Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Khiết kinh hãi hét lên:

- Không thể nào, sư tỷ nhất định sẽ không bị gì. Lục Vân, huynh mau nghĩ cách, nhất định phải mang được sư tỷ trở về.

Cười nặng nề, Lục Vân trịnh trọng lên tiếng:

- Muội an tâm, huynh nhất định sẽ tìm được muội ấy.

Lâm Vân Phong đứng bên cạnh cau mày nói:

- Thật kỳ quái, ta dùng Âm Dương pháp quyết thử một lúc cũng chỉ cảm ứng được một tia khí tức yết ớt, nhưng lại không biết đến từ nơi đâu.

Trương Ngạo Tuyết khẽ thở dài tiếp lời:

- Tử Ảnh thần kiếm của ta cũng không có phản ứng, rốt cuộc Thương Nguyệt đang ở đâu?

Câu hỏi đơn giản đó phiêu bồng theo gió. Mọi người đều đang vắt óc suy nghĩ, không ai nói được lời nào.

Một hồi lâu, Lưu Tinh mới cất tiếng:

- Lục Vân, ngày trước Thương Nguyệt biến mất trong Âm Dương Cực Địa, tất nhiên đang ở dưới đất. Bây giờ ngươi đã cảm nhận được tiếng kêu của nàng ấy nhưng lại không tìm được vị trí cụ thể, nhất định là có liên quan đến hoàn cảnh hiện tại của nàng ấy. Theo suy đoán của ta, Thương Nguyệt nhất định đang rất mơ hồ, không biết mình đang bị nguy khốn ở nơi nào, cho nên mới cất tiếng kêu gọi ngươi không ngừng.

Ánh mắt Lục Vân thoáng chớp động, hỏi lại:

- Dù như thế, nhưng ta phải làm thế nào, bắt đầu tìm từ đâu?

Lưu Tinh trầm ngâm trả lời:

- Về điểm này ngươi cần tự mình suy nghĩ. Trước đây, nàng đã từng cùng ngươi kề vai sát cánh, bây giờ lặp lại, ngươi có thể nắm bắt hay không thì cần phải coi duyên phận của các ngươi thôi.

Lục Vân hơi nóng lòng, ngoài mặt tuy không có biểu hiện gì nhưng trong lòng rất quan tâm đến Thương Nguyệt, điều này thật khó tưởng tượng được. Suy nghĩ về lời của Lưu Tinh, Lục Vân cẩn thận hồi tưởng lại, giữa mình và Thương Nguyệt chẳng lẽ thật sự vô duyên?

Trần Ngọc Loan nhìn chàng, thấy vẻ mặt chàng lo lắng, không nhịn được liền an ủi:

- Lục đại ca đừng lo, muội tin huynh nhất định sẽ tìm được Thương Nguyệt tỷ tỷ.

Lục Vân mỉm cười, nhưng không che dấu được nỗi khổ tâm trong lòng, khiến người ta đau lòng.

Ở bên cạnh, mặt mày Hứa Khiết ưu buồn, miệng lẩm bẩm mãi. Lâm Vân Phong an ủi nàng, khích lệ nàng, xoa dịu sự nóng lòng của nàng. Sắc mặt Trương Ngạo Tuyết vô cùng đau thương, Bách Linh cúi đầu trầm ngâm, những người còn lại đều im lặng không nói, xung quanh một bầu không khí thê lương.

Mãi một lúc sau, Bách Linh thở dài u oán, miệng khẽ ngâm:

- Tình Thiên Viên Nguyệt, tam thế luân hồi, hữu duyến chi nhân, kim sinh tương hội (1). Lục Vân, huynh cho muội biết, ngày đó, trong Ánh Nguyệt tỉnh, huynh đã nhìn thấy điều gì?

Lục Vân nghe xong, thân hình nhẹ run lên, nhỏ giọng nói:

- Người hữu duyên, kiếp này tương phùng... chẳng lẽ...

Bỗng nhiên Lục Vân ngẩng phắt lên, sắc mặt lộ vẻ kích động, vội nói:

- Ta muốn đến Ánh Nguyệt Tỉnh xem thử.

Ánh Nguyệt tỉnh? Những người ở đây, ngoại trừ Bách Linh và Lưu Tinh ra, còn lại đều cảm thấy bất ngờ.

Nhìn chàng, Bách Linh gật đầu đáp:

- Được, huynh đi đi, cần muội đi theo không?

Lục Vân nhẹ giọng nói:

- Không cần đâu, huynh định đi một mình hy vọng có thể phát hiện gì đó.

Trương Ngạo Tuyết nghe vậy khẽ lên tiếng:

- Lục Vân, hãy cẩn thận.

- Huynh biết rồi, mọi người ở đây đợi, ta sẽ mau chóng quay về.

Đưa mắt tình tứ nhìn Trương Ngạo Tuyết, Lục Vân phi thân bay lên không trung, vừa vẫy tay chào mọi người vừa mất hút trên tầng mây.

- Được rồi, mọi người quay về thôi. Ta tin Lục đại ca nhất định sẽ dẫn Thương Nguyệt tỷ tỷ quay về.

Đợi Lục Vân rời khỏi, Trần Ngọc Loan thấy mọi người còn chưa muốn về nên lên tiếng an ủi khuyên bảo.

Quy Vô đạo trưởng bên cạnh nói giúp:

- Minh chủ nói đúng, chúng ta quay lại đại điện trước, ta sẽ phái người ở đây đợi, hễ Lục Vân về đến liền thông báo mọi người biết trước.

Nghe thế, sắc mặt mọi người hơi bình tĩnh lại, được hai người khuyên giải nên quay người trở về đại điện.

----------------------------------

Chăm chú nhìn mặt đất, sắc mặt Lục Vân phức tạp. Nơi đây chàng từng đi qua, lúc đó chàng có tên Viên Mộc, vừa từ Quỷ vực trở về, tâm trạng nặng nề, nhưng có một cô gái tên Bách Linh bầu bạn bên cạnh.

Còn lần này, quay lại chốn xưa, trong lòng tâm tư còn nặng nề hơn trước kia, điều gì đang chờ đợi chàng nữa đây?

Nhè nhẹ thở dài, Lục Vân nhẹ nhàng đáp xuống, bước trên thảm cỏ mềm mại, đi về nơi đã từng qua, tìm lại những khoảnh khắc ngày xưa. Hai bên, cảnh vật không quá quen thuộc lướt qua khoé mắt chàng.

Men theo con đường đã từng đi qua, Lục Vân từng bước từng bước đi tới, nhanh chóng tìm thấy một cái giếng hình bát giác, thấp thoáng nhìn thấy mơ hồ ba chữ Ánh Nguyệt tỉnh khắc trên bia đá.

Dừng lại, Lục Vân lặng lẽ đứng dưới một tán cây, ánh mắt xa xa nhìn về phía Ánh Nguyệt tỉnh, trên mặt phớt lên nét mỉm cười.

Ngày đó, chàng cũng đứng ở vị trí này, chứng kiến mối tình xúc động tâm can giữa Lãnh Túc và Tâm Nhi, và còn từng ra tay giúp đỡ họ. Sau đó, Tình Thiên Viên Nguyệt xuất hiện, Lục Vân đứng trên miệng giếng, cúi đầu nhìn xuống đáy giếng, ở trong đó chàng nhìn thấy một số thứ. Nhưng đến giờ cũng không ai biết, Lục Vân rốt cuộc đã nhìn thấy gì trong Ánh Nguyệt tỉnh.

Hồi tưởng lại chuyện xưa, Lục Vân không nén được mỉm cười, Bách Linh yêu kiều động lòng người, đã từng hiển lộ lộng lẫy nơi đây. Nhưng bây giờ, Thương Nguyệt ở đâu, nàng đang bị vây khốn ở nơi nào?

Mất đi nụ cười, Lục Vân từ từ đi đến bên cạnh giếng, nhìn xuống đáy giếng đen tối, không hề có chút ánh sáng, càng không thấy được hình bóng của Thương Nguyệt.

Ngưng nhìn, Lục Vân hơi hụt hẫng. Chàng đã từng nhìn thấy rõ ràng nụ cười của Thương Nguyệt dưới đáy Ánh Nguyệt tỉnh ngày trước, nhưng vì sao lại xa cách mỗi người một phương trời?

Tình Thiên Viên Nguyệt, ba kiếp luân hồi, người có duyên, kiếp này tương phùng. Đó chính là truyền thuyết của Ánh Nguyệt tỉnh, nhưng tại sao đến bây giờ, có người hữu duyên nhưng vẫn chưa... Bật cười khổ, một khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên trong tim Lục Vân khiến trong mắt chàng toát lên vẻ tiếc nuối và đau thương.

Chỉ không lâu trước đây, hình bóng của Ngọc Vô Song khắc sâu trong tim chàng, luôn bất ngờ hiện lên như để nhắc nhở chàng, cả cuộc đời này luôn có một sự tiếc nuối ẩn dấu trong tim, mãi mãi không quên.

Thở dài u oán, Lục Vân xua tan đi những tạp niệm trong lòng, buộc mình phải quên đi. Nhưng càng làm như thế, chàng phát hiện rằng càng khó quên hơn, cuối cùng đành phải thở dài, khe khẽ nói:

- Thiện duyên nghiệt duyên, cùng ở trong lòng, là đúng hay sai, khó mà quên được. Có lẽ sẽ tiếc nuối, đã định sẵn bên nhau thì cần gì phải cưỡng cầu?

Nói xong quay người đi, Lục Vân nhìn con đường vừa qua, lặng yên không nói.

Thời khắc này, chàng tập trung hết ưu thương hướng về phía trước, mỗi bước tiến lên đều biến đau khổ của chàng hoá thành một phần ký ức, ẩn dấu vào trong trí óc.

Thời gian, chầm chậm trôi qua. Khi Lục Vân bình tĩnh trở lại, nụ cười tự tin lại quay lại trên gương mặt chàng, khiến chàng trở nên anh tuấn hẳn, tạo nên một diện mạo hoàn toàn mới, dường như chỉ trong chốc lát, chàng lại có sự chuyển biến cực lớn.

Xoay người lại, Lục Vân nhìn mặt đất, giếng bát giác vẫn không có gì thay đổi, nhưng từ đáy giếng bốc lên một tia khí tức yếu ớt. Trước đó, Lục Vân không phát hiện ra được do bởi tâm tình nặng nề.

Ổn định tâm tình, Lục Vân phát ra Ý Niệm Thần Ba, dùng lòng tin vô cùng kiên định của mình, phối hợp với chân nguyên mạnh mẽ trong nội thể, hóa thành một mũi tên thời không rắn chắc không gì không xuyên qua được, chỉ trong chớp mắt đã bắn xuống đáy giếng, xuyên vào một không gian kỳ diệu.

Đứng bên cạnh giếng, thân hình Lục Vân bất động, ý nghĩ lại đang bay xa. Một phần ý thức chàng ở đuôi mũi tên thời không đó, chỉ thấy trong không gian kỳ diệu đó, trên suốt chặng đường một màu đen tối không chút ánh sáng, phảng phất bóng đêm dài vĩnh hằng, thật lâu cũng không tới được bến bờ.

Đột nhiên, đêm đen như bọt nước bị vỡ tan, mũi tên thời không do Lục Vân phát ra tiến vào một thế giới ánh sáng ngũ sắc sáng lóa, trong đó có vô số du hồn xuyên lượn như thoi, có không biết bao nhiêu linh nguyên rời rạc xoay tròn thành đoàn. Có lúc du hồn nuốt lấy linh nguyên, có lúc du hồn hoá thành linh nguyên, cả hai cứ thế tiếp tục hoán chuyển, dường như sẽ chẳng có ngày dừng lại. Lục Vân cảm thấy có chút kỳ quái, đây là nơi nào, sao lại như thế này?

Mũi tên thời không bay nhanh về phía trước, sau một khoảng thời gian, thế giới ngũ sắc dần dần bị bỏ lại đằng xa, đi vào một thế giới tràn ngập màu đen u tối, màu xanh thẫm và màu xám, ở đó có một số bóng sáng tụ lại thành nhóm tự do hoạt động, tính chất của chúng giống người, giống yêu, giống ma hay giống quỷ, trong nhất thời cũng khó mà phán đoán ra được.

Mũi tên thời không chỉ lưu lại ở tầng không gian thứ hai này một lúc, rồi nhanh chóng rời khỏi, tiến vào tầng không gian thứ ba. Đó là một không gian lấp lóe ánh sáng như máu, một số màn sương máu biến đổi bất định, lúc thành hình người, lúc thành quái thú, mang đến cho người ta cảm giác u ám khủng bố.

Không gian này hơi cổ quái, những hạt sương máu nhỏ bé tựa như gai nhọn bén ngót, phát ra kình khí có tính công kích mạnh mẽ, khiến cả thế giới này tràn ngập máu tanh và nguy hiểm.

Mũi tên thời không đang bay nhanh vào nơi đây liền chậm dần, khi giới hạn tận cùng của thế giới máu hiện ra, một bức tường ánh sáng màu đỏ ối chặn ngang đường mũi tên thời không, nhẹ nhàng đánh bật nó ra.

Ý thức của Lục Vân trong thoáng chốc liền tiêu tan, cả người bỗng nhiên bừng tỉnh, trên mặt xuất hiện chút hoang mang.

- Bên dưới lòng đất, chẳng lẽ thật sự là Cửu U Minh Giới? Nhưng sao mình vẫn không tìm thấy Thương Nguyệt, lẽ nào nàng ở đằng sau bức tường ánh sáng màu máu đó?

Nhỏ tiếng tự hỏi, Lục Vân trở nên trầm ngâm. Rất lâu sau, Lục Vân ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời âm u, ngạo nghễ cất tiếng:

- Cả đời này, ta luôn hơn thua cùng ngươi, xem coi lần này, ngươi có thể làm gì được ta đây?

Nói xong điểm mũi chân, thân hình mượn lực búng lên, ở giữa không trung xoay một vòng, rồi lập tức đảo người bắn thẳng xuống Ánh Nguyệt tỉnh, chớp một cái liền biến mất.

-----------------------------------

Một ý niệm không nảy sinh, vạn ý niệm không tồn tại, trống không trống rỗng, sinh tử cùng tồn tại.

Giữa tĩnh lặng, trong không gian kỳ diệu, một ngọn lửa màu tím đỏ tự động bùng lên, giống như một tiến trình mãi không ngừng nghỉ, dập dìu lập đi lập lại tiếp tục như thế, kéo dài quy luật vĩnh hằng bất biến, giữ nguyên trạng thái không hề thay đổi.

Ở trung tâm vòng xoáy, thân thể Thương Nguyệt bắt đầu bốc cháy. Áo choàng thần kỳ kia không ngăn nổi sự tàn phá vô tình của ngọn lửa mãnh liệt ở trung tâm lòng đất, nó dần dần mất đi tác dụng bảo vệ, khiến cho Thương Nguyệt bị một ngọn lửa bao trùm lấy, thân thể dần dần biến mất.

Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, Thương Nguyệt tỏ ra hết sức bình thản. Nàng sắp kết thúc cuộc đời thanh xuân trong lúc đang không có tri giác, tuy nói có chút tiếc nuối, nhưng ít ra sẽ không cảm thấy đau khổ và tang thương.

Im lặng đến, âm thầm đi, lặng lẽ mỉm cười, xuyên qua thời gian. Con người ban đầu, khi ra đời thì ý thức trống rỗng, khi về già, lúc rời khỏi nhân thế, trong lòng tràn đầy vướng bận. Đời người như thế quá ư bình thường, còn Thương Nguyệt chết đi thế này, cũng coi như không quá tầm thường.

Thời gian, hệt một lưỡi dao, thúc đẩy tình thế phát triển. Khi thời khắc hủy diệt đến gần, khuôn mặt tuyệt mỹ của Thương Nguyệt có chút run động, dường như trong thời khắc rời khỏi nhân thế, nàng đang trong tình trạng không có tri giác nhưng cũng biết cảm thấy bi thương cho vận mệnh của mình.

Ghi chú:

(1) Tình thiên viên nguyệt, tam thế luân hồi, hữu duyến chi nhân, kim sinh tương hội = Tình Thiên Minh Nguyệt, ba kiếp luân hồi, người hữu duyên, kiếp này tương phùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK