Liệt Thiên thản nhiên nói:
- Ta đến đây tự nhiên không phải là muốn đấu võ mồm với ngươi, mà vì thiên hạ.
Vu Thần ánh mắt lạnh lẽo, chất vấn:
- Ngươi đến tìm ta để ngửa bài?
Liệt Thiên đáp:
- Thiên hạ hiện giờ tựu trung vận mệnh đều được nắm giữ trong tay mấy người. Ta tìm ngươi,ắt hẳn không nói ngươi cũng đã biết được mục đích rồi.
Vu Thần nhìn chăm chú vào hai mắt của hắn, trầm giọng hỏi:
- Liệt Thiên, ngươi thật nắm chắc thống nhất Thất giới, áp chế được trời cao không?
Bật cười ngạo nghễ, Liệt Thiên đáp:
- Ít ra là so với ngươi cũng nắm chắc hơn.
Vu Thần phản bác lại:
- Không cần phải nói nhiều. Hiện tại tình thế của Yêu vực cũng không ổn, nếu thật sự so sánh với ta chưa chắc đã có được ưu thế.
Liệt Thiên tự phụ lên tiếng:
- Ít nhất thực lực của ta cũng tinh thuần hơn ngươi, điểm này ngươi thật sự không so được.
Vu Thần hừ giọng nói:
- Thuần khiết thì thế nào? Ngươi có bản lãnh thì đi so với Thiên Sát, xem mạnh yếu như thế nào?
Liệt Thiên hơi giận quát lên:
- Ta tự nhiên sẽ đi tìm Thiên Sát, nhưng hiện tại cái ta muốn biết trước, đó chính là câu trả lời của ngươi.
Vu Thần không đáp ngay, ánh mắt biến đổi không ngừng, hồi lâu sau mới cất lời:
- Liệt Thiên, bây giờ ngươi muốn ta trả lời, không cảm thấy rằng quá sớm sao? Hiện nay, chúng ta còn có kẻ thù chung vẫn còn chưa tiêu diệt, ngươi nóng lòng như vậy, không sợ rằng sẽ ‘dục tốc bất đạt” sao?
Liệt Thiên hừ giọng nói:
- Chính đạo mặc dù không biết xấu hổ, nhưng cũng không đến mức quá âm hiểm. Còn như ngươi hệt như một thanh đao vô hình, nên cần đặc biệt đề phòng.
Vu Thần nghe vậy cười lớn, hỏi ngược lại:
- Ta âm hiểm như thế nào cũng không quá quan trọng, quan trọng là, ngươi cho rằng, từ ban đầu ta đã chọn ngươi làm mục tiêu cần tiêu diệt phải không? Thống nhất Thất giới, tranh bá thiên hạ. Bất cứ phe nào cũng là địch nhân của ngươi, ai trước ai sau là mấu chốt quan trọng của thắng bại, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cẩn thận.
Liệt Thiên chần chừ một chút, hỏi ngược lại:
- Theo chủ ý của ngươi, hiện tại ta nên tiêu diệt kẻ nào đầu tiên?
Vu Thần sửng sốt, hiển nhiên Liệt Thiên xem như ngây ngô đem đề tài này để hỏi hắn. Lúc này, hai người có thể nói là đối địch. Liệt Thiên đột nhiên đặt câu hỏi, mặc dù vấn đề khá ngây ngô, nhưng chính là bởi vì điểm này Vu Thần mới không tài nào hiểu ra, Liệt Thiên thật tâm hỏi hay chỉ là thử dò xét những ý nghĩ trong lòng hắn.
Bật cười hắc hắc, Vu Thần cố che giấu nội tâm biến hóa, bình thản đáp:
- Vấn đề này tưởng chừng đơn giản, nhưng thật ra rất phức tạp. Lập trường hai ta trái ngược, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến vấn đề này, vì thế ta không tiện trả lời ngươi.
Liệt Thiên không hề kinh ngạc, bình tĩnh hỏi:
- Vì vậy, ngươi không muốn nói ra chút nào chăng?
Vu Thần nghi hoặc nhìn hắn, trầm ngâm nói:
- Ngươi hôm nay tới đây, nhìn bộ dạng dường như không phải muốn động thủ cùng ta, mà vì muốn tìm tin tức.
Liệt Thiên không chút thay đổi, hờ hững đáp:
- Ngươi đến đây, không phải cũng muốn nói cho ta biết ít chuyện sao?
Vu Thần cả kinh, lập tức cười nói:
- Không hổ là Yêu Hoàng, nói chuyện cùng ngươi so với Âm Đế, cảm giác tốt hơn nhiều.
- Nếu cảm thấy tốt, vậy chúng ta nên tiếp tục.
Không truy vấn đến chuyện Âm Đế, Liệt Thiên bình tĩnh lên tiếng.
Vu Thần thôi nhìn, lạnh nhạt nói:
- Đối với ngươi, có nhiều chuyện không quan trọng, ta cũng không muốn nhắc đến. Hiện tại, trước tiên là đề cập một chút về chuyện của Ma Vương của Ma vực, trước mắt hắn đang ẩn nấp trong bóng tối, khơi mào mâu thuẫn giữa Trừ Ma liên minh và Yêu vực cùng với Chính Đạo, thực thi kế mượn đao giết người.
Liệt Thiên hừ giọng nói:
- Tạm thời, hắn vẫn chưa đạt được mục đích.
Vu Thần cười nói:
- Đúng vậy, tạm thời chưa đạt được mục đích, nhưng cũng đủ làm cho người ta lo lắng. Lâu mau rồi sợ rằng sẽ làm cho ngươi phải đau đầu thôi.
Liệt Thiên bật cười lạnh lùng, hừ giọng nói:
- Ngươi muốn mượn tay ta trừ bỏ hắn, sao không nói rõ ra?
Vu Thần bật cười ha hả, ý đồ bị bại lộ, liền thay đổi đề tài:
- Thật ra Ma Vương không hề biết, lúc này ở nhân gian, trừ ta và ngươi ra, Cửu Thiên Hư Vô giới, cùng với Kiếm Vô Trần đều im lặng biến mất. Như vậy, hắn tự thân không có thực lực mạnh, trong tình huống này, muốn thi triển quỷ kế, e rằng cũng là cực kì khó khăn.
Liệt Thiên ánh mắt biến đổi, hỏi:
- Các cao thủ Hư Vô giới đã đi đâu? Đi rồi về hay đi luôn?
Vu Thần cười thần bí đáp:
- Đi đâu, điều này khó mà nói rõ được. Hiện nay, không có cao thủ Hư Vô giới quấy rầy, ngươi thấy tốt nhất nên làm gì?
Liệt Thiên dừng lại nhìn hắn, hỏi ngược lại:
- Ngươi cho rằng như vậy sao?
Vu Thần nhìn hắn không đáp, cũng không để ý nhiều, thân thể nhẹ nhàng bay lên, trong miệng ngâm khẽ:
- Tâm nguyện của ngươi là thống nhất thất giới, vậy tâm nguyện của ta là gì đây?
Lời này rất quái lạ, nhưng Liệt Thiên hiểu rõ ẩn ý trong đó, liền trầm tư suy nghĩ.
Hồi lâu sau, hai bóng người từ trên trời hạ xuống bên cạnh Liệt Thiên.
- Chủ nhân, có thu hoạch được gì không?
Tam Nhãn Long Lang lên tiếng hỏi.
Liệt Thiên nhìn hắn một lát, sau đó quay sang Bạch Như Sương, nhẹ giọng nói:
- Ta đã biết được một ít về lai lịch của Vu Thần. Nhưng hắn nói cao thủ Hư Vô giới đột nhiên biến mất, không biết đã đi đâu, điểm này gây cho ta chút hoài nghi.
Bạch Như Sương ôn nhu cất tiếng:
- Nếu không thể tin hắn, thế thì phái người tự điều tra.
Tam Nhãn Long Lang lại nói:
- Việc này thuộc hạ cũng đã phái người đi làm.
Liệt Thiên nói:
- Nếu như Vu Thần nói thật, chúng ta phải nắm lấy cơ hội này, lập tức quét sạch chướng ngại, bức thẳng đến Cửu Thiên Hư Vô giới.
Tam Nhãn Long Lang lo lắng nói:
- Chủ nhân, lỡ một khi chúng ta thể hiện mục đích quá rõ, không biết có thể khiến Địa Âm, Thiên Sát gây hấn quá sớm. Như vậy ….
Liệt Thiên trầm ngâm cắt lời:
- Vấn đề này ta cũng đã cân nhắc rồi, Địa Âm, Thiên Sát, sớm muộn gì cũng phải chạm mặt, khi bọn chúng xuất hiện, ắt sẽ ảnh hưởng đến thiên hạ. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần xử lý thích đáng, chắc hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Tam Nhãn Long Lang hỏi:
- Như vậy, chủ nhân đã suy tính đối phó với ai trước đây?
Liệt Thiên trầm giọng nói:
- Trước hết nên tránh Trừ Ma liên minh cùng Ma vực, thắt chặt từ bên ngoài vào, tiêu trừ hết những lực lượng chống đối, thiết lập nên lực lượng quân đội to lớn.
Tam Nhãn Long Lang suy nghĩ một lát, đề nghị:
- Trước mắt lực lượng chúng ta còn mỏng, tuy nhiên có thể điều động toàn bộ lực lượng Yêu vực. Từ khi Thái Âm Tế Nhật xuất hiện, nhân gian khí yêu tà rất thịnh, có công hiệu tăng gấp một lần rưỡi đối với sự biến hóa của người trong tộc chúng ta. Có nhiều người trong tộc trước đây thực lực không mạnh, nhưng hiện giờ đã có thể đối kháng cùng người tu chân của nhân gian.
Liệt Thiên nói:
- Chủ ý này không tồi, giao cho ngươi đi xử lý.
Tam Nhãn Long Lang cung kính đáp:
-Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ đi làm ngay.
Dứt lời xoay người, bay vụt đi.
Bạch Như Sương nhìn Liệt Thiên, u oán hỏi:
- Chàng thật sự muốn động thủ sao?
Liệt Thiên đáp:
- Con đường của ta, ta bắt buộc phải đi đến cùng.
Bạch Như Sương bật cười cay đắng, nhìn ngọn núi xa xa, ngâm khẽ:
- Một lần này nữa, đến khi nào mới có thể kết thúc đây?
--------------------------------
Phục Long cốc, Trừ Ma liên minh. Trần Ngọc Loan lúc này đang ngồi ngay ngắn phía trên đại điện, hai bên, Phật Thánh Đạo Tiên, Lưu Tinh, Dương Thiên, Tư Đồ Thần Phong, Thiên Mục Phong, Càn Nguyên chân nhân ngồi yên lặng, cả bảy ánh mắt đang nhìn vào Quy Vô đạo trưởng giữa đại điện, chờ ông ta mở miệng.
Nhìn lướt xung quanh, Quy Vô đạo trưởng trầm giọng nói:
- Ta vừa nhận được tin tức, Kiếm Vô Trần trước giờ vẫn bị lưu ý nhưng dạo gần đây đột nhiên biến mất. Sau khi Thiên Kiếm khách chết, Thái Phượng tiên tử, Bạch Quang, Diệp Tâm Nghi cũng không thấy bóng dáng đâu cả, không hề có tin tức gì.
Trần Ngọc Loan đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, nghi vấn hỏi:
- Ý của ông là bọn họ đột ngột biến mất, có chút kì quặc?
Quy Vô đạo trưởng gật đầu đáp:
- Đúng vậy, ta cảm giác đây không phải chuyện trùng hợp. Hiện tại, vắng đi những người này ở nhân gian, đối với Vực chi tam giới là cực kì có lợi nhưng đối với chúng ta lại là bất lợi, bởi vì chúng ta lúc này trở thành lực lượng chống lại yêu ma duy nhất.
Hiểu được ý của ông, Trần Ngọc Loan liếc quanh mọi người, lên tiếng hỏi:
- Mọi người có ý kiến gì không?
Phật Thánh Đạo Tiên đáp:
- Mưa to muốn đến hẳn gió thổi ào ào. Đây bất quá là thời gian yên lặng tạm thời ngắn ngủi trước khi cuồng phong mưa bão.
Lưu Tinh nghe xong, cười nói:
- Lão quái, ngươi thật không nên nói thần nói thánh ở đây, nói thẳng tình thế có biến chuyển không được sao?
Phật Thánh Đạo Tiên cười ha hả đáp:
-Nói như vậy không phải phong cách của ta.
Mọi người sửng sốt, sau đó bật cười.
Chốc lát sau, Thiên Mục Phong lên tiếng:
- Tin tức này tốt nhất là nên xác nhận lại một chút. Nếu quả thật vậy, thì Kiếm Vô Trần đã biến đâu mất? Diệp Tâm Nghi cùng Bạch Quang thật sự đã đi đâu?
Tư Đồ Thần Phong cũng cất lời:
- Ta đoán, Kiếm Vô Trần biến mất, có khả năng là trốn tránh. Diệp Tâm Nghi cùng Bạch Quang do truy đuổi hắn nên cũng thoát khỏi tầm mắt chúng ta, vì thế nên mới có chuyện bọn họ bỗng dưng cùng nhau mất tích.
Trần Ngọc Loan nói:
- Việc này vào thời điểm hiện tại khó có thể phán định, tạm thời không cần bàn. Còn các chuyện khác như thế nào?
Quy Vô đạo trưởng đáp:
- Văn Bất Danh tình huống không được khả quan, ngày càng nhiều yêu ma quỉ quái, sau khi bọn chúng hấp thụ khí yêu tà giữa trời đất, thực lực nhanh chóng tăng mạnh, hiện nay đã khó mà ức chế được khí thế. Còn về Bắc Phong cùng Khiếu Thiên, tạm thời còn chưa có tin tức. Các cánh khác cũng không có thu hoạch gì thêm.
Nghe vậy, mọi người trầm ngâm. Càn Nguyên chân nhân đột nhiên mở miệng:
- Nhân gian quả thực rộng lớn, ảnh hưởng của Thái Âm Tế Nhật mà chỉ dựa vào thực lực của Văn đại hiệp thì quả thật là rất khó áp chế được. Lúc này, nhiệm vụ của liên minh nặng nề, ta ở nơi này cũng không giúp được gì, chi bằng để ta đi hỗ trợ cho Văn đại hiệp, coi như là vì thiên hạ giúp chút sức lực.
Quy Vô đạo trưởng sửng sốt, chần chừ trả lời:
- Chân nhân có ý như vậy thật làm người khác phải nể phục. Nhưng có điều …
Hiểu được nỗi lo của ông, Càn Nguyên chân nhân đáp:
- Việc này ta tự nguyện, cho dù có nguy hiểm gì, ta tin tưởng Dịch viên môn hạ cũng sẽ không làm khó đâu.
Thấy chân nhân cương quyết, Quy Vô đạo trưởng đưa mắt cho Trần Ngọc Loan, hỏi:
- Minh chủ thấy …
Trần Ngọc Loan đáp:
- Chân nhân đã có lòng như vậy, chúng ta chỉ còn biết nghe theo, làm sao có thể phụ ý tốt của chân nhân.
Càn Nguyên chân nhân ôm quyền cất tiếng:
- Đa tạ minh chủ.
Quyết xong việc này, Trần Ngọc Loan đang định mở miệng, Phật Thánh Đạo Tiên ngồi bên trái lại đột nhiên mở lời:
- Việc phải đến, muốn tránh né cũng không xong.
Trần Ngọc Loan không hiểu, chưa kịp mở miệng hỏi, Khiếu Thiên cùng Bắc Phong từ ngoài cửa điện đi vào. Mời hai người ngồi xuống, Trần Ngọc Loan hỏi:
- Thế nào, mọi chuyện thuận lợi chứ?
Bắc Phong sắc mặt âm trầm, lắc đầu nói:
- Thật sự là khó khăn ngoài sức tưởng tượng. Lần này ra đi là muốn tìm tung tích của Ma Vương, quả cũng tốn không ít thời gian. Sau khi đã tìm được địa điểm, không ngờ lại bị Ma Vương phát hiện, mặc dù chưa từng giao tranh, nhưng qua ngày thứ hai Ma Vương lại biến mất tiếp tục, hại ta hối hả ngược xuôi.