Ý niệm phát ra, một khung cảnh hiện ra rõ ràng trong tâm trí chàng.
Ý Thì ra là Thệ Thuỷ Lưu, người mà lúc trước chàng đã vô tình quen
biết đang tìm kiếm một loại cây rất kỳ quái trên đỉnh một ngọn núi trơ trụi.
Nhìn kỹ thì đỉnh ngọn núi đó hoàn toàn trơ trụi, điều kỳ lạ là lại có một cây Cửu Diệp kỳ thảo mọc trên đỉnh ngọn núi đó và ở trong một trận pháp cổ quái.
Lúc này Thệ Thuỷ Lưu đang bao vây phía ngoài trận pháp, không ngừng di chuyển hòng bắt cây kỳ thảo đó. Nhưng điểm khiến người ta kinh ngạc nhất chính là cây kỳ thảo ấy có thể tự di chuyển, tiến lùi tránh né trong trận pháp khiến cho Thệ Thuỷ Lưu không thể nào bắt được.
Xoay người nhẹ nhàng hạ xuống, Lục Vân từ từ xuất hiện trên đỉnh ngọn núi. Chàng vừa xem xét trận pháp, vừa nói:
- Thệ Thuỷ Lưu, huynh làm như thế thì không được rồi. Huynh không hiểu trận pháp, không thông ngũ hành bát quái, như thế chỉ uổng phí công sức mà thôi.
Từ khi Lục Vân hạ thân xuống, Thệ Thuỷ Lưu đã nhận thấy sự có mặt của chàng chỉ là hắn ta không để tâm. Lúc này nghe Lục Vân nói vậy không kìm được ngừng lại hỏi ngay:
- Truy Mộng thiếu niên, đệ hiểu điều kỳ diệu của trận pháp này sao?
Hạ xuống bên cạnh hắn, Lục Vân không để tâm đến việc hắn có thể đánh lén mình hay không mà đưa mắt nhìn đăm chiêu vào thạch trận, giọng nói rất nghiêm túc:
- Trận pháp này ta cũng không biết, nhưng ta có thể nói với huynh đây là trận pháp tinh diệu nhất mà ta từng thấy. Trận pháp này có vài chỗ rất thần kỳ: thứ nhất, trận này được khắc trên tảng đá khổng lồ, cùng với khí mạch của cả ngọn núi hoà nhập làm một, gió mưa không thể huỷ hoại được. Thứ hai, gốc của Cửu Diệp thảo không những nằm ở trung tâm của trận pháp mà còn nối liền với âm mạch trong lòng đất, ở phía trên lại nhận được nguồn năng lượng chí dương của mặt trời, có thể nói là âm dương kết hợp, là vật thế gian khó gặp. Thứ ba, trận pháp này là một thể hoàn chỉnh không thể phá giải. Ta quan sát đã nửa ngày mà chưa tìm được sơ hở nào. Nếu như huynh muốn có được kỳ thảo này thì chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi.
Thệ Thuỷ Lưu nghe xong vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng hỏi:
- Cơ hội thế nào, đệ mau nói đi. Chỉ cần lấy được vật đó, dù phải trả bất cứ giá nào ta cũng cam lòng.
Lục Vân nhìn hắn ánh mắt hiện ra vẻ lạ lùng, chàng thản nhiên nói:
- Nói cho huynh biết cũng được thôi, nhưng huynh cũng phải nói cho ta biết vật này có công dụng gì?
Thệ Thuỷ Lưu giật mình, trầm tư một lát rồi nói:
- Vật này có tên là Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo, có khả năng khởi tử hồi sinh. Theo như truyền thuyết nó lúc ẩn lúc hiện, trong nháy mắt có thể đi được nghìn dặm. Cách duy nhất để chế ngự nó là lấy Long Diên Hương làm mồi, đợi nó say thì mới có cơ hội. Vì vậy ta đã vượt qua muôn nghìn khó khăn vất vả và tìm được Long Diên Hương, vốn nghĩ có thể bắt được nó, ai ngờ lại bị trận pháp này ngăn cản. Nếu như không phải sợ làm tổn hại tới nó thì trong lúc tức
giận ta thật muốn huỷ toàn bộ ngọn núi này. Ta đã nói rồi, vậy đệ hãy nói cho ta biết làm sao mới có thể bắt được nó?
Lục Vân kêu nhẹ một tiếng, trả lời:
- Thì ra là vật này, chả trách trận pháp này lại thần diệu như vậy! Theo như sự hiểu biết của ta bây giờ, nếu như làm quá sẽ không được, cho dù huynh có phá huỷ thạch trận, nhưng vật này có thể trong nháy mắt đi được cả nghìn dặm thì huynh cũng chẳng thế nào bắt được nó. Biện pháp duy nhất là chờ đợi, đợi đến khi nó lớn hẳn nó sẽ rời khỏi nơi này. Tới lúc ấy trận pháp cũng sẽ theo đó mà mở ra, huynh chỉ cần rải Long Diên Hương ở xung quanh thì sẽ có cơ hội bắt được nó.
Nghe xong, Thệ Thuỷ Lưu suy nghĩ một hồi rồi mắng:
- Đáng ghét! Sao mà phức tạp thế! Ai mà biết được khi nào nó mới lớn chứ? Nếu như mười năm nữa nó mới lớn thì ta còn cần nó để làm gì?
Lục Vân cười nói:
- Thứ gì là của huynh sẽ là của huynh, đây là thiên ý mà những người tu chân thường nói, huynh cũng lấy đó để tự an ủi mình một chút. Nói đến thời gian nó lớn theo ta thì cũng nhanh thôi, huynh không thấy cây Hoàn Hồn thảo này đã bắt đầu phát quang rồi hay sao? Theo ta đoán, khi toàn thân nó phát sáng lấp lánh cũng đó chính là lúc nhất định nó có động tĩnh. Còn lúc này khí tức xung quanh nó rất kỳ lạ và đang không ngừng bốc lên trên, nói không chừng có thể là tối nay. Linh vật trên Nhân gian do sự kết hợp của thiên địa âm dương sinh ra, thường lớn vào hai giờ tý và ngọ. Huynh nếu có kiên nhẫn thì hãy đặt cược vào đêm hôm nay xem sao.
Thệ Thuỷ Lưu nhìn Lục Vân một cách thân thiết, cười vui vẻ:
- Không uổng chúng ta quen biết nhau, cám ơn đệ. Tối nay nếu như đệ không bận gì có thể tới giúp ta một tay bắt vật này không?
Lục Vân mỉm cười:
- Huynh tin tưởng như thế không sợ ta nhân cơ hội đoạt mất của huynh
à?
Thệ Thủy Lưu cười trả lời:
- Nếu như đệ đã muốn tranh giành với ta thì đã không dễ dàng nói cho ta biết cách để lấy được vật này. Còn nữa, vẻ mặt đệ có vẻ ngay thẳng, ta tin đệ không phải loại người đó. Chúng ta cứ ngồi xuống nói chuyện một chút để giết thời gian đi.
Hoàng hôn buông xuống, Lục Vân và Thệ Thủy Lưu ngồi trên đỉnh núi ngắm nhìn bóng chiều tà nơi chân trời. Lúc này, chỉ nghe thấy tiếng Thệ Thủy Lưu cười nói:
- Đệ còn nhớ Bắc Phong không? Hắn ta quả là không đơn giản! Lục Vân sững người một chút rồi đáp:
- Ta đương nhiên không thể nào quên hắn nhanh như thế, chẳng lẽ chân
tu giới lại truyền ra tin tức gì của hắn à?
Thệ Thủy Lưu cười:
- Tất nhiên là có tin của hắn rồi, nếu không thì tự nhiên ta nhắc tới hắn làm gì chứ. Nghe nói hắn ta cách đây không lâu đã chạy tới Nhã viên ở hạ lưu sông Hoàng Hà để tìm minh chủ của Lục Viện liên minh Kiếm Vô Trần quyết đấu. Kết quả tất nhiên không dễ dàng như mong đợi. Sau khi hai bên tranh luận một hồi lâu, do Phong Lôi chân quân của Vân Chi pháp giới xuất thủ, kết quả là trọng thương thảm bại trong tay Bắc Phong. Chuyện đã như vậy Kiếm Vô Trần buộc phải ra tay triển khai Huyết Hà đồ, nhưng cuối cùng vẫn bị bại trong tay Bắc Phong. Tiếp theo đó, Diệp Tâm Nghi, Kim Cương Thánh Phật, Chiến Tâm tôn giả, Thái Phượng tiên tử, Kiếm Vô Trần năm đại cao thủ liên
hiệp lại tấn công, kết quả là tất cả đều bại trong tay Bắc Phong.
Lục Vân nghe xong mặt biến sắc, kinh hãi hỏi lại:
- Đó không phải là tin đồn chứ? Bắc Phong một mình đánh bại năm đại cao thủ, đến cả Huyết Hà đồ cũng không làm gì được hắn, điều này làm sao có thể khiến người ta tin được?
Thệ Thủy Lưu nói:
- Việc này ngàn vạn lần chính xác, chỉ có điều có rất ít người trong chân tu giới biết được. Cũng vì Lục Viện liên minh không thể chịu được mất mặt như vậy nên đã một mực phủ nhận. Hơn nữa những người chưa từng gặp Bắc Phong chắc chắn không thể tin được chuyện này, bởi vậy tạm thời ảnh hưởng không lớn lắm. Chỉ là đối với chúng ta là những người đã từng quen biết hắn mà nói thì đệ nên tin rằng tin tức này hoàn toàn là sự thật. Thực lực của Bắc Phong quả thật rất mạnh, vượt xa với những gì mà ta tưởng tượng. Nếu như tối hôm đó ta thật sự đánh nhau với hắn, e rằng ta cũng chịu thua thôi. Truyền nhân của Bất Dạ thành quả thật không đơn giản, không biết nếu như khi gặp phải người của Nam Hải Lưu Ly cung thì ai sẽ thắng, ai sẽ bại đây?
Lục Vân dần bình tĩnh lại, cẩn thận phân tích lời Thệ Thủy Lưu nói. Cho tới bây giờ, thực lực của Bắc Phong thì đã biết rồi, trước mắt Thệ Thủy Lưu và Bắc Phong đều là những nhân vật đặc biệt, chỉ có điều không biết được hắn từ đâu tới? Nhân gian có cao thủ như vậy sao? Nếu như hắn ta không phải đến từ Nhân gian thì chẳng lẽ lại đến từ thiên chi tam giới hoặc là vực chi tam giới hay sao?
Lục Vân ngẩng đầu lên quan sát hắn ta thật kỹ, nhưng đáng tiếc là đã quan sát một lúc mà cũng không thể phát hiện ra bất kỳ sự khác thường nào.
Cảm thấy Lục Vân đang thăm dò, Thệ Thủy Lưu cười nói:
- Không phải nhọc lòng suy nghĩ như vậy, đệ không thể tìm ra được lai lịch của ta đâu, hay để ta lại nói cho đệ biết một việc vô cùng lớn của Nhân gian. Nghe nói Thông Linh điểu đứng đầu huyền linh dị vật trong số hai mươi
bốn thần khí Đại La Chư Thiên đã xuất hiện ở Động Đình hồ. Trước sau cùng xuất hiện hai cái, cái nào thật cái nào giả thì hiện tại chưa biết được. Cái thứ nhất do Thiên Túc lão đạo của phái Vô Vi lấy được, sau đó bị người ta chặn đánh, cuối cùng ma thần của Ma vực Ma Huyễn giới đoạt mất. Cái thứ hai là do một tiểu nha đầu Trần Ngọc Loan của Trừ Ma liên minh đoạt được, nhưng cuối cùng lại không giữ được Thông Linh điểu và bị Diệp Tâm Nghi cướp mất.
Lục Vân nghe xong cau mày, nghi hoặc hỏi lại:
- Thông Linh điểu có điều thần kỳ gì mà đứng đầu trong huyền linh dị
vật?
Thệ Thủy Lưu cười đáp lời:
- Nghe nói là vì nhờ vào Thông Linh điểu có thể tìm ra được bảo vật quý giá nhất của Nhân gian, bao gồm thần binh, thần khí, thần vật, bởi vậy nên nó đứng đầu bảng. Còn là thật hay giả thì ta không được biết, dù sao thì ta cũng chưa nhìn thấy nó bao giờ.
Nghĩ kỹ thì thần khí này thật sự kỳ diệu, đứng đầu bảng cũng không có gì là quá. Ngẩng đầu nhìn ra xa, Lục Vân thờ ơ nói:
- Lục Viện liên minh có được Thông Linh điểu, là hoạ hay là phúc thì không ai biết được. Có thể Kiếm Vô Trần sẽ nhờ bảo vật này để tìm được thần khí mạnh nhất Nhân gian, tới lúc đó Bắc Phong chắc sẽ không được yên ổn, bọn yêu ma quỷ quái cũng không được yên thân. Hoặc giả Thông Linh điểu sẽ đem lại cho Lục Viện liên minh thực lực vốn đã suy yếu những tai hoạ, khiến cho liên minh chính đạo từng bước từng bước dẫn tới con đường huỷ diệt cũng không chừng.
Thệ Thủy Lưu trầm tư, rõ ràng trước đây đã không chú ý đến phương diện này cho nên cũng không nghĩ ngợi nhiều. Bây giờ nghe thấy Lục Vân nhắc
đến hắn ta liền tỉnh ngộ, Thông Linh điểu đúng là có tác dụng rất quan trọng!
Nhìn chiều tà đang dần buông xuống màn đêm đang tới gần, Thệ Thủy
Lưu nói:
- Trời đất bao la, không phải một món thần khí mà có thể thay đổi tất cả. Giống như Kiếm Vô Trần có được Huyết Hà đồ với huyết sát chi khí bậc nhất thế gian, nhưng kết quả vẫn bại trong tay Bắc Phong. Điều đó nói lên rằng tu vi mới là quan trọng nhất, không có tu vi cao thì cho dù có được thần khí kỳ diệu
đến đâu cũng không thể phát huy được tác dụng của nó.
Gió đêm thổi tới, khí nóng bốc lên lan ra khắp nơi. Lục Vân lúc này lên
tiếng:
- Trời sắp tối rồi, thời khắc cũng sắp đến.
Thệ Thủy Lưu khẽ rùng mình, nhìn Lục Vân:
- Trên Nhân gian hiện nay có rất ít người mà ta không thể nhìn thấu, đệ là một người đặc biệt nhất trong số đó. Có một vài người ta không nhìn thấu được là bởi vì họ giống như một hồ nước sâu không gợn sóng. Còn đệ ta nhìn không thấu được là bởi đệ giống như một đám mây ở phía chân trời, thay đổi liên tục.
Lục Vân đứng dậy vươn vai, nói một cách rất sâu xa:
- Thế sao? Cũng có thể. Mỗi người đều có một con đường của riêng mình, có thể nhận biết dễ dàng. Còn con đường của ta, thấp thoáng như những đám mây mờ mịt không rõ ràng. Thay đổi, đó là thứ duy nhất khiến ta không thể đoán ra và người khác cũng vậy.
Thệ Thủy Lưu ngẫm nghĩ câu nói của chàng mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, nói
nhỏ:
- Có một người mà ta vô cùng kính phục đã từng nói với ta một câu.
Người đó nói "đường là do người ta đi mà có" hy vọng câu nói này có tác dụng đối với đệ. Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu chuẩn bị
nào.
Trong đêm, Lục Vân cùng Thệ Thủy Lưu bắt đầu sắp đặt, tất cả đều theo ý của Lục Vân mà an bài. Bọn họ nhanh chóng dùng một số đá bố trí trận pháp kỳ diệu ở bốn phía thạch trận, sau đó là rắc vào mỗi trận một ít Long Diên Hương hình thành một trận pháp phòng ngự, tránh để cho Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo chạy thoát.
Tất cả đều đã bố trí xong, hai người bước ra ngoài trận pháp nhìn Hoàn Hồn thảo đang tỏa sáng rực rỡ trong màn đêm ở phía xa xa lặng lẽ đợi nó lớn. Trăng bắt đầu nhô lên đỉnh đầu, giờ tý càng lúc càng đến gần, Thệ Thủy Lưu có vẻ thấp thỏm bất an.
Lục Vân vẫn bình tĩnh, mắt theo dõi Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo bên trong trận pháp, Ý Niệm Thần Ba vận chuyển với tốc độc cực cao, chàng muốn khám phá những bí mật của nó, song lại bị thạch trận không rõ tên ngăn cản.
Trong không gian yên tĩnh, đột nhiên một đạo quang mang đại thịnh, trong đêm bốn phía lan toả một mùi hương thơm nồng khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ.
Lục Vân đắm đuối trong mùi hương đó dần dần cảm thấy mệt mỏi. Đúng lúc này, Tứ Linh thần thú ở trên vai chàng gầm lên một tiếng khiến cho chàng chợt bừng tỉnh.
Trong lòng kinh hãi, Lục Vân vội vàng nhìn Thệ Thủy Lưu, thấy hắn ta cũng tỉnh lại sau tiếng gầm, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh sợ.
oOo