Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ba người, Sát Huyết Diêm La đứng ở cuối cùng, sau khi hấp thu được khí âm tà bốn phía, toàn thân hắn chuyển đổi xuất hiện hào quang đen tuyền và đỏ hồng, khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị. Bên trái của hắn, Vô Gian Quỷ Sát lại đen tuyền một màu, tầng tầng sương đen co giãn giống như một cái miệng lớn, không ngừng nuốt vào. Phía bên phải, Bất Tử Huyết Lệ toàn thân đỏ hồng, huyết vụ cuồn cuộn như lửa đỏ đang từ từ phát sáng.

Ở phương xa, trên một cây tùng, một thân ảnh đang xuyên qua khe hở của lá cây dò xét tình huống ở dưới đường núi. Thân ảnh này ẩn núp rất cẩn thận, ở cự ly năm mươi trượng mà có thể không bị người mạnh nhất Quỷ vực phát hiện, khả năng này không phải người thường có thể làm được.

Quan sát hồi lâu, trong lòng người thần bí này có chút nặng nề, đối phương ba người, bản thân mình chỉ một mình có thể thành công chăng? Vấn đề này rất quan trọng, nếu như nắm chắc được thì có thể hành động, nếu không nắm chắc, mạo hiểm hiện thân không đợi chẳng phải là tự mình chịu chết sao?

Trong lòng do dự xoay chuyển, người thần bí này vừa suy xét vừa quan sát, tâm tình rõ ràng rất phức tạp. Hắn hiểu rất rõ tình hình của ba đại cao thủ Quỷ vực, biết đối phương đã bị trọng thương, trước mắt là thời cơ rất thuận lợi, một khi bỏ qua hẳn rất khó có được cơ hội như vậy nữa. Nhưng thực lực đối phương cũng hiếm thấy trong thiên hạ, cho dù bị thương, cũng là lạc đà dù gầy vẫn to hơn ngựa, tự mình có thể ứng phó được chăng?

Dục vọng và tính mạng khiến hắn bàng hoàng, trong lòng người thần bí bắt đầu tranh đấu dữ dội, vừa sợ thời gian không đủ để nắm lấy mà bỏ qua cơ hội tốt, vừa muốn suy tính chu toàn không thể xung động lỗ mãng. Trong hai chỉ chọn một, thành bại khó dự liệu, phải tiến lên hay là bỏ qua đây? Nếu như thành công, tự mình lại có thể tiến thẳng mây xanh. Một khi thất bại, chính là dâng cả tính mạng. Quan hệ lợi hại trong này, nếu không ở trong đó không thể hiểu được.

Thời gian âm thầm trôi qua, giống hệt như một mũi đao đang từng thốn từng thốn đâm vào trong tim của người thần bí, khiến hắn phải có câu trả lời. Cảm thấy rất phiền muộn, người thần bí thấp giọng rủa một tiếng, quyết định chọn lựa phương án nguy hiểm, thân ảnh từ trên cây phi thân xuống nhẹ nhàng hạ trên đường núi.

Dưới ánh sáng âm u, chỉ thấy người này khoảng trên bốn mươi, toàn thân mặc vải bố, tướng mạo hoàn toàn không có gì khác người, duy chỉ có vẻ tham lam ánh lên trong mắt, như viên minh châu tàn tạ, phát ra hào quang nóng bỏng.

Ngắm nhìn Sát Huyết Diêm La, ánh mắt của người trung niên mặc áo vải chốt chặt tại thanh Huyết Sát chiến phủ giữa hai chân đối phương. Ngắm nhìn thật lâu, người trung niên nhè nhẹ bay lên, thi triển thuật Lăng Không Hư Độ, cả người giống hệt như hồn ma bóng quỷ, từ từ tiếp cận mục tiêu.

Cự ly năm trượng biến thành ba trượng, sau đó thành hai trượng, một trượng. Ngay lúc mắt thấy đã đến gần, người trung niên đột nhiên dừng lại, đưa tay rút trong lòng ra một thanh chủy thủ tinh xảo, trên mặt xuất hiện vẻ tàn độc.

Chần chờ giây lát, người trung niên ổn định tâm tình thật tốt, chủy thủ trong tay phải múa lên, ba luồng ánh sáng mờ nhạt bắn ra ba phương, nhắm thẳng vào huyệt mi tâm của Vô Gian Quỷ Sát, Bất Tử Huyết Lệ và Sát Huyết Diêm La.

Một chiêu đánh lén âm thầm không một tiếng động, tựa như không có chút sức lực, ngay cả không khí cũng không có chút ảnh hưởng nào. Nhưng sau khi chiêu này phát ra, thân thể người trung niên nhanh chóng lay động, dùng tốc độ nhanh đến kinh người tiến thẳng đến Sát Huyết Diêm La, mục tiêu là Huyết Sát chiến phủ.

Âm thầm đánh lén, có thể nói là xảo diệu cấp kỳ. Nhưng thế sự vô thường, một chiêu của người trung niên tưởng chắc chắn thành công, kết quả lại không trong dự liệu, hoàn toàn không đạt được ý nguyện thành công như trong dự tính.

Thật ra, đúng lúc tay phải của người trung niên sắp sửa nắm được Huyết Sát chiến phủ, Sát Huyết Diêm La đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt âm lạnh vô cùng của hắn tựa như một thanh kiếm sắc bén làm người trung niên khiếp sợ sâu sắc.

Điều ngoài ý muốn này xảy ra rất đột ngột khiến cho trong lòng người trung niên hơi phân vân, tay phải thoáng chậm lại một chút. Nhưng chỉ một chút đó đã khiến cho mộng tưởng của hắn tan vỡ, cuối cùng không đạt được bảo vật mộng ước bấy lâu.

Đối diện với việc đánh lén của người lạ mặt, Sát Huyết Diêm La kinh hãi phẫn nộ, lại thêm hôm nay đã có quá nhiều bất lợi, khiến hắn quát lên một tiếng, tay phải đột nhiên đánh ra muốn lập tức giết chết người trung niên đó. Nhưng đúng vào lúc đó, chiêu tấn công với ánh sáng mờ nhạt trước đó của người trung niên lại đánh trúng vào mi tâm của ba đại cao thủ Quỷ vực.

Chiêu này xem ra rất bình thường, nhưng uy lực lại có chút kinh người. Ngay khi Sát Huyết Diêm La phát hiện được, nó đã mạnh mẽ hất bay hắn đi. Đồng thời, Vô Gian Quỷ Sát và Bất Tử Huyết Lệ lại điên cuồng rống lên, khí tức toàn thân hỗn loạn vô cùng, bị hất bắn đi trong tiếng kêu thảm, cuối cùng va vào vách đá.

Một chiêu thành công, người trung niên đột nhiên tỉnh lại, lợi dụng thời cơ Sát Huyết Diêm La kinh ngạc giận dữ lại phi thân lên lần nữa, chủy thủ trên tay phải hơi dương, lập tức một luồng kiếm mang xoay tròn bắn ra chém thẳng vào ngực của địch thủ. Cũng đồng thời, tay trái người trung niên cong lại búng ra, dùng toàn bộ sức mạnh cuốn đến dẫn động Huyết Sát chiến phủ, chuẩn bị lợi dụng cơ hội đối phương sơ ý để đoạt lấy.

Lạnh lùng tàn khốc nhìn người trung niên, Sát Huyết Diêm La hoàn toàn không biết vì sao hắn làm vậy, chỉ là đối với sự xâm phạm của hắn, trong lòng cảm thấy giận dữ cùng điên cuồng vô cùng.

Ngắm nhìn vào luồng kiếm mang xoay tròn, Sát Huyết Diêm La giọng sắc bén nói:

- Ngươi là ai, sao dám tự mình đi vào chỗ chết như vậy?

Còn đang nói tay phải đã múa vụt lên, từ lòng bàn tay phát ra hào quang một đỏ một đen, theo khống chế của hắn đan vào nhau tạo thành một cột sáng đón lấy chiêu này của người trung niên.

Va chạm kịch liệt phát ra âm thanh chấn động màng tai. Khí lưu mạnh mẽ từ hai người không ngừng tỏa ra bên ngoài, hình thành một trường không khí chớp mắt đã quét khắp bốn phương.

Đang giao chiến, Sát Huyết Diêm La do bởi trọng thương chưa lành, gần như chỉ phát huy được hai phần sức mạnh. Còn người trung niên tuy thực lực không mạnh, nhưng lại chiếm được ưu thế. Vì vậy trong lần giao đấu thứ nhất, hai bên cân bằng với nhau, không ai chiếm được lợi thế.

Lắc mình bắn đi, người trung niên cảnh giác nhìn Sát Huyết Diêm La, lạnh giọng nói:

- Bọn ngươi là ai, vì sao lại xuất hiện trên địa bàn của ta?

Người trung niên rất thông minh, không ngờ lại giả bộ không biết gì để biểu lộ lập trường của mình.

Đáng tiếc Sát Huyết Diêm La vốn không để ý chuyện đó, chỉ âm trầm nhìn hắn, lãnh khốc quát lên:

- Bổn tọa là Sát Huyết Diêm La, chính là vua của Quỷ vực. Ngươi là người phương nào, dám đánh lén bổn Diêm quân, người thật muốn tìm chết sao!

Nghe thấy chấn động, người trung niên kinh hãi thất sắc nói:

- Là ngươi! Thật không ngờ.

Từng lời nói cử chỉ đều không chút sơ sót, ai lại biết hắn chính là cố ý như vậy đây?

Giây lát, người trung niên bình tĩnh lại, thuận theo câu hỏi của Sát Huyết Diêm La vội vàng trả lời:

- Bổn nhân Chu Hoan, ẩn cư ở núi này đã mấy chục năm.

Sát Huyết Diêm La giận quá cười lên một tiếng, nhìn thoáng qua việc trị thương không thành, ngược lại hai vị đại tướng còn bị thương nặng hơn, điên cuồng rống lên:

- Đáng chết, ngươi đã dám thừa dịp đổ dầu vào lửa, hôm nay bổn Diêm quân không diệt được ngươi thì sao có thể tiêu tan lửa hận trong lòng được.

Chữ “được” vừa mới phát ra, Sát Huyết Diêm La đã lắc mình, trong ánh mắt kinh hãi của người trung niên Chu Hoan, đột ngột hiện ra ngay trước mặt hắn.

Hô lên một tiếng kinh hãi, thân thể Chu Hoan xoay vòng ba trăm sáu mươi độ, chủy thủ trong tay phải múa lên, kiếm mang mờ mờ theo lộ tuyến quỷ dị, vẽ nên ba trăm hai mươi bốn luồng kiếm mang, hợp thành một chiêu công kích lợi hại sắc bén ngăn cản địch nhân đến gần. Sau đó, kì quang quanh thân Chu Hoan lưu động, cả thân hình lập tức thối lui vừa lúc tránh được tiến công của Sát Huyết Diêm La, chuyển người hướng đến Vô Gian Quỷ Sát và Bất Tử Huyết Lệ đang bị trọng thương không chống trả được.

Phát hiện được ý đồ của Chu Hoan, Sát Huyết Diêm La rống lên rung trời, nhanh chóng quay lại đường núi để ngăn Chu Hoan gây tổn hại cho hai thủ hạ thân tín của mình. Còn Chu Hoan dường như cũng đã tính đến chuyện này, đợi khi Sát Huyết Diêm La quay trở lại, hắn liền lắc mình bắn đi tính chuyện bỏ chạy. Nhưng Sát Huyết Diêm La là người như thế nào, có thể để cho hắn bỏ chạy ngay trước mắt. Tự nhiên là ra tay ngăn cản, không cho hắn cơ hội thoát đi.

Do đó, Chu Hoan và Sát Huyết Diêm La liền giằng co không ngừng, hai người cứ như chơi trò mèo vờn chuột, lần lượt ngươi tiến ta thối, ngươi đến ta đi.

Hai người giằng co một lúc khiến cho Vô Gian Quỷ Sát và Bất Tử Huyết Lệ có cơ hội lấy lại hơi thở. Hai người trước đó bởi vì chuyên tâm trị thương, nên khi bị công kích thì khí huyết trào ngược, làm cho chân nguyên trong cơ thể hỗn loạn đến yếu ớt không động đậy được. Nhưng cùng với thời gian trôi qua, hai người mạnh sở hữu tấm thân bất diệt của Quỷ vực dần dần tỉnh lại, đều tự lặng lẽ trị thương.

Ngay khi Vô Gian Quỷ Sát khôi phục được ba phần thực lực, Chu Hoan và Sát Huyết Diêm La vẫn đuổi theo nhau như cũ, tình hình của bọn họ có chút không ổn. Về phía Sát Huyết Diêm La, thân thể trọng thương không được bổ sung, ngược lại còn tiêu hao thêm nên nhanh chóng bất lợi. Còn Chu Hoan tuy không bị thương, nhưng thời gian giằng co khá lâu cũng khiến chân nguyên vốn đã không thâm hậu của hắn dần dần khô kiệt, từng bước từng bước đến gần cái chết.

Cảm thấy tình huống không ổn, trong lòng Chu Hoan nóng nảy vô cùng, liên tục tính cách bỏ chạy. Nhưng đối với tình thế trước mắt, trong lòng hắn rất rõ, muốn Sát Huyết Diêm La dừng lại là không có khả năng, chỉ có một phương pháp chính là cố gắng đột phá, tránh được đối phương dây dưa, dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy.

Nghĩ đến điều này, Chu Hoan có chút do dự. Giao chiến đã lâu hai bên có thể nói là thực lực tương đương, nếu không có chuyện bất ngờ, chính hắn không thể có khả năng dễ dàng thoát khỏi dây dưa của địch nhân. Mà nói là chuyện bất ngờ, tự nhiên không là ngu ngốc chờ đợi, mà cần phải trả giá đắt để tạo ra.

Suy xét đến giá phải trả, Chu Hoan trầm mặc. Lòng người rất quái dị, chỉ cần chưa bước vào đường cùng, ai cũng không nguyện phá phủ trầm chu(1), thể khẳng định bỏ đi tất cả để tính đường xấu nhất. Chỉ có thật sự rơi vào thế không còn đường lui, người ta mới có thể chọn lựa phương pháp thảm liệt nhất trong nghịch cảnh. Tham sống sợ chết vốn là bản tính trời cho của con người, thế thì có thể trách ai được đây?

Chần chừ chỉ trong sát na, mà đúng trong sát na đó, sự xuất hiện của Vô Gian Quỷ Sát đã khiến cho Chu Hoan hoàn toàn mất đi hy vọng.

Nhìn thấy một chưởng xuất kỳ bất ý của hắn, Chu Hoan khóe miệng mờ hiện một nụ cười khổ thất vọng, tay phải nhanh chóng đón lấy chống lại một chưởng tấn công bất ngờ của Vô Gian Quỷ Sát. Chưởng này hoàn toàn không mạnh lắm, nhưng lại bắt chặt lấy tay phải của Chu Hoan, một luồng quỷ khí tà ác đang xâm thực chân nguyên của Chu Hoan.

Cảm thấy thân thể bị vây khốn, vẻ mặt thất vọng của Chu Hoan lập tức biến thành âm trầm, khi thế công của Sát Huyết Diêm La áp đến, cả thân hình hắn liền biến thành một quả cầu ánh sáng bám vào lòng bàn tay của Vô Gian Quỷ Sát.

Biến cố bất ngờ khiến cho Vô Gian Quỷ Sát lặng đi, bất quá hắn lập tức có phản ứng lại, miệng cười lên một tiếng âm trầm, giọng tà ác cất lên:

- Ngươi vậy là tự mình chịu chết, để ta cho ngươi biết thêm về Hóa Hồn đại pháp của Quỷ vực.

Nói rồi lòng bàn tay đột ngột xuất hiện hắc mang, lập tức bao phủ lấy quả cầu đó, khí tức âm trầm cùng bề mặt quả cầu phát ra tiếng sấm sét rì rầm.

Chú thích:

(1) Phá phủ trầm chu: tương tự “đập nồi dìm thuyển”, để nói lên sự quyết tâm chỉ tiến không lùi, quyết trận sống mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK