Hứa Khiết cũng kích động vô cùng, lớn giọng nói:
- Chết là tốt, hắn sớm phải chết rồi. Sống đến hôm nay cũng là tiện nghi cho hắn.
Bạch Vân Thiên nói:
- Đúng, phải chết rồi, không còn nói chuyện bất tử nữa rồi. Được, các vị sao không ở Trừ Ma liên minh mà lại chạy đến nơi này?
Lâm Vân Phong đáp:
- Chúng ta cũng đang tìm một thứ, bất quá không phải cây cỏ gì cả, mà chính là tìm tung tích của Dịch viên.
Bật cười hiểu rõ, Bạch Vân Thiên nói:
- Thế ra vậy, không làm mất thời gian các vị, hy vọng các vị sớm tìm được Dịch viên.
Lâm Vân Phong nhìn hắn, thấy hắn mỉm cười, không khỏi nhắc nhở:
- Nói thêm nữa, ta và tông chủ tuy chính tà đối lập, nhưng đối với con người của tông chủ cũng có mấy phần thích thú, vì thế ở nơi này muốn nhắc nhở tông chủ một câu, Ma Thần tông hiện nay khó mà nhòm ngó được thiên hạ, tông chủ có lẽ quy ẩn lại tốt hơn.
Bạch Vân Thiên sửng sờ, nhìn Lâm Vân Phong một lúc mới mở miệng đáp:
- Đa tạ ý tốt của ngươi, ta sẽ suy xét, hy vọng giữa chúng ta không phải tranh đấu.
Lâm Vân Phong điềm nhiên nói:
- Năm phái Tu Chân luôn bên ngoài nhân thế, không nhiễm bụi tục trần, tông chủ hà tất phải cưỡng cầu duyên ác vậy? Thiên hạ môn phái lớn quá nhiều, ai có thể loại bỏ được ngăn cách giữa các phái để thống nhất đây? Thật ra rất nhiều lúc, muốn bao trùm trời đất, không cần phải xuất phát từ tổng thể. Như Lục Vân vậy, huynh ấy xuất thân từ Dịch viên, thành tựu của huynh ấy là thành tựu của Dịch viên, thử hỏi thiên hạ ai không hiểu vậy đây?
Bạch Vân Thiên không đáp, câu nói của Lâm Vân Phong khiến hắn rất kinh ngạc, cũng rất bất ngờ, bản thân trước đây sao lại chưa từng nghĩ đến?
Theo lối nói của Lâm Vân Phong, muốn thống nhất thiên hạ là chuyện rất khó khăn, nhưng muốn bồi dưỡng ra một nhân vật như Lục Vân, để hắn làm vinh danh Ma Thần tông, thế thì rõ ràng dễ hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Vân Thiên vui mừng, nói với Lâm Vân Phong:
- Đa tạ câu nói này của ngươi, ta hiểu rõ phải làm thế nào rồi. Cáo từ.
Nói rồi lóe lên biến mất, vội vã ra đi.
Hứa Khiết hơi nghi hoặc, nhỏ nhẹ nói:
- Xem ra hắn rất cao hứng, dường như nghĩ đến một việc vui nào đó.
Lâm Vân Phong lắc đầu trả lời:
- Ai biết được đây?
Nói rồi kéo tay Hứa Khiết tiếp tục đi về phía Nam.
Thời khắc này, Lâm Vân Phong hoàn toàn không biết, một câu nói của gã đã gợi mở cho Bạch Vân Thiên rất lớn, khiến hắn trong tình thế hiện nay, dứt khoát bỏ đi mộng ước tranh đoạt thiên hạ, toàn tâm toàn ý để vào người kế nhiệm.
Đối với Bạch Vân Thiên, bản tính hắn không xấu, mà tương đối thông minh, cân nhắc được nặng nhẹ. Lần này một khi tìm được phương pháp mới, tự nhiên sẽ bỏ hết những suy ngĩ không quen trong quá khứ.
Rời khỏi vùng rừng núi rậm rạp, Lâm Vân Phong và Hứa Khiết trên đường về phía Nam, bay đã được nửa ngày, hai người nhân lúc trời chưa tối bay đến trên một vùng rừng sâu.
Ở đó, hai người nhìn khắp bốn phía, tìm điểm hạ chân. Nhưng tìm một lúc đều không tìm được chỗ thích hợp, ngược lại còn phát hiện một cảnh tượng quái dị trong một sơn cốc.
Đó là một sơn cốc yên tĩnh, cỏ xanh như bôi mỡ chỉnh tề phân bố khắp nơi.
Lúc này, trong sơn cốc xuất hiện năm vòng tròn, đường kính to nhỏ chừng chục trượng như nhau, giữa các vòng cũng cách chừng chục trượng, tạo thành một hình vuông, một trong bốn ngoài, hơi giống đồ án ngũ hành.
Năm vòng tròn này hệt như từ trời rơi xuống, khắc lên mặt đất, khiến cho một mảng cây cỏ xuất hiệt năm hình vẽ trũng xuống, nhìn xa xa chỉnh tề giống nhau, khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Chăm chú nhìn cảnh tượng này, Lâm Vân Phong cau mày nói:
- Kỳ quái, những hình vẽ này do thứ gì tạo nên vậy? Vì sao hình thành như thế, xem ra không có chút nào thô tục cả.
Hứa Khiết hỏi:
- Vân Phong, huynh nói như vậy vì không tìm được chút dấu vết phải không?
Lâm Vân Phong đáp:
- Đúng thế, với thực lực của người tu đạo, muốn hoàn thành những thứ này hoàn toàn không khó, nhưng muốn làm không chút sai sót, không hề tổn hại đến một cây một cỏ xung quanh thì rất khó khăn. Hơn nữa, nhìn những hình vẽ này, khoảng cách bằng nhau, phạm vi tương đối lớn, hoàn toàn không dễ làm được, ngay cả huynh cũng không nắm chắc.
Hứa Khiết hô lên kinh ngạc:
- Không phải người làm, vậy hình thành từ đâu? Lẽ nào là một con thú thần có sức mạnh to lớn?
Lâm Vân Phong lắc đầu đáp:
- Nhất thời huynh cũng nghĩ không ra những hình này từ đâu mà có, ngược lại còn cảm thấy kỳ quái, vì sao chúng xuất hiện ở đây? Cố tình hay vô ý?
Hứa Khiết nhìn xuống mặt đất, dò xét một lúc rồi hạ xuống, đi một vòng quanh hình vẽ giữa, kinh ngạc thốt lên:
- Vân Phong, huynh xuống đây, nơi này dường như ẩn chứa đồ vật gì đó.
Lâm Vân Phong ánh mắt sáng lên, nhanh chóng hạ xuống bên nàng, cẩn thận quan sát bốn bề. Giây lát, Lâm Vân Phong thôi bước, cau mày nói:
- Nơi này có một luồng khí tức rất kỳ dị đặc biệt, không thể hiện được chính hay tà, từ trước đến nay chưa từng thấy. Hơn nữa, trên mặt đấy lưu lại một ít linh khí chưa tan, tính chất âm lạnh mà ngập đầy sát khí, dường như đã gặp qua ở nơi nào.
Hứa Khiết nghe vậy chăm chú tra xét, quả nhiên phát hiện được một ít linh khí yếu ớt, trong lòng rất kinh ngạc.
- Xem ra như vậy chỗ này hẳn người làm, nhưng đối phương là ai đây?
Lâm Vân Phong không đáp, trầm tư giây lát kéo Hứa Khiết rời đi. Khi đi gã không hề phá hoại những hình vẽ đó, chỉ tiếp tục nghi nghi hoặc hoặc, tiếp tục tìm kiếm tung tích của Dịch viên.
Bầu trời nhanh chóng tối đen. Lâm Vân Phong dẫn Hứa Khiết không một ý nghĩ cứ bay đi, không một mục tiêu cố định, cũng không biết phải đi nơi nào.
Trong màn đêm, gió lạnh, hai người không khỏi thất vọng. Hai ngày tìm kiếm, kết quả không chút thu hoạch, chỉ có nhiệt tình trong lòng dần dần bị gió lạnh làm nguội đi, như vậy sao không khiến người ta đầy cảm xúc được.
Chuyện thế gian, luôn phải có quyết định mới có hành động, một khi ngăn trở quá nhiều, niềm tin lay động, mọi chuyện liền dần dần chuyển sang hướng ngược lại.
Lúc này, Hứa Khiết tâm tình hơi sa sút, nhỏ nhẹ nói:
- Vân Phong, đêm đã xuống rồi, chúng ta còn phải kiên trì thêm bao lâu?
Lâm Vân Phong vuốt ve mái tóc của nàng, nhỏ nhẹ nói:
- Huynh cũng không biết, có lẽ rất lâu, cũng có khả năng rất nhanh kết thúc.
Bay trong màn đêm, Hứa Khiết nép nhẹ vào lòng Lâm Vân Phong, nhỏ nhẹ nói:
- Nếu như thời gian ngắn, chúng ta có thể đủ kiên trì, nhưng nếu tìm kiếm vô cùng vô tận, muội sợ lòng muội không chịu nỗi sự cô độc.
Lâm Vân Phong thở dài nói:
- Đây là trách nhiệm của huynh, cho dù phải tìm cả đời, huynh cũng không được phép chùn bước. Nhưng lại khiến muội chịu đựng theo.
Hứa Khiết đưa bàn tay nhỏ, ngón tay chặn lên môi Lâm Vân Phong, ú ớ nói:
- Chỉ cần nắm tay huynh, nhân gian nơi nào cũng là thiên đàng hết.
Năm lấy bàn tay ngà ngọc của nàng, Lâm Vân Phong nhìn vào mắt nàng, nghiêm chỉnh nói:
- Trong lòng huynh, dương danh Dịch viên là tâm nguyện cả đời huynh, muội lại là nơi tránh bão trong đời tình cảm của huynh. Sự nghiệp, ái tình, hai bên hoàn toàn không nặng không nhẹ, cho dù phương nào huynh cũng sẽ không buông tay.
Bật cười thản nhiên, Hứa Khiết toát ra nụ cười hạnh phúc.
Thời khắc đó, trong màn đêm, giữa cơn gió lạnh buốt, câu nói của Lâm Vân Phong như một một lửa đốt cháy trong lòng của nàng.
Đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng, nữ nhân lấy ái tình làm chủ yếu. Khi lời nói chân tình vang lên bên tai, cảm động và mừng vui làm sao có thể không khiến người ta cười tươi tắn được?
Yêu là gì? Yêu lại là cảm giác trong chốc lát, hứa hẹn trong sát na.
Ngắm nhìn bầu trời đêm, Hứa Khiết ngâm khe khẽ:
- Những ngôi sao như đêm nay, mặt trăng ẩn chứa sao thưa một vùng đen. Ta hỏi ông trời tình ở nơi đâu? Ông trời cười ta người trong mộng.
Nhìn thấy nụ cười thản nhiên của nàng, Lâm Vân Phong chỉ thấy toàn thân chấn động, một tình cảm xúc động chưa từng trải qua lúc này đột nhiên ngập đầy trong lòng.
Tình yêu giữa bọn họ hoàn toàn không có khó khăn, cảm giác đều đều nhàn nhạt, dường như thiếu đi chút kích động. Nhưng tình yêu bình thản cũng ẩn chứa tình ý vô cùng chân tình, tuy nhạt nhòa như gió nhẹ, lại khiến người ta cảm thấy đau khổ triền miên.
Lâm Vân Phong đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, đầy thương yêu lên tiếng:
- Trong giấc mộng mùa xuân ngập đầy trời đất, huynh muội nắm tay đi khắp nơi. Đời này nếu như phụ lại ý trời cao, kiếp sau tất phải làm cô hồn.
Ngón tay ngọc khẽ phất lên, Hứa Khiết ngăn hắn lại, hơi thở như lan của nàng cất lời:
- Đừng xem thường kiếp sau, nhớ trân trọng kiếp này.
Nắm lấy tay nàng, Lâm Vân Phong nói:
- Kiếp này kiếp sau, vĩnh viễn không phân chia.
Hứa Khiết cười cười, hệt như một tiểu cô nương hồn nhiên, chưa từng biểu lộ niềm vui trong lòng mình.
Gió đêm thổi lên nhè nhẹ. Giữa không trung, Lâm Vân Phong ôm lấy thân thể Hứa Khiết, đang âm thầm trao nụ hồn với nàng.
Thời khắc này, màn đêm đen kịt, trời đất rộng lớn, vạn vật thế gian biến mất không còn chút hình bóng. Giữa hai người chỉ còn duy nhất tình yêu bao phủ trong lòng cả hai người.
Thời gian, lúc này như ngừng lại, bóng đêm đen kịt trong mộng trở nên rực rỡ chói lọi, làn sáng trong mộng bao phủ cả hai người.
Tâm linh giao với nhau, vui mừng cùng xuất hiện, mọi thứ tốt đẹp viên mãn làm người ta say mê bất tỉnh.
Nụ hôn vừa rồi, chỉ sát na biến thành vĩnh hằng! Những câu nói, tâm tình đều dung nhập vào bên trong.
Cảm động, thương tiếc, không cần nói cũng biết, quý trọng, vui mừng, không quên trong lòng!
Đây chính là tình yêu, đơn giản mà hồn nhiên, thuần phác mà khiến người cảm động.
Buông đôi môi nàng ra, Lâm Vân Phong vẻ mặt hiện lên vài phần không nỡ, nhỏ giọng nói:
- Khiết à, đẹp quá.
Hứa Khiết xấu hổ bật cười, né tránh ánh mắt nồng nhiệt của gã, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Vân Phong, đêm nay đi nơi nào?
Lâm Vân Phong cười ha hả, nghiêng đầu nhìn khắp bốn phía, sau đó nhỏ giọng nói nơi đến bên tai của Hứa Khiết.
Hứa Khiết vẻ mặt nóng bừng, thẹn thùng nói:
- Đáng ghét, không thèm để ý đến huynh nữa.
Lâm Vân Phong nói lấy lòng:
- Khiết, huynh nói đều là thật lòng …
- Vân Phong.
Ngắt ngang lời gã, Hứa Khiết nói:
- Có một số chuyện hiện nay còn chưa thích hợp, hay để sau này hãy nhắc lại. Bây giờ muội rất nhớ về dĩ vãng, muốn luyện kiếm dưới bầu trời đêm nay, huynh phụ với muội được không?
Thấy nàng nói như thế, Lâm Vân Phong cũng không tiện cố thêm, gật đầu nói:
- Được, huynh luyện kiếm với muội, đến đây.
Nói rồi buông tay của nàng, tự động lùi lại vài trượng, chờ đợi nàng công kích.
Bật cười điềm nhiên, Hứa Khiết nhìn gã, nhỏ giọng nói:
- Nhớ đến ánh trăng ngày đó, không lời ở cùng triền miên.
Âm thanh động người, kiếm phá bầu trời. Làn kiếm ôn nhu âm thầm xông đến, đến rất nhanh chóng.
Lâm Vân Phong kêu lên một tiếng quái lạ, thân thể lóe lên xông đến, lưu lại ở chỗ cũ một bóng hình ảo ảnh như thật, vừa ảo vừa thật, thật mà mông lung.
- Thương cảm gặp nhau rất ngắn, chớp mắt đã phân chia.
Kiếm pháp vừa biến, ngàn vạn làn sáng, vô số làn kiếm tầng tầng tách ra, bao phủ lấy phương viên trăm trượng.
- Kiếm pháp được lắm, đủ tinh diệu.
Giữa âm thanh tán thưởng, Lâm Vân Phong thân thể rít lên biến chuyển, vừa nhanh chóng né tránh Hứa Khiết truy kích, vừa để lại ảo ảnh bốn bề, khiến cho bóng đêm đen ngòm dần dần sáng tỏ, một hình vẽ xinh đẹp nhanh chóng hình thành.