Trần Ngọc Loan liếc mắt nhìn tình thế giằng co đã khá lâu giữa cao thủ liên minh và Huyền Phong môn, có thể sẽ có bộc phát, thản nhiên nói: - Đa tạ tiền bối đã đề tỉnh. Sáng sớm ngày hôm nay trước khi đến đây, vãn bối đã biết rõ con đường đi sau này, vì vậy vãn bối đã sớm chuẩn bị tâm lý. Chỉ có điều sự việc của Thương Nguyệt tỷ tỷ cùng Lục Vân đại ca khiến cho vãn bối rất bất ngờ, do vậy trong lòng có nhiều cảm xúc. Cửu Âm Thánh Mẫu vỗ vai Trần Ngọc Loan, khuyên nhủ: - Nha đầu, từ nay về sau, ngươi sẽ không còn giống như ngày xưa nữa, ngươi cần phải nỗ lực cho thật tốt. Trần Ngọc Loan cười khổ, không trả lời. Thiên Mục Phong bên cạnh đột nhiên than thở: - Có lẽ hôm nay ta tới đây là sai lầm. Cửu Âm Thánh Mẫu trừng mắt nhìn hắn, thầm nghĩ: - Ngươi bây giờ mới biết thì đã quá muộn rồi. Trần Ngọc Loan an ủi: - Thiên thiếu hiệp không cần phải tự trách, có những việc chúng ta không cách nào dự đoán trước được. Hiện tại vẫn phải xem xong trận chiến tối hậu này, có gì thì sau này nói tiếp. Thiên Mục Phong buồn bã đưa mắt nhìn nàng, thần tình thất lạc dị thường. Lúc này, người im tiếng nhất Đạo Tàn Tà Kiếm hô lên nho nhỏ: - Mọi người mau nhìn, Lư Sơn Vô Nhân Tọa muốn làm cái gì vậy? Mọi người nghe vậy đều nhìn lại, chỉ thấy Vô Nhân Tọa trước đó mãi lo hấp nạp linh khí, sau lại bị tiếng hét uy lực của Tứ Linh thần thú hất bay đi, lúc này đang lẳng lặng bay lên không trung, chiếc ghế màu lam thỉnh thoảng xoay tròn, phảng phất như đang thăm dò cái gì đó. Trần Ngọc Loan cau mày, thấp giọng nói: - Xem dáng vẻ của hắn, sợ rằng muốn đục nước béo cò, nhân cơ hội mượn đao giết người, trừ đi một số kẻ mà hắn muốn giết. Tư Đồ Thần Phong ở phía sau hỏi: - Theo như lời muội nói thì lúc trước cũng có cơ hội, vì sao phải đợi tới bây giờ mới động thủ. Thời khắc này, vô luận là hắn ta chọc vào bên nào, cũng đều là kết oán sinh tử. Một khi kế hoạch thất bại, ngày sau của hắn sẽ không thoải mái được. Cửu Âm Thánh Mẫu hừ giọng trả lời: - Với tính cách âm trầm lạnh lùng của hắn, căn bản là không để trong lòng. Còn về lúc trước, hắn toàn lực hấp nạp linh khí của nơi đây, không ngoài việc muốn gia tăng thực lực, giờ có lẽ là hấp thụ đủ rồi, đã không còn cách nào dung nạp được linh khí nhiều hơn nữa, nên hắn ta muốn độc chiếm nơi này, do đó chuẩn bị bắt đầu xuất thủ, khiến cho trường chiến đấu có chiến cục biến hóa khó lường lại thêm mấy phần sắc thái quỷ bí. Trần Ngọc Loan khẽ gật đầu, đồng ý: - Tiền bối nói rất có lý. Chỉ có điều hắn ta nên biết rõ, chúng ta luôn đứng một bên canh chừng, hắn ta làm như vậy chưa chắc cuối cùng đã đạt được kết quả. Cửu Âm Thánh Mẫu lắc đầu nói: -Nha đầu ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, hắn là một kẻ mưu sâu kế hiểm, đã nhìn ra được chúng ta sẽ không dễ dàng xuất thủ, vì thế mới dám tùy tiện nhúng tay vào, mượn lực lượng to lớn của hai phe chánh tà diệt trừ đi hậu họa trong lòng. Lúc này, hắn chỉ cần lẳng lặng cải biến một chút chiến cục, vậy liền sẽ phát sinh kết quả không lường được. Trần Ngọc Loan không nói, cẩn thận phân tích lời nói của Cửu Âm Thánh Mẫu, cảm thấy rất có đạo lý. Bên cạnh, Tư Đồ Thần Phong hỏi: - Cứ cho rằng… Vừa mới mở miệng, dưới đất Chánh Đạo liên minh đang mãi giằng co đã bắt đầu hành động. Năm người Diệp Tâm Nghi vốn sau khi quan sát hồi lâu, vẫn không nhìn ra được trận pháp cổ quái của Huyền Phong môn có huyền cơ gì, trong lòng biết càng để lâu càng bất lợi, bắt đầu chủ động tiến công. Thấy vậy, Lý Trường Xuân cười ha hả, lạnh lùng âm hiểm quát: - Tuyệt Thần Diệt Tiên, chỉ một trận chiến này, phát động! Theo tiếng quát của lão, trận pháp cổ quái trước mặt cao thủ liên minh đột nhiên xoay chuyển với tốc độ nhanh kinh người, theo một quỹ tích vận hành nhất định, trong nháy mắt liền sinh ra quang mang màu lục nhạt. Đúng lúc năm đại cao thủ của liên minh xông tới gần, quang mang lục nhạt lập tức phủ lên phương viên cả mười trượng, vây khốn năm người trong một khu vực toàn màu xanh lục sẫm, bốn phía âm phong rít gào, tà khí xông lên tận trời, vô số yêu ma quỷ quái như thật như giả, gào thét tấn công về phía năm người. Ngay khi nhập trận, Diệp Tâm Nghi kêu lên một tiếng êm ái, hô lớn: - Mọi người cẩn thận, trận pháp cổ quái này có tà thuật làm mê loạn tầm nhìn. Nói xong hai tay liền kết ấn trước ngực, đầu tiên là thi triển ra kết giới hộ thể, đem tất cả âm tà chi khí ngăn cản phía ngoài, tiếp đó bắt đầu phản kích. Thoáng chốc, Diệp Tâm Nghi đã không còn nghe thấy bất kỳ hồi đáp nào, nhịn không được quay đầu lại nhìn, bốn người phía sau đã sớm không còn thấy bóng dáng, xung quanh là thế giới rộng lớn vô hạn của màu lục nhạt, vô số yêu ma quỷ quái nhe nanh múa vuốt như hung thần ác sát đang hướng về phía nàng xông tới. Trong lòng chấn động, Diệp Tâm Nghi mặc dù biết mình hãm nhập vào ảo ảnh, lại cũng kinh ngạc vô cùng, không ngờ rằng trận pháp này lại thần kỳ như vậy, với tu vi như nàng mà cũng không tìm thấy manh mối. Trong lúc suy nghĩ, Diệp Tâm Nghi chuyển công thành thủ, tận lực hạn chế tiêu hao chân nguyên cùng thể lực, đồng thời quan sát cẩn thận tình huống xung quanh, tìm xem có sơ hở nào không. Do tập trung tinh thần, linh thức của Diệp Tâm Nghi nhạy bén hơn nhiều, đối với xung quanh cũng đã hiểu biết nhiều hơn. Thăm dò cẩn thận, nàng ngạc nhiên phát hiện ra, những yêu ma quỷ quái mà mình tưởng là hư ảo lại không phải hoàn toàn là hư ảo, có không ít trong số đó đã tấn công kết giới hộ thể phía ngoài cơ thể, đều có thể tạo ảnh hưởng rất lớn lên nàng, khiến cho nàng không ngừng phải gia tăng chân nguyên để phòng ngự khí tà ác này xâm nhập tấn công. Cứ như vậy thì hoàn cảnh của nàng nguy hiểm rồi. Bởi vì theo thời gian trôi đi, chân nguyên của nàng tất nhiên phải có lúc cạn kiệt, vậy thì đến lúc đó tất cả sẽ kết thúc. Nghĩ tới đây, Diệp Tâm Nghi trong lòng bắt đầu phảng phất cảm thấy bất an. Tất cả mọi thứ ngày hôm nay, từ lúc bắt đầu tới giờ, dường như không có điều gì là thuận lợi. Điều này khiến cho trong lòng người thiếu nữ chịu áp lực to lớn, đang từng bước từng bước đi vào đen tối, từng bước từng bước bị sụp đổ. Cùng lúc đó, bốn người khác cũng đối mặt với tình huống tương tự. Thiên Kiếm Khách tuy nhục thân bị hủy, nhưng kinh nghiệm phong phú, đối mặt với công kích ảo ảnh khó phân biệt được hư thật này có phương thức phòng ngự đặc biệt của riêng mình. Thái Phượng tiên tử xuất thân từ Phượng Hoàng thư viện, lấy Phượng Hoàng pháp quyết chí dương chí cương làm căn bản, đối với quái trận đất Nam Hoang này có một chút khắc chế, nên tạm thời không sao. Duy nhất nguy hiểm đó là Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ và Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa vốn đã trọng thương cực nặng. Hai người bọn họ đã giao chiến khá lâu, liên tục bị thương đến mức cùng cực, lúc này lại bị trận pháp cực kỳ tà ác của Nam Hoang “Tuyệt Thần Diệt Tiên” vây khốn bên trong, khiến cho tâm thần hoảng sợ rung động, chịu đựng chưa đầy chốc lát, đã bị tà khí xâm nhập vào cơ thể, toàn thân kinh mạch bị tắc nghẽn ngã xuống không dậy nổi. Bên ngoài trận, Lý Trường Xuân thấy hai bà ngã xuống, miệng phát ra tiếng cười âm tà. Từ góc độ của lão, chỉ thấy năm người bố trận không ngừng di chuyển, hoàn toàn không chủ động tấn công, chỉ là y theo diễn biến của trận pháp, duy trì trận pháp vận hành. Còn bên trong trận, Diệp Tâm Nghi, Thiên Kiếm Khách, Thái Phượng tiên tử mỗi người một góc trận, không ngừng né tránh, chống lại lực thôn phệ của trận pháp. Trên không trung, Vô Nhân Tọa luôn lưu ý động tĩnh phía dưới. Lúc này, thấy hai người nữ của Dao Trì ngã xuống rồi, hắn nhịn không được cất lên tràng cười trầm thấp quái dị, khiến cho người nghe trong lòng chấn động, không đoán được hắn tính toán cái gì. Lý Trường Xuân cau chặt mày, đằng sau tấm mặt nạ là một đôi mắt lấp loáng hàn mang, âm trầm nhìn trừng trừng Vô Nhân Tọa, tập trung công lực toàn thân, liên tục cảnh giác. Lúc này, trên ngọn núi thần kỳ, Kiếm Vô Trần bị Sát Huyết Diêm La bức cho phải lùi về sau liên tục, Bạch Quang cùng Vô Tâm chiến đấu kịch liệt, Quỷ vực tam hung và Tam Tài Tà Sát cũng quấn lấy nhau, duy chỉ có biến hóa rất lớn đó là trận chiến giữa Huyền Phong môn và nhóm người Diệp Tâm Nghi. Theo thời gian chiến cục trở nên ác liệt, phía liên minh bắt đầu lâm vào chỗ tuyệt vọng. Đúng vào lúc này, Vô Nhân Tọa trên không trung kêu lên quái dị, toàn thân lam quang chợt lóe lên, cái ghế thần kỳ liền xuất hiện ở bên ngoài “Tuyệt Diệt Thần Tiên” trận, giữa tiếng thét giận dữ của Lý Trường Xuân, lao xuống đánh bay Thiên Nhất của Thiên Cổ môn, phá tan trận pháp tà ác này. Cười hắc hắc quái dị, Vô Nhân Tọa nói: - Cô dâu mới đẹp như thế này, cho dù ta không có cơ hội lấy về, thì nhìn thêm một lúc nữa cũng tốt. Nếu bị mấy tên xấu xí các ngươi làm cho sống dở chết dở, vậy thì thành cái dạng gì. Ha ha ha Trong tiếng cười quái dị, Vô Nhân Tọa nhanh chóng thoát đi, khi Lý Trường Xuân tới gần thì hắn đã tránh đi trước một bước, thỉnh thoảng lại đánh ra một hai đòn, coi như là giải vây cho cao thủ liên minh. Không rõ vì sao hắn ta lại làm như vậy, Diệp Tâm Nghi thẹn đỏ mặt giận dữ hét lớn, đồng thời nhân cơ hội này đưa hai vị sư thúc qua một bên, phòng ngự cẩn thận. Thái Phượng tiên tử và Thiên Kiếm Khách sau khi thoát vây khốn liền nhanh chóng bay hướng tới gần nàng, nhưng lại bị Lý Trường Xuân hạ lệnh ngăn cản lại, do vậy một trường hỗn chiến tức thì lại bạo phát trở lại. Lúc này Vô Nhân Tọa thấy hỗn chiến trở lại, nhịn không được cười âm hiểm ha hả mấy tiếng, sau đó lam quang lóe lên, hắn liền biến mất, rồi xuất hiện lại trên tầng trời cao, tránh khỏi sự truy kích của Lý Trường Xuân. Hừ lạnh một tiếng, Lý Trường Xuân lúc này đã hiểu rõ ý đồ của hắn, cũng không muốn có thêm cường địch, tập trung toàn bộ vào mấy người Diệp Tâm Nghi, chỉ huy cao thủ của Huyền Phong môn bắt đầu thu thập tàn cục. Thần sắc ngưng trọng nhìn Nam Hoang Mãnh Long Cửu Khuyết lão quái tiến lại gần, Diệp Tâm Nghi vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng trong lòng nhịn không được thở dài. Một người bình thường lâm vào tuyệt cảnh có hai loại tâm trạng, thứ nhất là chán nản, thứ hai là giận dữ, đối với nàng lúc này là loại tâm trạng thứ nhất. Âm thầm thở dài, Diệp Tâm Nghi chấn chỉnh tinh thần, nói với hai vị sư thúc nằm ở dưới đất sau lưng nàng: - Xin hãy cẩn thận, không được đầu hàng, chỉ cần còn sống thì còn phải phấn đấu. Dao Trì nhị nữ tỉnh lại rồi, đưa mắt nhìn nhau, trong đáy mắt là sự đau đớn vô hạn, lộ ra một thứ tình cảm thê lương và bi thiết. Quay đầu liếc nhìn xung quanh, Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ thấp giọng nói: - Tâm Nghi, không cần phải lo lắng cho chúng ta, con cần phải cẩn thận hơn đối với bản thân mình. Yên tâm đi, bọn ta sẽ không đầu hàng đâu. Dường như nghe thấy lời của bà nói, Diệp Tâm Nghi quát lên một tiếng êm ái, thân thể nhoáng lên, tốc độ cực kỳ nhanh khiến cho tàn ảnh của nàng còn ở nguyên vị trí cũ, nhưng thân thể thật sự đã xuất hiện trước mặt của Nam Hoang Mãng Long Cửu Khuyết lão quái, hai tay xuất hiện thanh quang đẹp đẽ, phát động công kích mãnh liệt. Ngắm nhìn thấy cơ thể yêu kiều của nàng, Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa than nhẹ: - Sư tỷ, xem ra thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa rồi, chẳng bằng trước khi chết vì Chánh Đạo cống hiến một ít lòng thành chăng? Sắc mặt Kim Dịch Phù Dung Quách Xảo Lệ biến hẳn, đau đớn trầm giọng nói: - Sư muội, muội không hối hận chứ? Đã mấy trăm năm rồi. Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa cười khổ trả lời: - Nói không hối hận thì là dối người rồi. Chỉ có điều chúng ta lúc này làm sao bỏ rơi không quan tâm tới Diệp Tâm Nghi, bản thân sao có thể về Dao Trì gặp sư tỷ được chứ? Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ cười thảm, buồn bã nói: - Muội nói đúng a, chúng ta không thể quay trở về như thế này được. Đã như vậy, chúng ta giúp Tâm Nghi một chút sức lực cuối cùng. Nói xong ánh mắt thay đổi, toàn thân phát ra một loại tín niệm kiên định, một loại cảm giác bi tráng từ trên người bà nhanh chóng lan ra xung quanh.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK