Ánh nắng chiều có vài phần độc lạt, chiếu vào trong rừng rồi phản xạ lại ánh quang hoa chói mắt, đồng thời nước trên mặt đất cũng bốc hơi bay lên.
Ở trong một cánh rừng hoang vu, Huyền Phong môn chủ ngồi tựa vào một cành cây trên cao, ánh mắt chăm chú quan sát ngọn núi phía xa. Cạnh bên, lục y thiếu nữ thần sắc có chút do dự, khẽ than thở:
- Có lẽ chuyện giữa chúng ta cũng nên kết thúc, nếu không kết quả cuối cùng như thế nào sẽ khó mà biết được. Khí tức của sư tổ chàng cũng đã cảm thấy rồi, sự cường đại của người khiến người ta phải kinh hãi, tựa hồ như chưa từng nghe thấy người bại qua lần nào.
Huyền Phong môn chủ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Không nhất thiết phải đề cao bà ấy trước mặt ta, hiện tại nàng là nữ nhân của ta, mọi việc nhất thiết phải nghe theo ta. Ta bảo đi về hướng đông thì không được đi về hướng tây, ta bảo tiến lên thì không được lùi lại, nàng chỉ cần nhớ như thế là được rồi. Chuyện giữa ta và bà ấy, khi thời cơ đến sẽ kết thúc thôi, nàng không cần bận tâm.
Lục y thiếu nữ sắc mặt tái đi, nhịn không được bèn lắc đầu thở dài.
Không khí trong rừng hãm nhập trầm mặc, phía ngoài rừng chợt thấy hai đạo huyết ảnh vút qua. Một lát sau bỗng thấy Huyết Vu Nhị Sát tới trước mặt Huyền Phong môn chủ, Đại Sát nói:
- Môn chủ, vừa nhận được tin tức, Ma Hoan tôn chủ của Ma vực trước mắt đang ở trong Cửu Hoa sơn, nhưng hành tung quỷ bí, mục đích bất minh. Còn Huyết Giới tôn chủ hiện tại đang liên thủ với Hắc Sát Hổ Vương, song phương chiếm cứ vùng trung du của sông Trường giang, bố trí quân canh phòng nghiêm ngặt đề phòng Ma Đồng Dao Quang xâm phạm.
Đại Sát nói xong, Nhị Sát ở bên tiếp lời:
- Ngoài ra, tu chân giới đột nhiên xuất hiện một cao thủ thần bí. Kẻ này mặc áo choàng đen không biết là nam hay nữ, nghe nói mắt hắn phát ra hỏa diễm lam sắc có khả năng nhiếp hồn khống chế tâm thần người khác, tương tự Khống Thần thuật của bộ tộc Hắc Vu. Nghe nói kẻ này hiện ở ngoại thành Lạc Dương, hành tung lúc ẩn lúc hiện không thể xác định.
Huyền Phong môn chủ nhãn thần sắc lạnh, lãnh đạm nói:
- Việc này ta đã nghe qua, sau này nếu có tin tức về cao thủ thần bí này thì lập tức báo cho ta biết. Còn có tin tức nào truyền đến không?
Đại Sát đáp:
- Tạm thời chưa có tin gì mới, gần đây nghe đồn ầm ĩ lên là Trừ Ma liên minh đã tiêu diệt được Hắc Hà quỷ vương. Ngoài điều đó ra thì không còn gì đáng chú ý.
Huyền Phong môn chủ trầm tư cân nhắc một lát rồi nói:
- Trước mắt Chính Đạo liên minh vừa gặp thất bại nặng nề, do vậy chúng ta cũng không nên truy kích chúng thêm nữa, đề phòng chúng đường cùng quyết tử, gây khó khăn cho chúng ta trong thời gian tới. Lúc này ta quyết định ở tạm đây một đến hai ngày, các ngươi đi điều tra cho ta một vài sự việc. Thứ nhất là động tĩnh của Lục Vân, thứ hai là nơi hạ lạc của Ma Thiên tôn chủ, thứ ba là điều tra một người có tên là Thệ Thuỷ Lưu, xem hắn ta hiện giờ đang làm gì. Thứ tư, hãy lưu ý tới động tĩnh của Hắc Sát Kiếm Hồn, một khi thấy hắn xuất hiện thì bắt sống là tốt nhất, còn nếu không nắm chắc thì ngay lập tức hãy báo cho ta, vì ta cần tìm hiểu một số vấn đề từ hắn.
Huyết Vu Nhị Sát nghe xong, thần sắc khẽ hiện lên vẻ mơ hồ, nhưng không hỏi gì thêm, lặng lẽ đi làm nhiệm vụ.
Lục y thiếu nữ thu hồi mục quang, nhãn thần kỳ dị nhìn Huyền Phong môn chủ, nói với giọng xa xăm:
- Đa tạ chàng!
Huyền Phong môn chủ nhìn lại nàng ta, rồi tức thì tránh né ánh mắt ai oán, tỏ vẻ lãnh đạm nói:
- Ta làm việc này không phải vì nàng, nàng bất tất phải cảm kích.
Lời vừa dứt, thân hình đã di chuyển, tiêu thất trong cánh rừng âm u.
Thái Huyền hậu sơn - một nơi thanh tĩnh và đẹp đẽ, trong một sơn động khô ráo, tại động khẩu lúc này có bốn người đang đứng, người có vóc dáng cao lớn không ngờ lại là đại trưởng lão của Ma Thần tông. Ba người còn lại chính là nhị, tam và tứ trưởng lão.
Lúc này trong động có một thanh âm truyền ra:
- Hiện nay hành tung của các ngươi đã bại lộ, sau này cần phải thận trọng, nếu không có việc gì thiết yếu thì không nên đến gặp ta, kẻo bị người ta nghi ngờ.
Đại trưởng lão nói:
- Ý của Tông chủ chúng thuộc hạ đã hiểu rồi, chỉ là người đã quan sát lâu như thế, chẳng lẽ vẫn chưa tìm được cơ hội để hạ thủ hay sao? Trước mắt tình hình Nhân gian đã bắt đầu phát sinh biến hóa, chúng thuộc hạ lo ngại thời gian kéo dài, cuối cùng hành tung lộ ra, sợ rằng Tông chủ sẽ gặp nguy hiểm.
Người trong động nói nhỏ:
- Chuyện này tuỳ thuộc vào cơ duyên, vận khí tốt sẽ đắc thủ, còn nếu không thì e phải tốn rất nhiều tinh lực mới có thể lấy được. Hơn nữa trong thời gian này, Chính Đạo liên minh cao thủ như mây, ta muốn đắc thủ mà thần không biết, quỷ không hay thì càng khó khăn hơn.
Đại trưởng lão gật đầu nói:
- Lời của Tông chủ nói cũng có lý, quả thật bọn ta đã thiếu kiên nhẫn rồi. Gần đây chúng tôi nhận được tin tức Thiên Ma giáo chủ Âu Dương Vân Thiên đã xuất hiện ở Nhân gian, còn những cao thủ của Thiên Ma giáo thì tôi tạm thời chưa có phát hiện gì. Hơn nữa, Thiên Tà Nhận – một trong ngũ đại tà binh của thế gian đã xuất thế, bị Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỉ chiếm được. Trước mắt, hắn ta đang che giấu tung tích, có lẽ là muốn tu luyện thêm.
Người trong động ồ lên một tiếng, trầm tư suy nghĩ, cuối cùng lên tiếng:
- Về chuyện của Thiên Ma giáo chủ, các ngươi không cần phải lo, kẻ này tuy tu vi kinh nhân nhưng vì chuyện tình cảm mà quẫn bách, đối với bọn ta không có gì nguy hại cho lắm. Lúc này Lục Viện liên minh có sáu thì đã mất bốn, thực lực chỉ còn một nửa. Theo như ta suy đoán thì chẳng bao lâu nữa, lời nói ngày nào của Bách Linh sẽ trở thành hiện thực. Khi lục viện hủy diệt, tam phái phân ly chính là thời cơ để chúng ta nổi dậy. Hiện tại các ngươi hãy theo dõi động tĩnh của Huyền Phong môn cho ta, nhất định phải tra xét ra bí mật che giấu phía sau lưng của bọn chúng. Đồng thời giúp ta điều tra nơi hạ lạc của một người, tận dụng hết tất cả lực lượng để tìm người này cho ta.
Đại trưởng lão cất lời:
- Lời của người chúng tôi đã ghi nhớ, không biết người cần điều tra là ai, thỉnh Tông chủ nói rõ.
Người trong động hạ giọng:
- Người mà ta muốn bọn ngươi tra xét là chưởng giáo đương nhiệm của Thiên Kiếm viện Lý Trường Xuân!
Đại trưởng lão ghe xong liền chấn động, kinh hãi hỏi lại:
- Tông chủ không nói nhầm đấy chứ, không phải hắn đã chết bởi tay Huyền Phong môn chủ rồi hay sao?
- Điều này ta đã sớm minh bạch, nhưng ta chỉ không tin Lý Trường Xuân lại dễ dàng chết như vậy. Gần đây, ta vô ý từ miệng của Diệp Tâm Nghi nghe được, Lam Y Tu La đeo mặt nạ ngày trước muốn tranh đoạt Thông Linh Điểu tại Động Đình hồ rất có khả năng là đại đệ tử của Thiên Kiếm viện Vô Tâm. Không những hắn ta có rất nhiều điểm tương đồng với Huyền Phong môn chủ mà ta còn cho rằng, hắn chính là Huyền Phong môn chủ thần bí kia. Nếu suy đoán này mà đúng thì việc Lý Trường Xuân chết do Huyền Phong môn chủ hạ thủ, không phải là chết trong tay đồ đệ của mình hay sao? Điều này căn bản là không hợp lý, vì vậy nhất định có gì đó yếm trá.
Bốn người ngoài động thần sắc kinh hãi, nhị trưởng lão kinh dị hỏi:
- Ý của Tông chủ muốn nói, rất có khả năng Lý Trường Xuân và đệ tử Vô Tâm cùng diễn kịch để lừa dối tất cả mọi người. Sau đó hai người thay đổi diện mạo rồi xuất hiện trên Nhân gian với thân phận mới, lại cùng Kiếm Vô Trần cùng tranh tài cao thấp?
Người trong động tán thành:
- Không sai, ta cũng cho rằng như vậy. Nghĩ lại trước lúc Lục Viện liên minh, Lý Trường Xuân tận tâm tận lực bôn ba tứ xứ, nhất định muốn làm Liên minh chi chủ, phong quang thiên hạ. Nhưng Thiên Kiếm Khách đã phá tan giấc mộng đời hắn, khiến cho hắn bị hậu bối của bản thân đạp lên, điều này là một đại sỉ nhục mà người có tính tình cao ngạo như hắn ta không thể nào chịu được. Ta phân phó các ngươi điều tra sự kiện này, chỉ có một mục đích duy nhất, nếu chuyện này là thật, các ngươi hãy truyền thông tin ra ngoài, ta nhất định khiến cho Chính Đạo liên minh và Huyền Phong môn ở thế bất lưỡng lập, làm cho những kẻ tự cho mình là chính đạo cao thủ tàn sát lẫn nhau! Chỉ có như thế mới khiến cho Chính Đạo liên minh càng nhanh chóng diệt vong hơn, chúng ta sẽ càng thuận lợi hơn trong việc tranh bá thiên hạ.
- Tông chủ cao kiến, chúng tôi thật bội phục. Hiện tại nếu Tông chủ không còn việc gì quan trọng cần phân phó, chúng tôi xin cáo từ.
- Đi đi, sau này nhớ phải cẩn thận, nhất thiết không được liều mạng cùng Huyền Phong môn chủ. Ngoài ra nếu gặp cao thủ của bộ tộc Hắc Vu thì phải cực kỳ lưu ý, không được để cho chúng có cơ hội thi triển Vu thuật.
Nói xong bốn người ở cửa động nhanh chóng biến mất. Một lát sau, trong động xuất hiện một đạo nhân ảnh thần tình lãnh đạm ngắm bầu trời, đón ánh dương từ thiên không chiếu xuống, trên khuôn mặt tuấn tú lộ xuất một nụ cười. Là hắn ta, thực sự không thể nghĩ ra được. Chỉ là hắn ta thực sự là người nào, nói ra hẳn ai cũng vô pháp tưởng tượng!
Bạch gia phạn trang nằm ở phía nam thành Lạc Dương, có quy mô trung bình, không to mà cũng không nhỏ.
Buổi trưa lúc quá ngọ, thực khách trong quán rất đông, từ ngoài cửa, một cặp thiếu niên nam nữ đi vào. Nam nhân sắc mặt lạnh lùng lãnh mạc tay cầm chuôi đao, nữ mặc y phục màu hồng, dung mạo xinh đẹp khả ái, lúc này trên mặt thoáng có nét tươi cười.
Cả hai tìm chỗ ngồi xuống, thiếu nữ tuỳ ý gọi vài món rau, sau đó quay sang nam tử cười nói:
- Sao cứ giữ bộ mặt nghiêm trọng như vậy, trên đường đi cười một cái cũng không có, không phải đã thứ lỗi cho người ta rồi sao.
Nam tử cất giọng bực mình:
- Tính ta như vậy, cô không thích thì cứ quay về đi, không cần theo ta làm gì.
Hồng y thiếu nữ nhãn châu xoay chuyển, giọng nói ra vẻ đáng thương:
- Người ta thích ngươi nên mới liên tục đi theo ngươi, nếu không phải khi đang thành hôn với ta lại chạy mất, thì người ta sao lại phải đi theo ngươi mà nếm mùi khổ cực vậy chứ? Cười một cái đi Đồ Thiên, ngươi đã mấy ngày không cười rồi, ta muốn trông thấy bộ dạng cao hứng của ngươi mà, có được không?
Nguyên lai hai thiếu niên nam nữ này là Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ, không thể ngờ được bọn họ lại đi đến Lạc Dương.
Trừng mắt nhìn cô gái, biết rằng nàng ta cố tỏ vẻ đáng thương, nhưng Đồ Thiên không nỡ nhẫn tâm trách mắng, vừa uống rượu vừa nói:
- Đây đã là thành Lạc Dương rồi, tốt nhất là cô nên kiềm chế một chút, lúc đó cô sẽ trông dễ thương hơn đấy. Rau đã mang ra rồi, hãy dùng cơm nhanh lên.
Ân Hồng Tụ nhè nhẹ đến gần, nói khẽ:
- Trông ta không xinh đẹp hấp dẫn tí nào sao, nếu như vậy thì tối nay ngươi giúp ta trang điểm một chút cho xinh đẹp hơn nhé?
Đồ Thiên ngẩng đầu lên, sắc mặt giận dữ trừng trừng nhìn vào nàng ta, hy vọng nàng ta biết kiềm chế lời nói của mình. Tuy nhiên Ân Hồng Tụ dường như hiểu được tính khí của hắn ta, cố ý không nhìn vào ánh mắt hắn mà đột nhiên tiến sát làm Đồ Thiên giật nảy mình, vội lùi lại để kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Cười nhẹ một tiếng, Ân Hồng Tụ nói:
- Sao lại đỏ mặt thế, xấu hổ ư? Nếu vậy hãy cưới và đưa ta về nhà đi, thời gian sau quen rồI sẽ không còn đỏ mặt như vậy nữa.
Nhãn thần Đồ Thiên lãnh đạm trở lại, đang định cất tiếng phản bác, thì đúng lúc này, một bóng nhân ảnh hiện lên trong mắt hắn ta, khiến nhãn thần hắn lập tức biến đổi, trên nét mặt hiện lên vẻ nghiêm túc.
Phát giác thấy sắc mặt Đồ Thiên không ổn, Ân Hồng Tụ muốn quay đầu nhìn lại, thì đột nhiên Đồ Thiên vòng tay ôm lấy nàng ta, hạ giọng nói:
- Không nên quay đầu lại, cứ bảo trì sự trấn định như vậy, ngàn vạn lần không được kinh hoảng.