Suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu được, Trần Ngọc Loan liền đáp lời:
- Đúng vậy, nên quay trở về thôi, tiền bối nên đi nghỉ sớm, vãn bối cũng lui về phòng.
Nói xong nàng dợm bước rời đi, nhưng Phật Thánh Đạo Tiên lại nhanh hơn, biến mất ngay khi đang ở bên cạnh nàng. Trong không trung truyền lại thanh âm của lão:
- Đừng vội, đừng vội, còn có một người quen cũ sẽ tới đây ngay bây giờ.
Trần Ngọc Loan kinh ngạc, nghi hoặc hỏi:
- Người quen cũ, là ai ạ, tiền bối sao cứ úp úp mở mở hoài vậy?
Không có câu trả lời, màn đêm yên lặng như tờ, rõ ràng Phật Thánh Đạo Tiên đã đi mất.
Cất tiếng rủa nhẹ, Trần Ngọc Loan không vui nói:
- Đáng ghét, lúc nào cũng thế này, nếu mà biết…
Lời chưa nói dứt, Tứ Linh thần thú trên vai khẽ gầm một tiếng, cắt ngang lời nói của nàng.
Trần Ngọc Loan kinh ngạc liền hỏi:
- Đại linh nhi, sao vậy, ngươi …?
Còn chưa kịp nói hết câu, nàng liền cảm giác thấy có gì dị thường, liền quay đầu nhìn lên không trung trong đêm, phát hiện thấy một điểm hào quang nhàn nhạt.
Hào quang này hệt như một ngôi sao băng, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt nàng. Kinh ngạc nhìn người đang đứng trước mặt, Trần Ngọc Loan vui vẻ hô lên một tiếng:
- Bách Linh tỷ tỷ, là tỷ sao, tỷ sao giờ mới tới đây?
Hóa ra người gọi là cố nhân, chính là Bách Linh của Thiên Chi Đô. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tứ Linh Thần Thú gầm gừ.
Miễn cưỡng nở nụ cười, Bách Linh nhẹ nhàng nói:
- Tỷ cũng không nghĩ như vậy, chỉ có lẽ bởi vì nhân duyên. Tỷ ở nơi đó đợi Lục Vân rất lâu, nhưng tuyệt không thấy chút động tĩnh gì, ai biết được ngay sau khi tỷ rời khỏi, huynh ấy liền xuất hiện.
Nhận ra trong lời nói của nàng có chất thất vọng, Trần Ngọc Loan an ủi nói:
- Bách Linh tỷ tỷ đừng buồn nữa, chỉ cần Lục đại ca không sao, huynh ấy nhất định sẽ tới đây tìm chúng ta. Hơn nữa, tỷ cũng có thể đi tìm huynh ấy mà.
Bách Linh thấp giọng nói:
- Kỳ thật tỷ lúc nãy cũng có ý nghĩ quay trở lại, tiếc rằng Lục Vân xuất hiện rồi đi ngay, tỷ còn chưa kịp tới nơi, huynh ấy đã biến mất không thấy đâu nữa rồi.
Nghe vậy Ngọc Loan bèn khuyên:
- Có lẽ Lục đại ca có việc, cũng có thể huynh ấy không biết tỷ đã tới nhân gian, do vậy không gặp được nhau. Được rồi, không còn sớm nữa, tỷ trước tiên là theo muội về phòng nghỉ ngơi, có việc gì ta sẽ bàn sau.
Bách Linh mỉm cười rồi cùng nàng đi mất.
Trong phòng, Trần Ngọc Loan và Bách Linh ngồi đối diện nhau, đang nói chuyện về cuộc chiến tại Âm Dương Cực Địa.
Lát sau, Bách Linh nghe Trần Ngọc Loan kể xong, khẽ than:
- Việc này khi tỷ ở Thiên Chi Đô đã thấy hết rồi, đây cũng là vận mệnh của Lục Vân, đã định sẵn không cách gì né tránh được. Còn về Thương Nguyệt, có thể… Ôi, thôi bỏ đi, không nói tới muội ấy nữa, bàn về tình hình và những kế sách tiếp theo của bọn muội đi.
Trần Ngọc Loan khe khẽ thở dài, sau đó vẻ mất mát tan đi, lo lắng nói:
- Trước mắt Chánh Đạo liên minh cơ hồ đã bị hủy diệt, gánh nặng của nhân gian giờ đặt trên vai của Trừ Ma liên minh, do vậy muội có chút lo lắng, sợ rằng không thể hoàn thành trọng trách do Lục đại ca giao phó.
Bách Linh mỉm cười an ủi:
- Không phải sợ, muội phải có lòng tin vào bản thân. Thái Âm Tế Nhật, hạo kiếp đến nơi, trên thế gian có những việc cần phải thay đổi. Đứng trên lập trường của muội, muốn tiêu diệt tất cả tà ác là không có khả năng, do vậy muội chỉ cần cố hết sức là được, có thể cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu, không thẹn với trời đất là được rồi.
Nghe Bách Linh nói vậy, Trần Ngọc Loan trầm giọng:
- Bách Linh tỷ tỷ yên tâm, Ngọc Loan sẽ không từ bỏ đâu.
Bách Linh nở nụ cười nhẹ nhàng, thấp giọng thì thầm:
- Tập trung dũng khí, chúng ta cùng nỗ lực nào. Lần này tới nhân gian, tỷ tạm thời sẽ không quay trở về, tính cùng với bọn muội đối mặt với trường hạo kiếp này.
Trần Ngọc Loan vui mừng, cười nói:
- Vậy thì tốt quá, có tỷ tỷ bên cạnh, muội không còn sợ gì nữa hết.
Bách Linh lắc đầu nói:
- Đừng quá lạc quan, trước mắt với thực lực của liên minh, sẽ không đủ để ứng phó với trường hạo kiếp này, chúng ta cần mở rộng, nâng cao thực lực, thu hút thêm nhiều cao thủ nữa.
Trần Ngọc Loan ngưng cười, gật đầu nói:
- Muội hiểu, chỉ có điều cao thủ thế gian không nhiều, chúng ta đi đâu để thu hút trợ thủ đủ để chống lại hạo kiếp bây giờ? Nhân gian lúc trước xuất hiện chỉ toàn một số cao thủ phổ thông, đẳng cấp ngang với Ma thần đã cực kỳ hiếm có rồi. Nhưng giờ trong thất giới, cao thủ hàng đầu của Vực chi tam giới hầu như đã xuất hiện toàn bộ rồi, những người này há dễ dàng đối phó hay sao. Thêm sự tồn tại của Địa Âm Thiên Sát, xem ra tình thế trước mắt của chúng ta, dù muốn cũng không thể lạc quan được.
Bách Linh cười một tiếng, thấp giọng nói:
- Nếu như có thể dễ dàng đối phó, vậy thì không thể kinh động cả thất giới rồi. Được rồi, không nói những điều này nữa, có một số việc trước mắt vẫn là ẩn số, tỷ cũng không tiện nói nhiều, đợi khi thời cơ tới, tỷ sẽ nói cho muội biết.
Trần Ngọc Loan nhìn Bách Linh, hơi có chút nghi hoặc, nhưng không tiện hỏi nhiều, đứng dậy kéo tay Bách Linh, cùng nhau đi nghỉ.
***********
Đêm đen như mực, Lục Vân sau khi hủy diệt Âm Dương Cực Địa ngạo nghễ đứng giữa trời, toàn thân giống như một ngọn lửa, hiện ra vô cùng chói lọi trong không trung.
Nhìn về phương xa, Lục Vân trong mắt hiện ra một chút hoài niệm, thời gian của một ngày không dài, nhưng sự việc phát sinh lại khiến cho người ta phải chấn động kinh khiếp. Ngạo Tuyết mất tích, Thương Nguyệt chết đi, thêm nữa Lâm Vân Phong không biết đi đâu, lúc này nhớ lại, trong lòng không nhịn được vô cùng cảm khái.
Thu hồi mục quang, Lục Vân nhìn xuống phía dưới, rồi ngẩng đầu lên nhìn trời, khí tức bất phục thiên địa đã chuyển biến, mơ hồ như mang thêm vài phần đau buồn.
Lòng người dễ thay đổi, trước giờ vẫn như vậy. Đối với Lục Vân, lúc đối mặt với khốn cảnh hoặc thất bại, trái tim cứng cỏi của chàng chưa bao giờ biết khuất phục, biểu hiện khí phách cô ngạo tuyệt thế. Nhưng khi đơn độc một mình, nội tâm chàng lại đau khổ và tranh đấu, trong lúc không chú ý đã lộ ra.
Lục Vân rất kiên cường, trước mặt mọi người đều tỏ ra như vậy, hiềm nỗi Lục Vân chỉ là con người, cũng có những thứ tương tự như người thường, do đó những lúc ở một mình, trong lòng chàng cũng thường đa sầu đa cảm.
Gió thổi trong đêm, mang lại chút lạnh lẽo.
Đứng yên trong không trung, Lục Vân y phục tung bay, thu hồi lại kết giới phòng ngự của mình, một mình cẩn thận thưởng thức bộ mặt chân thật nhất của tự nhiên to lớn.
Ưu thương khiến cho người ta trầm mặc, vui vẻ khiến cho người ta tươi cười. Lúc này Lục Vân tâm trạng phức tạp, bản thân chàng cũng không rõ là vui hay là buồn, hoặc có thể là vừa vui vừa buồn chăng.
Sự việc lần này, khó nói là thành hay bại, Ngạo Tuyết mất tích tính là việc ngoài ý muốn, cái chết của Thương Nguyệt có thể nói là đau buồn, sự hủy diệt của Chánh Đạo liên minh ấy là thu hoạch, việc ngượng ngùng với Ngọc Vô Song chỉ là nghiệt duyên.
Cẩn thận suy nghĩ lại, cuộc chiến lần này được mất mỗi thứ một nửa. Lục Vân đánh trọng thương Chánh Đạo liên minh, nhưng lại dẫn tới cái chết bất ngờ của Thương Nguyệt, vì tìm Thương Nguyệt mà kết duyên với Ngọc Vô Song, kết quả là đột phá bình cảnh, tu vi tiến nhập vào cảnh giới Đại Thừa, giữa thành bại được mất vô cùng phức tạp, quả thật rất khó để xác định.
Trầm tư suy nghĩ, Lục Vân khẽ thở dài, cho dù như thế nào, lúc này trong lòng chàng buồn nhiều hơn là vui, biến cố lần khiến cho Lục Vân vạn phần không mong muốn.
Xoay người, Lục Vân nhìn về phương xa, ngần ngừ một lát, thì thầm khe khẽ:
- Sự tình của nhân gian giao lại cho mọi người, ta cũng nên đi làm việc riêng của chính mình.
Ngân quang lóe lên, bảy màu sắc xuất hiện, một cánh cửa không gian xuất hiện trước mắt Lục Vân.
Trong lúc Lục Vân sắp rời đi, một luồng khí tức bỗng kinh động chàng, khiến cho ánh mắt chàng hơi biến đổi, thu hồi thuật Không Gian Khiêu Dược, hai mắt nhìn về bên trái.
Trầm ngâm một lát, khóe miệng Lục Vân hơi nhếch lên, sự tự tin lúc này đã quay trở lại với chàng, chỉ thấy xung quanh cơ thể Lục Vân bảy sắc chuyển động, cả người trong nháy mắt liền hóa thành một luồng ánh sáng, từ lớn biến thành nhỏ rồi biến mất.
Cùng với sự biến mất của Lục Vân, khí tức trên mình chàng cũng theo đó mà tiêu tán, khiến cho Bách Linh lạc mất mục tiêu, cuối cùng đành mang theo tâm trạng buồn bã tới Trừ Ma liên minh gặp Trần Ngọc Loan.
Đây là một ngọn núi, không những cao mà còn kỳ quái. Nói nó kỳ quái, là bởi vì hình dáng của nó giống như một con rắn, dường như đang quấn từng vòng từng vòng quanh ngọn núi lên đến tận tầng mây.
Ngọn núi này có tên gọi là Long Đằng Vân Hải, là một nơi kỳ quặc vô song, quanh năm mây mù bao phủ, người phàm trần biết đến nó tuyệt không nhiều.
Theo truyền thuyết, ngọn núi này là do thần long hóa thành, ẩn chứa long khí, ai leo lên tới đỉnh núi chắc chắn sẽ thu được Uẩn Long Thạch, ai sở hữu được long khí này sẽ hóa thành rồng bay lên trời. Truyền thuyết tất nhiên là khó có thể biết được hư thực, chỉ biết rằng từ trước tới giờ chưa có ai lên được tới đỉnh núi, do vậy cũng không có ai có thể chứng minh rằng điều đó có thực hay không.
Nhìn ngọn núi, kim mang trong mắt Lục Vân lưu động, Ý Niệm Thần Ba thần kỳ đang cực nhanh thăm dò sự huyền diệu của nơi này.
Ban đầu, Lục Vân chỉ cảm thấy có một luồng khí tức rất kỳ lạ và đặc biệt, do vậy mới tới để thăm dò, nhưng sau khi tới đây, khí tức đó đã thu đi mất, khiến chàng nhất thời không tìm thấy sự tồn tại của đối phương.
Lúc này, thông qua sự thăm dò của Ý Niệm Thần Ba, trong lòng Lục Vân đã nắm được một chút, nhưng sự việc lại càng thêm khó hiểu.
Theo Lục Vân biết được, ngọn núi này không giống so với các chỗ khác, là một ngọn núi có sức sống. Và sức sống này ẩn dấu vô cùng kỹ lưỡng, người bình thường rất khó có thể phát hiện được, nhưng vì Lục Vân có sự giúp đỡ của Ý Niệm Thần Ba nên mới nhạy bén cảm giác được điều này.
Đối với sự kỳ dị của ngọn núi, Lục Vân cảm thấy kinh ngạc, từ nhỏ tới lớn, chàng chưa bao giờ biết tới một ngọn núi nào có sức sống. Do từ trước không để ý, hay là ngọn núi này thực sự đặc biệt?
Một mặt suy nghĩ về vấn đề này, mặt khác Lục Vân chầm chậm bay tới gần, khí tức bên ngoài cơ thể được che giấu đi, cả người giống như u linh, bay xung quanh ngọn núi lên tới đỉnh, nhân tiện xem dấu vết thân thể con rắn, sau khi bay xoay tròn bảy vòng rưỡi, cuối cùng đã tới gần đỉnh núi.
Tại nơi này, thân thể Lục Vân hơi chấn động, Ý Niệm Thần Ba đang bình tĩnh bỗng phát xuất cảnh báo, khiến chàng đột nhiên dừng lại, ánh mắt lưu ý tới phía trên.
Lúc trước vì khoảng cách xa, thêm nữa xung quanh là một màu đen, do vậy Lục Vân chỉ biết đại khái hình dáng của ngọn núi mà thôi. Lúc này khi đã tới gần, chàng mới phát hiện nơi cao nhất của đỉnh núi, bất ngờ lại có một thạch nhũ hình nấm, mũ nấm đá có hình dáng giống như đóa hoa sen, ở phía trên có cột đá đường kính hơn mười trượng, phảng phất có mấy cửa động không lớn lắm, dường như lấp lóe ánh sáng yếu ớt.
Bước tiếp lên một bước xem xét thăm dò, Lục Vân phát hiện xung quanh thạch nhũ có một tầng kết giới có tần suất cực cao, ngăn cách sự thăm dò của chàng, và cũng bài xích những vật dị thường tiếp cận.
Chăm chú nhìn đỉnh núi, Lục Vân nhíu mày, trong lòng thầm nói: “Chỗ này có chút quỷ dị, rốt cuộc đang ẩn giấu điều gì? Luồng khí tức lúc trước thu hút sự chú ý của ta, rõ ràng là khí tức của con người, làm sao lúc này lại hoàn toàn biến mất rồi? Lẽ nào nơi này có một không gian kỳ diệu khác, ngăn cách sự giao lưu với thế giới bên ngoài?”
Lòng hiếu kỳ tăng cao, cộng thêm ý muốn khám phá càng lúc càng mãnh liệt, Lục Vân mạnh mẽ phát ra sự công kích bằng ý niệm, cùng với sức mạnh sắc bén vô hình, va chạm cực mạnh với kết giới.