Tình trạng này tiếp diễn một lúc, hai người nữ chẳng mấy chốc đã hóa thành bốn, từ múa đôi thành múa nhóm, dần dần bàng trướng góc nhìn.
Lục Vân đối với điều này càng thêm mơ hồ, Huyền Nguyệt Vô Song bố trí cục diện như vậy bởi vì ảo diệu, hay là có thêm dụng ý gì? Lòng người khó dò, đánh giá được toàn bộ ý muốn của một người rõ ràng là cực kỳ khó khăn. Nhưng Lục Vân chưa chọn lựa được, vì cuộc giao chiến này, từ bỏ thì đồng nghĩa với thừa nhận thất bại.
Nghĩ vậy, Lục Vân tập trung tinh lực, cẩn thận lưu ý mọi sự chung quanh, phát hiện ra vũ đạo của bốn người nữ càng chi tiết, càng có vẻ quen thuộc. Tìm ra được chỗ đột phá, Lục Vân cẩn thận nhập tâm quan sát, chẳng mấy lúc đã giải khai điểm nghi ngờ, hiện tại bốn bóng người đã biến thành tám, điều này khiến chàng vừa kinh ngạc vừa giận dữ, lạ cũng có nguyên do liên quan.
Huyền Nguyệt Vô Song rất thông minh, từ khi bắt đầu ngoại trừ tạo nên một loạt người mê hoặc, dẫn dụ Lục Vân vào chỗ mơ hồ, đem toàn bộ tâm tư chú ý đến bản thân Huyền Nguyệt Vô Song, lại bỏ qua vũ đạo tuyệt mỹ này mới chính là điểm quan trọng nhất. Từ một bóng người đầu tiên, tiếp sau đó thành hai, bốn, tám người, nhìn tưởng như đơn giản, trên thực tế lại chính là điểm lợi hại của Huyền Nguyệt Vô Song. Hắn lợi dụng lúc Lục Vân phân tâm, thi triển pháp quyết ngầm được những điệu vũ che dấu để thực hiện, khi Lục Vân phát giác ra, pháp quyết cơ bản đã hoàn thành.
Thời gian cấp bách, Lục Vân sau khi hiểu được ý đồ đối phương, lập tức thi triển Ma Tông pháp quyết “Tâm Dục Vô Ngân”, dùng tinh thần dị lực vô hình phát động tấn công mãnh liệt. Như thế, giao chiến thầm lặng triển khai, hai bên đều không phát ra một thanh âm nào, duy chỉ có hình ảnh nhảy múa đan xen không ngừng, mắt thường không thể thấy được luồng khí và tinh thần dị lực Lục Vân phát đã ma sát va chạm, hai khí Phật, Ma tương hỗ tiêu biến.
Bởi vì không có thanh âm, toàn bộ tỏ ra mờ nhạt vô vị. Vì vậy thời gian đến thì chậm, khi đi thì vội vã, không lâu sau sương mù tan loãng ra hết. Nhìn đối phương, hai người thần sắc trầm trọng, lần thứ hai giao chiến vừa qua có nhiều sự quỷ dị. Lần thứ ba giao phong tiếp theo, kết quả sẽ như thế nào?
Đưa mắt nhìn sang chỗ khác, Lục Vân hừ lạnh cất tiếng:
- Chiêu thức thật tuyệt diệu, đem trận pháp, vũ đạo dung nhập vào trong, quả thực làm cho người ta bội phục.
Huyền Nguyệt Vô Song lạnh lùng nói:
- Quá khen rồi, pháp quyết đã bị người phá giải, vĩnh viễn không phải là tốt nhất. Hiện tại đến ngươi, xuất chiêu đi.
Lục Vân khóe miệng nhếch lên, thần tình ngạo nghễ ngang nhiên nhìn lên không, quanh thân lộ ra bá khí thấu trời, lạnh lùng tàn khốc vô cùng lên tiếng:
- Huyền Nguyệt Vô Song, ngươi nói cuộc tỉ thí của chúng ta, có khả năng đấu vài hồi không?
- Lục Vân, lúc này ngươi đột nhiên hỏi điều này không phải còn quá sớm chăng?
Châm chọc đối phương, trên gương mặt tuyệt mỹ của Huyền Nguyệt Vô Song không hề có chút miễn cưỡng, mơ hồ lộ ra vài phần tự tin.
Lục Vân vẫn nhìn lên không như trước, ngữ khí lạnh như băng:
- Sớm với không sớm không phải ở nơi ngươi, mà là ta. Hiện tại chiêu thứ ba, ngươi hãy nhìn cho kỹ.
Tay trái vươn ra, toàn thân Lục Vân lấp lánh ánh trắng, tầng tầng lớp lớp làn sáng hội tụ vào cánh tay trái, ngưng tụ nơi lòng bàn tay thành một đạo phù chú ánh sáng, chầm chậm hướng về Huyền Nguyệt Vô Song phóng tới.
Nhìn cảnh trước mắt, Huyền Nguyệt Vô Song thần sắc đại biến, kinh ngạc phẫn nộ la lên:
- Trấn Hồn phù! Lục Vân từ đâu ngươi có được?
Lục Vân cười lạnh lùng:
- Điều này không quan trọng, quan trọng hơn là ngươi làm sao mà ứng phó với nó.
Huyền Nguyệt Vô Song thần sắc trầm trọng, trong mắt lấp lánh ánh sáng, mơ hồ ẩn chứa vài phần quỷ dị, tựa hồ như đang xem xét chuyện gì. Tuy nhiên hiện tại thời gian khẩn cấp, Trấn Hồn phù chớp mắt đã đến gần bên thân. Điều này khiến cho Huyền Nguyệt Vô Song không còn khả năng để nghĩ nữa, vội vàng đưa bàn tay vào trong ngực áo, lấy ra một vật dài ba thốn màu ngăm đen.
Vật màu đen đó không thể thấy rõ là gì, Huyền Nguyệt Vô Song sau khi lấy ra lộ vẻ lưỡng lự, rồi cấp tốc vung tay phóng ra, nghênh đón Trấn Hồn phù của Lục Vân. Đối diện, Lục Vân vẻ mặt hơi biến đổi, Ý Niệm Thần Ba thần kỳ sắc bén tìm được một chút kỳ dị, đáng tiếc là không đủ thời gian phân tích kỹ lưỡng huyền cơ bên trong, Trấn Hồn phù đã chạm vào vật màu đen đen đó.
Giữa không trung, một luồng sáng mạnh mẽ chớp lóe, cùng với thanh âm ri ri vang vọng trong đại điện. Đó là kết quả giao chiến của hai bên, nhưng điều khiến Lục Vân thật sự thất kinh, Trấn Hồn phù do mình phát ra ljo gặp phải vật chưa từng biết tên đó, không ngờ ánh bạc rực rỡ nhanh chóng trùm lên vật đó.
Trước tiên, món vật ngăm đen đó bắt đầu phát sáng, trong chốc lát đã thu nhỏ lại còn một thốn, toàn thân lấp lánh ánh sáng xanh lục như ngọc, trên mặt còn mờ hiện hai chữ “Trấn Hồn”, cuối cùng hóa thành một tấm lệnh phù.
Đưa tay thu lấy lệnh phù , Huyền Nguyệt Vô Song ánh mắt không khỏi liếc nhìn, sau đó cất đi, rồi lên tiếng:
- Lục Vân, chiêu thứ ba đã kết thúc, đến phiên ta tấn công.
Lục Vân định thần lại, ánh mắt quái dị nhìn Huyền Nguyệt Vô Song, hỏi lại:
- Ngươi vừa sử dùng ”Huyền Tâm Hắc Mộc” đúng không?
Huyền Nguyệt Vô Song thản nhiên đáp:
- Điều đó không quan trọng, quan trọng hơn là tiếp đón chiêu thứ tư, ngươi phải ứng phó làm sao.
Cùng một dạng giọng nói, cùng một vẻ lạnh lùng, Huyền Nguyệt Vô Song đáp trả lại chính bản thân Lục Vân, hiển nhiên không chịu thua sút.
Lục Vân hừ hai tiếng, quát lên:
- Ngươi đã tự phụ như vậy, cứ xuất ra bản lĩnh, để ta được biết thêm đi.
Nói xong ý nghĩ biến chuyển, một luồng bá khí bộc phát, lập tức khiến cho mây mù trong đại điện bị đè xuống.
Biết Lục Vân cố tình thị uy, Huyền Nguyệt Vô Song gương mặt trầm xuống, nghiêm chỉnh nói:
- Đừng vội cuồng vọng, hãy tiếp một chiêu của ta rồi nói.
Hai tay giang ra, Huyền Nguyệt Vô Song thân thể xoay tròn, một vầng ánh sáng màu vàng kim phân bố chung quanh, rất có quy luật bao phủ trong phương viên trăm trượng. Sau đó, hình bóng của Huyền Nguyệt Vô Song chia ra bốn, phân tán trước sau phải trái Lục Vân, thân thể hiện ra trái phải, trước sau, đồng thời phát chiêu hệt như nhau.
Tình trạng đó trong mắt người thường có một cảm giác vô cùng kỳ quái, Huyền Nguyệt Vô Song thân thể chia làm bốn đã rất là huyền diệu, nhưng lại có thể thẳng thắn, quay qua trái, quay ngược đầu, rồi quay qua đều phát động một dạng công thế, cuối cùng cùng nhau hợp lại thành một bức họa, bốn lốc xoáy từ bốn phương đồng thời kềm chế Lục Vân, sức mạnh phát ra từ mỗi phương đều giống nhau, phương hướng khác nhau chín mươi độ. Như vậy, bốn luồng sức mạnh cùng hợp nhau sản sinh một vòng xoáy tròn, mạnh mẽ kềm chặt Lục Vân.
Đối mặt với cục diện này, Lục Vân tuyệt không kinh hoàng, với chàng chiêu này cũng không vượt quá được chiêu giao phong thứ hai vừa rồi. Muốn hóa giải cục diện này, đơn giản nhất là làm theo chiều ngược lại, hai bên tỷ thí thật lực. Hoặc là thuận theo bên ngoài mà di động, chỉ cần tốc độ xoay tròn bản thân vượt qua tốc độ cố định của ngoại lực tác dụng lên thân thể, có thể thoát ra được.
Hai lựa chọn này, Lục Vân nghĩ lướt qua rồi chọn cách sau, bởi chàng không muốn phải so bì tu vi với đối phương, như vậy có thắng cũng không cần dùng võ lực.
Đã quyết định làm vậy, trước tiên Lục Vân thả lỏng thân thể không hề phản kháng, để cho ngoại lực thúc động bản thân chuyển động giữa không trung. Đợi sau khi đã hiểu biết được đại khái tình huống, Lục Vân mới bắt đầu hành động, hai tay phát xuất chân khí theo quyết chữ “Chấn”, dùng phản lực thúc động thân thể tăng tốc xoay tròn, trong chốc lát đã tiến nhập vào giai đoạn chuyển động rất nhanh.
Khi tốc độ đạt đến mức nhất định, chuyển động của thân thể chuyển động sinh ra nhiễu loạn rất lớn với đại não, tạo sự trì hoãn do không thể suy nghĩ. Nhưng điều này không thể tránh khỏi, bất quá đối với Lục Vân lại vô dụng, tinh thần dị lực của chàng mạnh mẽ không thể mất đi, tần suất dao động của nó vượt xa tốc độ xoay vòng thân thể rất lớn.
Trong đại điện, cuộc giao chiến hai bên đang tiếp diễn. Lục Vân một lòng gia tăng tốc độ chuyển động, chuẩn bị thoát ra khỏi lực trói buộc. Huyền Nguyệt Vô Song lại phát huy pháp quyết đến mức cực hạn, bốn phân thân đồng thời chuyển động, lấy Lục Vân làm trung tâm, giữ nguyên góc độ các thân thể, bắt đầu triển khai một loạt tấn công mới.
Tình hình này khác rất nhiều so với lần trước, theo sự gia tăng chuyển động của Huyền Nguyệt Vô Song, hình bóng ban đầu rõ ràng chớp mắt đã mơ hồ, màn sáng năm màu vàng kim, tía, xanh, xanh lam, đỏ bắt đầu xuất hiện, hơn nữa còn náo động làn mây khí trong đại điện, hình thành một vòng sáng bao phủ bốn phía, phát ra tiếng kêu chói tai.
Vòng sáng này ban đầu còn có thể thấy chuyển động rõ ràng, nhưng sau đó, khi tốc độ đạt đến giai đoạn nhất định, hình dáng biến mất, vòng sáng hệt như cái bong bóng khí, lẳng lặng thu nhỏ dần dần , không lâu sau thành một quả cầu sáng đường kính khoảng một thốn, giữ nguyên tại giữa đại điện.
Vùng phụ cận, tất cả mây mù biến mất không còn tăm tích, bốn bức tường cùng mặt đất mờ hiện hình vẽ năm màu sáu sắc cổ quái, lặng lẽ hội tụ về phía quả cầu sáng, cả hai đều phát xuất phù chú chữ viết ánh sáng kỳ diệu, giống như ngàn vạn vòi bạch tuộc, vừa biến mắt vào quả cầu ánh sáng, đồng thời hợp lại thành một lưới sáng, liên tục không ngừng truyền năng lượng ánh sáng kỳ diệu vào quả cầu ánh sáng.
Tình huống này thật thần kỳ khó dò, huyền diệu vô cùng, giống như là một bức họa, vẽ nên mức độ trong nhất thời.
Hình bóng Lục Vân không còn thấy đâu, Huyền Nguyệt Vô Song thân thể cũng biến mất, cả hai trong lúc này thật sự đã phát sinh ra điều gì?
Hiển nhiên vượt khỏi ý nghĩ của Lục Vân, nhưng phía sau sự ngẫu nhiên này, vận mệnh của chàng như thế nào? Chàng cùng Huyền Nguyệt Vô Song, kết quả cuối cùng ra làm sao?
***********
Gió lạnh như đao, hớt lấy mặt hồ nước xanh. Chung quanh núi non quần tụ, nước xanh giao nhau, ở nơi ngọn núi cao này, có lẽ nói là hoàn chỉnh vô song. Hoàn cảnh như thế này, thanh tĩnh và tuyệt mỹ, nếu như xây dựng một tòa tiểu trúc bên bờ hồ này, cả ngày ngắm nước nhìn non, trữ tình tả ý, nếu không phải là thần tiên cũng vĩnh viễn xa rời bụi trần ưu tư.
Tuy nhiên hiện tại ở đây không có tiểu trúc, cũng không có kẻ sĩ phong nhã, chỉ có một hình bóng người nam phát ra khí âm tà, hắn đứng ngạo nghễ độc lập trên đỉnh núi đơn độc, đang nhìn vọng về nơi xa xăm.
Sự tồn tại của người đó đã phá hủy đi cảnh sắc ở đây, khí tức của người này đã trục xuất cả ngàn vạn sinh linh, trừ những con cá trong hồ không còn nơi để đi, toàn thể phương viên hàng trăm dặm chung quanh chim thú tuyệt tích, cho đến côn trùng cũng không còn hình bóng.
Ba ngày, thời gian ba ngày ngắn ngủi, toàn thân người nam đó bao trùm bởi làn sáng xanh đen hắc ám hệt như bức tượng thần chết, mang theo khí tức hủy diệt chiếm cứ nơi đây. Từ khi người này đến đây, liên tục đứng trên mỏm núi, như bức tượng đang chờ đợi ai, lại như là đang trong hồi ức, không rời khỏi giây nào phút nào.
Gió, thổi vào sơn cốc này, lại không có một tia sinh khí. Núi rừng thiếu đi chim thú, tựa như là một bức tranh chết vậy, chỉ có thể đứng xa xa quan sát không thể thưởng thức được. Mặt hồ nước dập dờn vỗ lăn tăn, bờ hồ cành liễu nhẹ nhàng nghiêng theo chiều gió. Trong yên tĩnh, một con cá rời khỏi mặt nước, quẫy đuôi giữa không trung, rồi lập tức rơi trở xuống.