Hào quang xanh, đỏ lóe lên thật lâu, phản chiếu thân ảnh thanh khiết của Thương Nguyệt, tựa như một đóa hoa sen trắng trên trời hạ xuống, từ từ rơi vào động sâu. Hậu Nghệ thần cung, uy lực kinh trời. Thương Nguyệt đã dùng thân mình đỡ lấy mũi tên, cuối cùng sanh cơ bị mất đi, từ từ rơi xuống động sâu thần bí đó. Bốn phía, những tiếng kêu ai oán vang lên, vẫn mãi gọi theo bóng hồng đang rời xa. Mọi chuyện hệt như truyền ngôn từ xưa, thiên tật hồng nhan(trời ghét kẻ hồng nhan) khiến người thương cảm! Nhìn thấy mọi chuyện, Ngọc Vô Song kêu lên một tiếng ai oán xé lòng. Phượng Hoàng thư viện bị hủy đã khiến nàng bị đả kích rất lớn, cũng khiến nàng rơi vào tuyệt vọng. Mà hôm nay, Hứa Khiết đi cùng Lâm Vân Phong không biết về phương nào, chỉ còn lại đệ tử kiệt xuất nhất Thương Nguyệt, lại ra đi ngay trước mắt nàng. Biến cố này, cho dù đã nhạt mùi thế gian, nhưng khi chính thức đối diện, nàng cũng không có cách gì chịu đựng được. Cừu hận và tuyệt vọng ngập đầy khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Ngọc Vô Song phẫn nộ nhìn Kiếm Vô Trần, sau đó xoay mình hạ xuống. Nàng muốn đem Thương Nguyệt quay về bên cạnh mình. Hành động của Ngọc Vô Song lại khiến cho mọi người run sợ. Đối với khí tức nguy hiểm của động sâu thần bí đó, hết thảy mọi người có mặt đều cảm ứng được rất rõ ràng, vì thế đối với tấm lòng của nàng dành cho đồ đệ, ai nấy đều không thể nào không thương cảm. Nhưng, điều khiến mọi người chấn động kinh ngạc không chỉ có vậy, thần tình và cử động của Lục Vân tiếp theo đó, lại lần nữa khiến mọi người cảm thấy chua xót trong lòng. Chàng đến đây chỉ vì tìm kiếm Trương Ngạo Tuyết. Nhưng kết quả không tìm thấy được Trương Ngạo Tuyết, lại phải chính mắt nhìn thấy Thương Nguyệt tử vong. Chuyện này đối với Lục Vân chắc chắn là một đả kích nặng nề vô cùng, vượt quá giới hạn mà chàng có thể chịu đựng trước đây. Phẫn nộ, gọi mãi không được hồng nhan yêu dấu. Thương đau, lại gần như có thêm mấy phần ai oán. Lúc này, ngay khi người yêu nhất đang rời xa, Lục Vân giận dữ hú lên vang vọng chín tầng trời, chứa đầy cừu hận và bất cam. Chàng lại tiếp tục theo sau Ngọc Vô Song tiến vào trong động thiên thần bí. Mọi chuyện rõ ràng là đột ngột, không kể địch nhân hay là bằng hữu đều cảm thất bất ngờ. Vì hành động của chàng ai nấy đều nhịn không được lộ hẳn vẻ kinh khiếp vô cùng. Tốc độ, khiến cho Lục Vân trong chớp mắt đã mất hút khỏi tiếng hô hoán. Sau khi tiến vào trong động thần bí, Lục Vân gạt hết tâm tình đau thương, tinh thần tập trung cao độ, ánh mắt cẩn thận xem xét khắp xung quanh. Trước mắt, mây mờ xanh đỏ không ngừng biến hóa, hoàn toàn không tuân theo bất cứ quy luật nào, không có tần suất lặp lại, mọi thứ đều hỗn loạn không chút trật tự khiến cho người ta rơi vào vòng mê man không tìm được đầu mối. Bên thân, những tia chớp sáng có chút lấp lánh bất định, mắt thường nhìn không thấy được đường biên, tạo nên cảm giác như đang ở trong một dị giới. Hiểu được sơ bộ, tâm niệm Lục Vân hơi động, Ý Niệm Thần Ba thần kỳ bắt đầu vận chuyển với tốc độ cao. Chàng dùng phương thức độc đáo của mình để dò tìm và phân tích tình huống xung quanh. Chớp mắt, vô số tin tức đã quay ngược trở về, khiến cho khuôn mặt đang bình tĩnh của Lục Vân mờ hiện một chút kinh hãi. Lúc này, theo như kết quả phản hồi của Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân phát hiện nơi này các xoáy ngầm cuồn cuộn, nguy cơ trùng trùng. Nơi đây nhìn thấy những đám mây mờ xanh đỏ lấp loáng trong mắt, mơ hồ ẩn chứa huyền cơ nào đó không cách nào dò xét được. Để đảm bảo an toàn, Lục Vân bố trí lồng ánh sáng phòng ngự bên ngoài thân mình, sau đó mới bắt đầu từ từ hạ xuống, dùng ý thức dò tìm khí tức của Ngọc Vô Song và Thương Nguyệt. Chàng liên tục để ý đến hoàn cảnh xung quanh, hoàn toàn không phát hiện bất kỳ tung tích nào của hai người. Điều này khiến cho chàng có phần kinh hãi, đồng thời cũng hiểu rõ nơi này rất tà môn, có một loại sức mạnh thần bí nhiễu loạn suy nghĩ của chàng, ngăn cản chàng tra xét lĩnh vực nào đó. Cảnh giác nhìn ngắm khắp bốn phía, Lục Vân lúc này đã hiểu rõ nơi này rất kỳ dị đặc biệt. Cửa động ở bên trên có đường kính ước chừng ba mươi trượng, nhưng bên dưới càng xuống sâu chừng nào thì càng rộng. Chàng mới hạ xuống chừng mười trượng, không gian xung quanh đã đạt đến đường kính trên dưới trăm trượng. Hơn nữa chàng hiểu rất rõ, động này rất sâu, thử ước đoán, huyệt động thần bí này thật sự rộng khủng khiếp. Hơi ngừng lại, Lục Vân do dự một thoáng, trong lòng hơi có cảm giác bất an. Điều này khiến cho chàng cảm thấy rất tà môn, phảng phất như một mình đi trong đêm đen, sau lưng dường như có một ánh mắt nào đó đang dõi theo. Cảm giác này rất rõ ràng, lại càng lúc càng xác định, vì thế cho dù Lục Vân không sợ trời đất, trong lòng cũng có chút phát lạnh. Càng bất ổn hơn, chàng lúc này không có một chút tin tức của hai người phụ nữ, vì thế biết rõ nơi này nguy cơ trùng trùng, lại không thể rời đi. Trầm tư trong giây lát, Lục Vân quyết định nâng cao tần suất dò tìm của Ý Niệm Thần Ba, hy vọng có đột phát đối với tình huống chung quanh, đồng thời cũng gia tăng tốc độ hạ xuống, để nhanh chóng tìm được hai nữ nhân, rồi sau đó rời đi. Nghĩ liền làm, thân ảnh Lục Vân cấp tốc hạ xuống, đồng thời tập trung ý niệm cao độ, nâng tần suất vượt quá năm mươi vạn lần trong một chớp mắt, lần lượt phân tích dò tìm tình huống xung quanh. Nhờ vào tốc độ, Lục Vân nhanh chóng vượt qua cự ly trăm trượng, tiến vào một địa phương kỳ diệu. Trước mắt là một lồng sáng trong suốt khổng lồ, đường kính vài trăm trượng, bốn phía hào quang xanh đỏ đan xen lấp lánh, tương hỗ dung hợp, không ngừng ảo hóa ra một vài đám mây có hình dạng quái dị, hợp thành vô số đồ án huyền diệu. Ngẩng đầu lên, Lục Vân liếc nhìn lại con đường vừa đi, chỉ thấy một vùng mênh mông, tựa như một tầng mây ngăn hẳn tầm nhìn của chàng. Đồng thời, hào quang lấp lánh do bởi ngàn vạn tia sáng đó, hệt như những ánh mắt tà ác, nhấp nháy liên tục. Mày kiếm cau lại, Lục Vân phát hiện rất rõ, khí tức ở địa phương này rất kỳ quái, tồn tại một hấp lực có khả năng hút lấy mọi sinh vật. Suy nghĩ cẩn thận, Lục Vân chấn động trong lòng, hai màu xanh đỏ này được cho là đại biểu của hai khí âm dương, chúng có có quan hệ tương sinh tương khắc lẫn nhau, hoàn toàn phân chia, mà tại nơi đây lại xảo diệu dung hợp làm một, quả thật bất ngờ. Thử phá bỏ kết giới phòng ngự bên ngoài, Lục Vân nhận ra việc này không thật sự quá khó, bất giác cảm thấy yên tâm hơn. Vì vậy, chàng cũng không quá để ý, lần nữa tập trung tinh lực lên lồng sáng trong suốt. Thông qua quan sát bằng mắt trần, lồng sáng này bề ngoài do hai tầng hào quang tổ hợp lại mà thành, mặt trong chính là màu xanh đen, mặt ngoài đúng là màu đỏ đậm, chỉ có điều mật độ hoàn toàn không mạnh quá, bởi vì màu sắc không rất bắt mắt. Bên trong lồng sáng, theo quan sát của Lục Vân, chính là một đám mây ánh sáng biến hóa không ngừng, màu sắc trông rất đẹp mắt. Đáng tiếc bị lồng sáng ngăn cách hoàn toàn, Ý Niệm Thần Ba của chàng trong nhất thời không có cách nào xuyên qua được lớp ngăn trở này. Một lúc sau, Lục Vân chợt nhìn thấy một chỗ khác biệt, nhìn chung cảm giác là lạ, có một cảm nhận khó nói nên lời, phảng phất như động thần bí này có ý thức riêng, luôn luôn chủ động né tránh sự dò xét của Lục Vân. Nhìn chằm chằm vào lồng sáng trong suốt đó, trong lòng Lục Vân đang suy tưởng, theo phân tích tình huống của huyệt động này, Thương Nguyệt sau khi rơi xuống, thân thể chịu sự hấp dẫn của trọng lực, khi đến nơi này hẳn đã xuyên vào bên trong lồng sáng. Mà Ngọc Vô Song trên đường cũng không phát hiện được hình bóng, như vậy có thể nói, nàng nhất định cũng đã đi vào bên trong lồng sáng, vì thế chính chàng mới không có chút phát hiện nào. Đã có suy đoán, Lục Vân từ từ tiếp cận lồng sáng, sử dụng Ý Niệm Thần Ba phân tích các tính chất và đặc điểm của nó. Rất rõ ràng, đây chính là một âm dương kết giới, chỉ cần trên mình cũng có khí âm dương như vậy, tất có thể tiến vào, vậy vì sao Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân lại bị nó ngăn cản đây? Nghĩ mãi không ra điểm này, Lục Vân chỉ còn cách phi thân bay xuống. Lúc đến gần lồng sáng, chàng cảm nhận rất rõ, bốn bề hơi hơi dao động một chút, đồng thời khí âm dương trong cơ thể phát sinh chuyển biến vi diệu. Quá trình này xảy ra rất ngắn, hầu như chỉ trong chớp mắt. Tuy nhiên, linh thức của Lục Vân bén nhạy, liền phát hiện được một chút không tầm thường này, bởi vì Càn Khôn Ngọc Bích trong người chàng phát ra một loạt ý niệm cảnh cáo. Cảm giác được sự nguy hiểm, Lục Vân lập tức bố trí chín tầng phòng ngự mạnh mẽ, sau đó mới bắt đầu lưu ý đến tình huống bên trong lồng sáng. Nói đến cũng lạ, từ khi tiến vào bên trong lồng sáng, Lục Vân liền phát hiện Ý Niệm Thần Ba lập tức khôi phục tính năng thần kỳ trước đây, dễ dàng dò xét tình huống khu vực lân cận, khiến chàng không cần phải dùng mắt thường để xem mà vẫn nắm vững tình trạng xung quanh. Vừa tiếp tục hạ xuống, Lục Vân vừa truy tìm hành tung của Ngọc Vô Song, rất nhanh nhận ra được khí tức quen thuộc của nàng truyền từ dưới lên. Trong lòng hơi nghi ngờ, Lục Vân phát hiện Ý Niệm Thần Ba chỉ tìm được khí tức của Ngọc Vô Song, lại không hề có chút tin tức của Thương Nguyệt, lẽ nào Thương Nguyệt lại không ở nơi này, hay là đã phát sinh biến cố bất ngờ? Mang theo nghi vấn, Lục Vân tăng tốc hạ xuống. Khi đã vượt qua khoảng cách hai trăm trượng, thân thể lại chấn động lần nữa, phảng phất vừa xuyên qua một tầng không gian. Đối với việc này, Lục Vân trong lòng có chút kinh hãi, bởi vì trước đó chàng không hề phát hiện chút gì. Điều này cho thấy bên trong lồng sáng quỷ dị này, vẫn còn có bí ẩn chàng không cách nào dò xét được. Từ từ giảm chậm tốc độ, lần này rõ ràng Lục Vân vô cùng cẩn thận. Nhưng khi hạ xuống thêm được trăm trượng, lần thứ ba dao động làm cho chàng hiểu được, trong thiên địa còn có một vài huyền diệu, không phải bản thân chàng có thể hoàn toàn nắm rõ và chắc chắn được. Hiểu được điều này, Lục Vân không muốn hao phí sức lực nữa, trực tiếp truy theo Ngọc Vô Song. Khi đã vượt qua lần dao động thứ tư, vượt qua tầng không gian thứ tư, cuối cùng chàng đã phát hiện được hình bóng của Ngọc Vô Song. Trong lúc này, Lục Vân lưu ý đến một điểm, càng hạ xuống, khí âm dương càng nồng đậm, hấp lực bên ngoài thân thể càng mạnh, sức mạnh hấp thu càng lớn. Âm thầm đi đến, Lục Vân tuyệt không lập tức mở miệng kêu gọi Ngọc Vô Song, mà chỉ để ý quan sát tình hình xung quanh. Qua phân tích những gì tự thân cảm thụ trước đó, sau khi tiến vào lồng sáng đã liên tục xuyên qua bảy tầng không gian rồi mới đến được nơi này. Điều này cho thấy bên trong lồng sáng này còn có bảy tầng kết giới vô hình. Chỉ có điều những kết giới này có tác dụng gì, tồn tại của chúng có ẩn chứa huyền cơ nào? Đang suy nghĩ, Lục Vân chú tâm đến một nơi, ánh mắt bị hấp dẫn sâu sắc. Đó chính là chỗ bức tường ánh sáng giữa không trung, trên mặt nó có ánh sáng huyền diệu lưu động, hào quang xanh đỏ đan xen lấp lánh, lại không hề phát xuất một tia hào quang nào, ly kỳ vô cùng. Cái này không phải là chính mắt Lục Vân nhìn thấy, mà là hình ảnh xuất hiện ở nơi sâu thẳm trong não của chàng, vì sao như vậy trong nhất thời không nói rõ được, chỉ lẳng lặng quan sát nơi này. Một lúc lâu sau, Lục Vân thu lại ánh mắt, vẻ mặt có chút cổ quái. Đưa mắt nhìn Ngọc Vô Song, Lục Vân thấy nàng đang nhìn xuống bên dưới, cả thân hình yên lặng bất động, tâm lý có chút đau khổ. Chàng hiểu rõ nỗi bi thương ai oán đó trong lòng nàng lúc này. Nhẹ thở dài một tiếng, Lục Vân lắc mình tiến đến, trầm trầm mặc mặc ngắm nhìn nàng, trong nhất thời không ngờ không biết phải an ủi nàng như thế nào. Tựa hồ nghe được tiếng thở dài của Lục Vân, Ngọc Vô Song quay đầu nhìn chàng, ánh mắt có chút kinh hãi, sau đó lại thản nhiên. Im lặng nhìn nhau khá lâu, Ngọc Vô Song dời ánh mắt đi, bi thương đau khổ nói: - Ngươi cũng đã đến rồi. Lục Vân khổ sở đáp: - Đúng, tôi có thể không đến sao?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK