Thu lại thần cung, Kiếm Vô Trần cơ hồ muốn ngã gục tại chỗ, toàn thân giãn ra, không còn một chút sức lực, sức sống phảng phất như bị rút mất, chỉ còn lại một cái xác mà thôi. Lắc lư vài lần, cuối cùng Kiếm Vô Trần ổn định được tư thế bước tới, hướng về phía Diệp Tâm Nghi đang chờ đợi xa xa. Một lúc lâu sau, Kiếm Vô Trần đến bên Diệp Tâm Nghi, thấy vẻ mặt nàng trắng toát, không khỏi thương cảm lên tiếng: - Tâm Nghi, không sao rồi, để huynh đỡ muội rời đi. Cúi mình xuống, Kiếm Vô Trần cật lực đỡ Diệp Tâm Nghi, chầm chậm đi về nơi xa xa. Diệp Tâm Nghi hơi bàng hoàng, quay đầu nhìn lại chiến trường vừa rồi, nhỏ giọng nói: - Vô Trần, Dao Trì ngọc lệnh của muội sao không thấy đâu cả? Kiếm Vô Trần đau buồn đáp: - Huynh xin lỗi, Tâm Nghi. Dao Trì ngọc lệnh bị hủy diệt bởi một đao của Ma Thiên tôn chủ rồi. - Thế nào? Dao Trì ngọc lệnh bị hủy rồi! Không, không thể, huynh gạt muội, huynh gạt muội rồi! Thần sắc kích động, Diệp Tâm Nghi cơ hồ phát điên. Kiếm Vô Trần cười khổ đáp lại: - Tâm Nghi, xin lỗi, tất cả mọi thứ đều bởi huynh, huynh sẽ tự mình giải thích cho sư phụ muội, bà có trách phạt thế nào huynh đều chịu. Diệp Tâm Nghi vẻ mặt hơi hoảng hốt, miệng lẩm nhẩm tự nói, cứ mãi lảm nhảm: - Bị hủy rồi, bị hủy rồi, mọi thứ đều bị hủy cả rồi … Bên tai một thanh âm quen thuộc vang vọng: - Một khi Dao Trì ngọc lệnh trong tay con đã bị hủy, con phải lập tức quay về Dao Trì, nếu không khó mà thoát khỏi kiếp nạn! Lời này ngày đó Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa của Dao Trì đã nói, ai ngờ hôm nay cuối cùng ứng nghiệm. Thấy nàng trở nên như vậy, Kiếm Vô Trần vẻ mặt đầy xấu hổ, nhẹ nhàng lên tiếng: - Tâm Nghi, đừng như vậy nữa, muội hãy cố gắng lên, con đường tương lai của chúng ta còn rất dài. Ngây ngốc nhìn hắn, Diệp Tâm Nghi ánh mắt mê loạn dần dần tỉnh lại, cuối cùng quay đi, vẻ mặt ngây ngô nói: - Lời dự báo ngày đó đã ứng nghiệm rồi, muội phải về Dao Trì. Đi thôi. Cất bước lên đường, Diệp Tâm Nghi được Kiếm Vô Trần nâng đỡ từ từ bỏ đi. Gió nhẹ thổi đến, mặt nước xao động, hồ phẳng lặng cả mười dặm, hoa lạ nở đầy. Đây là một hồ nước nằm giữa vùng núi bao quanh, mặt nước trong xanh như ngọc, vô số kỳ hoa dị thảo xanh biếc, hình thành trên mặt nước một vòng hoa như sao năm cánh. Những loại kỳ hoa này từ năm phương hướng vươn dài vào trong, nhìn từ trên cao xuống tựa như năm dải sắc màu, lần lượt tụ vào giữa hồ nước, kết thành một vòng tròn đường kính hơn một dặm. Bên trong vòn tròn ngàn vạn hoa khoe sắc, phân theo màu sắc khác nhau thành bảy tầng, mỗi tầng cách nhau vài trượng, từng tầng từng tầng kéo dài vào trong, chia ra các màu đỏ, vàng chanh, vàng, xanh lục, xanh, xanh lam, tím. Bên trong vòng tròn hoa bảy sắc, mặt nước còn lại có đường kính chừng hai mươi trượng, ở trong cùng có hình hoa sen to khoảng vài trượng, nó có tám cánh đang nở rộng trên mặt nước, hướng theo tám phương vươn dài do tám dải hoa lạ vô danh, kết nối với vòng hoa bảy màu bên ngoài. Trên mặt nước, hình hoa sen to lớn phát ra ánh sáng êm ái hòa nhã, màu sắc biến ảo bất định, lúc thì xanh lục biếc, khi thì xanh vàng, khiến cho người nhìn cảm thấy đẹp đẽ vô cùng. Ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, Kiếm Vô Trần giữa không trung kinh ngạc đến ngây ngốc. Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được, Dao Trì của Trường Bạch sơn lại đẹp đẽ không gì sánh được. Quay đầu, Kiếm Vô Trần kinh ngạc cất tiếng hỏi: - Tâm Nghi, đây chính là Thiên Trì như lời nàng nói? Những hoa kỳ lạ này do đâu mà có, nhờ vào sức con người hay là do thiên nhiên hình thành? Diệp Tâm Nghi ngắm nhìn dưới chân, vẻ mặt đau thương, rõ ràng mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm qua đến lúc này nàng còn rất khó khăn để chịu đựng. Miễn cưỡng bật cười, Diệp Tâm Nghi gật đầu nói: - Không sai, đây chính là Thiên Trì, bây giờ được gọi là Dao Trì, chính là địa phương đẹp nhất trong nhân gian. Còn đối với những hoa kỳ lạ trên mặt đất chính là do tự nhiên hình thành, cũng là một trận pháp thần kỳ, ẩn chứa huyền diệu vô cùng. - Quá tuyệt đẹp, thật sự đoạt quyền của ông trời, khiến người ta khó mà tưởng tượng được. Chăm chú ngắm nhìn, Kiếm Vô Trần bật lên câu khen ngợi. Diệp Tâm Nghi không chút thay đổi, nhẹ nhàng đáp lại: - Đúng thế, mỗi một cá nhân đến nơi đây đều cảm thấy kinh ngạc với cảnh tượng nơi đây, chỉ đáng tiếc số lượng người thật sự nhìn thấy được cảnh tượng kỳ lạ này đến giờ rất ít. Kiếm Vô Trần hiểu được ý nàng, than thở: - Cảnh tượng như vậy, đối với ai đều muốn bảo vệ, tự nhiên không dễ dàng cho người thường được thấy. Cười đau thương, Diệp Tâm Nghi đột nhiên mất đi vẻ thất vọng, nhẹ giọng nói: - Được, không nói chuyện này, chúng ta xuống thôi, để muội dẫn huynh tham quan một lượt những chỗ khác của Dao Trì. Nắm lấy tay của Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi nhẹ nhàng hạ xuống thẳng vào trên hoa sen to lớn, khi đến gần lòng bàn tay phải lóe lên ánh xanh, phát ra một luồng sáng rực rỡ, nhẹ nhàng phân rẽ lưới sáng phòng ngự bên ngoài hoa sen. Đi xuyên qua tầng phòng ngự này, Kiếm Vô Trần nhạy bén phát hiện thân thể hơi run lên, một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt xâm nhập vào thân thể của hắn, khiến hắn cảm thấy hơi ghê tởm, may mà tan biến rất nhanh. Tiến vào bên trong hoa sen to lớn rồi, Kiếm Vô Trần phát hiện bên trong không ngờ là một đường hầm thời không kỳ dị đặc biệt, chính là đường vào Dao Trì, người không hiểu được ảo diệu bên trong hẳn rất khó phát giác ra được. Theo sau Diệp Tâm Nghi, Kiếm Vô Trần nhanh chóng vượt qua đường hầm, tiến vào một thế giới xanh biếc, có một tòa cung điện, trên cửa chính viết hai chữ “Dao Trì”, bốn bề phủ đầy hoa kỳ lạ, bên trên có vòng sáng bao phủ, thật sự là dưới những lớp sóng nhỏ là một thế giới thần tiên. Ngắm nhìn tất cả mọi thứ, Kiếm Vô Trần hiếu kỳ dò hỏi: - Tâm Nghi, Dao Trì này nằm dưới đáy của hồ nước chăng? Diệp Tâm Nghi nghe vậy, vẻ mặt hơi cổ quái, đáp lại: - Đúng mà cũng không đúng, điều này không thể hỏi rõ được, đi thôi, sư phụ đã biết muội quay về rồi. Buông tay Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi vượt lên trước một bước, đi thẳng đến đại điện. Đến trước cửa điện, Diệp Tâm Nghi nhỏ giọng dặn dò: - Môn phái Dao Trì đệ tử không nhiều, ngoại trừ muội chỉ có hai người sư tỷ, một người tên là Thiên Hương, bị mất tay phải, luôn luôn ở bên phục dịch sư phụ, còn một người tên là Thiên Tâm, hai mắt bị hư, trực ở giữa đại điện. Kiếm Vô Trần hơi bất ngờ, hỏi dồn: - Sao lại như vậy, hai người đó bị làm sao, không còn người khác nữa chăng? Diệp Tâm Nghi than thở: - Từ lúc dời đến nơi này đến nay, môn phái Dao Trì dần dần nhân số ít đi, đời sau lại không được như đời trước. Đến đời của sư phụ, còn có hai vị sư thúc bầu bạn, đến thời của muội, tuy cũng có hai vị sư tỷ, đáng tiếc cả trước đây đều đến Thiên Sơn y ước giao chiến, khiến cho một người tàn phế một người mù lòa, Dao Trì hôm nay chỉ còn bốn người mà thôi. Kiếm Vô Trần lặng đi một lúc, sau đó an ủi: - Đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần có muội ở đây, nhất định sẽ có ngày giúp cho Dao Trì phát triển mạnh mẽ vang danh thiên hạ. Nghe vậy, Diệp Tâm Nghi dừng lại nhìn hắn, ánh mắt hơi kì dị, nhưng chỉ chớp mắt đã biến mất. - Được rồi, tiến vào thôi, nhớ nói ít một chút, sư tỷ tuyệt đối không thích người lạ. Kiếm Vô Trần ừ một tiếng, đi sau một bước theo nàng tiến vào, nhanh chóng bị cảnh vật trong đại điện hấp dẫn. Dao Trì, một nơi thần bí trong truyền thuyết, vài ngàn năm qua lưu truyền vô số thần thoại. Kiếm Vô Trần lần đầu tiến vào, nhìn thấy bên trong đại điện điêu khắc ngàn vạn đồ án kỳ quái, trong đó hình ảnh người nữ chiếm số lượng rất lớn, khiến cho người ta cảm thấy thu hút. Cả không gian đại điện không lớn lắm, từ cửa đại điện đến vào trong điện ước chừng khoảng năm trượng, ở giữa có một bục ngắn, vừa hay phân chia đại điện thành hai phần. Trên đại điện, một tấm bình phong ngăn ngay trung ương, phía sau có một ghế ngồi, lúc này đang có một hình bóng uyển chuyển, bên cạnh còn có một người nữ đứng, nhìn không rõ được tướng mạo. Ở giữa đại điện, ở trên bục, một người nữ áo trắng vẻ mặt xinh xắn, ước chừng hai bốn hai lăm tuổi đang đứng, hai mắt nhắm chặt, như một vết kiếm, hẳn chính là sư tỷ Thiên Tâm của Diệp Tâm Nghi rồi. Đi đến bên cạnh người nữ, Diệp Tâm Nghi cung kính lên tiếng: - Sư tỷ, muội là Tâm Nghi, quay về thăm tỷ và sư phụ. Người nữ đó cười đáp: - Tỷ biết rồi, tiếng bước chân của muội tỷ rất quen thuộc, mừng thấy muội trở về. Còn người nam bên cạnh muội, hắn không thể bước qua được, hẳn phải dừng chân. Diệp Tâm Nghi giọng ôn hòa lên tiếng: - Sư tỷ, huynh ấy chính là Kiếm Vô Trần, là minh chủ của sáu viện Chánh Đạo, tỷ hãy để cho huynh ấy tiến qua chào hỏi sư phụ đi. Thiên Tâm lạnh nhạt nói: - Không được, người ấy không thể tiến qua, phải dừng lại thôi! Diệp Tâm Nghi còn muốn năn nỉ, Kiếm Vô Trần mở miệng cười nói: - Được rồi, Tâm Nghi, muội đi vào đi, huynh ở nơi đây cũng được, chỉ là khoảng cách hai trượng thôi mà. Diệp Tâm Nghi thấy hắn mở miệng, cũng không tiện nói nhiều, chỉ lên tiếng: - Thế cũng được, muội đi gặp sư phụ trước, huynh ở đây chờ muội. Nói rồi bước qua bục, tiến thẳng đến trước bình phong. - Sư phụ, đệ tử bất tài Tâm Nghi quay về gặp người. Quỳ trước bình phong, Diệp Tâm Nghi vẻ mặt hơi đau thương lên tiếng. Sau bình phong, một âm thanh yêu kiều ôn hòa vang lên: - Tâm Nghi, con còn nhớ lời ngày đó ta đã nhờ sư thúc của con chuyển lời chăng? Diệp Tâm Nghi run giọng nói: - Đệ tử nhớ rõ, sư thúc nói, một khi Dao Trì ngọc lệnh bị hủy, con phải lập tức quay về Dao Trì, nếu không khó mà thoát kiếp nạn. Phía sau bình phong, thanh âm than thở vang lên: - Con còn nhớ là tốt rồi, đáng tiếc con không hiểu được lời nói của vi sư, ta muốn một mình con quay về, nhưng con lại dẫn một người khác đi theo. Diệp Tâm Nghi thất kinh, vội vàng giải thích: - Sư phụ, huynh ấy là người do Cửu Thiên Hư Vô giới tuyển chọn, sẽ không ảnh hưởng chút nào đến Dao Trì. Phía sau bình phong, một thanh âm than thở vang lên: - Dao Trì ngọc lệnh vì sao mà bị hủy, lẽ nào con đã quên rồi. Diệp Tâm Nghi thân thể run lên, trầm ngâm hồi lâu. - Được, nếu như con đã quay về, hãy đi nghỉ trước đã, thương thế của con rất nặng, ta sẽ cho Thiên Hương giúp con trị thương. Phía sau bình phong, chủ nhân Dao Trì phất tay, Thiên Hương bên cạnh liền xoay mình đi ra đến bên cạnh Diệp Tâm Nghi, đỡ lấy người nàng đưa ra ngoài. Diệp Tâm Nghi nhẹ giọng nói: - Sư phụ, Vô Trần huynh ấy … - Chuyện của hắn vi sư sẽ tự biết cách xử lý, con đừng suy nghĩ nhiều nữa, đi đi. Cắt ngang lời của nàng, chủ nhân Dao Trì phất tay ra hiệu cho nàng đi. Kiếm Vô Trần nhìn vào hai mắt Thiên Hương, phát hiện người nữ mất một tay này tuổi cũng cỡ như Thiên Tâm, nhưng lại còn xinh đẹp hơn mấy phần, so với Diệp Tâm Nghi cũng gần tương đương. Người mỹ nữ này bị tàn khuyết mất một tay khiến cho Kiếm Vô Trần hơi tiếc thương, trong lòng nghĩ thấy Thiên Hương nếu còn hoàn hảo, hẳn là một người phụ nữ xinh đẹp hấp dẫn người ta. Còn đang suy nghĩ, bên tai Kiếm Vô Trần vang lên thanh âm của của chủ nhân Dao Trì, chỉ nghe thấy bà nói: - Thiên Tâm, con cũng ra đi, để hắn đến đây, ta có vài lời muốn nói riêng với hắn. Thiên Tâm chần chừ một lúc, cuối cùng không nói điều gì, chỉ xoay người bỏ đi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK