Nghe vậy, Kiếm Vô Trần sắc mặt biến hẳn. Hắn vừa thấy Diệp Tâm Nghi cùng Bạch Quang, không màng đến tiếng kêu của Sở Hoài Dương, liền xoay ngươi bỏ chạy về phía xa.
Diệp Tâm Nghi nổi giận gầm lên một tiếng, căn bản không nghĩ nhiều, nhanh chóng đuổi theo. Bạch Quang gọi hai tiếng, thấy Diệp Tâm Nghi không nghe, đành đuổi theo phía sau, để tránh cho nàng rơi vào trong tay Kiếm Vô Trần.
Bất ngờ xảy ra khiến cho Sở Hoài Dương cực kì tức giận. Thấy người đến dễ dàng tiếp được một chưởng của mình, trong lòng biết khó đối phó. Hơn nữa đối phương có mấy người, Kiếm Vô Trần lại hoảng sợ rời đi, Sở Hoài Dương đành phải rống lên một tiếng đầy giận dữ không cam lòng, xoay người cấp tốc rời đi.
Lăng Thiên không truy kích, ông chỉ tập trng mọi người lại, cùng chào hỏi Hàn Ngọc Dương. Cảm kích nhìn sáu người Lăng Thiên, Hàn Ngọc Dương đáp lời:
- Đa tạ các vị ra tay tương trợ, ân tình này Hàn Ngọc Dương chắc chắn khắc sâu trong lòng.
Lăng Thiên điềm nhiên đáp:
- Việc này không cần để trong lòng, chúng ta đến chỉ vì muốn bắt Kiếm Vô Trần. Lúc này hắn đã thoát đi, chúng ta cũng không tiện ở lâu, xin cáo từ.
Hàn Ngọc Dương lại nói:
- Nếu các vị đã có việc, ta cũng không tiện lưu lại, lần sau có cơ hội gặp nhau, sẽ cảm tạ đại ân này.
Lăng Thiên khẽ gật đầu, đang định dẫn người rời đi. Bên cạnh, Huyền Đan vũ sĩ lại mở miệng hỏi:
- Cung chủ, ta có chuyện muốn hỏi, không biết cung chủ có từng nghe qua Thiên Uy lệnh chưa?
Hàn Ngọc Dương sắc mặt khẽ biến, cau mày trả lời:
- Vật này quả từng có nghe thấy, nhưng nhiều năm qua sớm đã quên. Các vị nếu như muốn tìm tìm vật này, thiết nghĩ nên đến Hắc hải một chuyến, biết đâu sẽ có thu hoạch.
Huyền Đan vũ sĩ ánh mắt hơi biến đổi, nhẹ giọng nói:
- Đa tạ cung chủ cho biết, bọn ta xin cáo từ.
Nói xong liền đi theo Lăng Thiên, đuổi về phía Diệp Tâm Nghi biến mất.
Đưa mắt nhìn sáu người rời đi, Hàn Ngọc Dương nhìn khung cảnh hoang tàn xung quanh, trên gương mặt tái nhợt toát lên mấy phần đau thương và tiếc nuối. Xoay người, Hàn Ngọc Dương lưu luyến nhìn vài lần, định tìm đám ba người Tả Quân Vũ trước, sau mới bàn lại việc trùng hưng Nam hải.
Nhưng đúng lúc này, xa xa đang có mấy người tiến đến rất nhanh, khiến cho Hàn Ngọc Dương phải chú ý đến. Định nhãn nhìn lại, Hàn Ngọc Dương vừa mừng vừa sợ, chỉ thấy Tả Quân Vũ dẫn theo Đại trưởng lão, phía sau có Lục Doanh cùng hai nam ba nữ.
Mỉm cười nghênh đón, Hàn Ngọc Dương sau khi chào hỏi Lục Doanh, ánh mắt nhìn qua Lục Vân, Phần Thiên cùng với ba vị cô nương.
- Năm vị hào kiệt nhân gian, ở đây gặp nhau thật là vinh hạnh.
Lục Vân điềm nhiên cười nói:
- Hân hạnh được gặp Lưu Ly cung chủ, đây cũng là chuyện chúng tôi chờ đợi đã lâu.
Bên cạnh, Tả Quân Vũ lên tiếng:
- Sư phụ, chính bọn họ đã giúp chúng ta giải quyết mấy thủ hạ của Sở Hoài Dương.
Đại trưởng lão nhìn bốn phía, hỏi:
- Bọn Sở Hoài Dương đã đi đâu rồi?
Hàn Ngọc Dương thuật sơ qua chuyện xảy ra, cảm khái nói:
- Lần này Nam hải có thể hóa nguy thành an cũng nhờ cao thủ nhân gian hai lần tương trợ, thật sự là đa tạ các người.
Lục Vân vừa nghe người của Hư Vô Giới Thiên đã đến nơi này, không khỏi đưa mắt cho ba người nữ, mở miệng nói:
- Lúc này, nếu nơi này đã không còn việc gì, chúng ta cũng không quấy rầy nhiều nữa. Còn phải trở về chuẩn bị, lợi dụng cơ hội để thu hồi Bắc hải, diệt trừ dư nghiệt Tây hải.
Hàn Ngọc Dương nhìn chàng một lúc, gật đầu đáp:
- Cũng tốt, ân tình này của các vị ta sẽ ghi nhớ trước, trong tương lai sẽ báo đáp.
Rời khỏi đám người Hàn Ngọc Dương, Lục Doanh chợt mở miệng:
- Lục Vân, huynh vội vã rời đi, có phải là muốn đuổi theo đám cao thủ nhân gian đó chăng?
Lục Vân lắc đầu đáp:
- Không, ta tạm thời không muốn quan tâm đến họ. Lúc này, cao thủ Hư Vô Giới Thiên đã hỏi được tung tích của Thiên Uy lệnh ở lân cận Hắc hải từ Hàn Ngọc Dương, chúng ta cần phải đến đó trước bọn họ.
Lục Doanh cau mày nói:
- Các vị làm như vậy khác nào mở đường cho bọn họ sao?
Lục Vân sửng sốt, sau đó hiểu được ý của nàng, cười khổ đáp:
- Cho dù là như vậy, chúng ta cũng không thể không đi. Được rồi, muội và Phần Thiên cũng nên nhanh chóng quay về Đông Hải để xử lý chuyện của bốn hải. Bọn huynh trước mắt sẽ đi Hồng hải, ai nấy phân ra hành động là được.
Thấy chàng ý đã quyết, Lục Doanh cũng không khuyên chàng nữa, chỉ nhắc nhở:
- Lần này đi Hồng hải, các vị nhớ kĩ là phải tránh xa Ma Quỷ Hải vực, cẩn thận nhiều.
Lục Vân đáp:
- Muội yên tâm, bọn huynh nhất định sẽ cẩn thận, mọi người cũng nên bảo trọng.
Nói xong nói mấy câu trân trọng, sau đó chia tay lên đường.
*************
Nhìn mây mù vờn quanh trên đỉnh núi, Trần Ngọc Loan nhẹ giọng hỏi:
- Có phải là nơi này không?
Bắc Phong trả lời khẳng định:
- Nơi đây, tuyệt không sai.
Điềm nhiên gật đầu, Trần Ngọc Loan dặn dò:
- Tốt, nếu đã là chỗ này chúng ta cũng nên bắt đầu hành động thôi. Trước nhất, Tư Đồ Thần Phong cùng Thiên Mục Phong đối phó với quân đội Ma vực, Dương Thiên ứng phó với Ma thần Tàn Vô Nguyệt, còn ta, Bắc Phong và Lưu Tinh tiền bối đối phó Ma Vương. Mọi người có ý kiến gì không?
Mọi người im lặng, đồng ý theo sự phân phối của nàng, tiến hành hành động. Đầu tiên, Trần Ngọc Loan, Bắc Phong, Lưu Tinh ba người phân tán ra ba hướng, từ bên ngoài bao vây tiến vào. Đợi nhóm ba người tới gần ngọn núi, Tư Đồ Thần Phong, Thiên Mục Phong, Dương Thiên mới theo sau tiến vào.
Như vậy, tà ma đang ẩn nấp trong núi, phát hiện thấy hành tung đám người Trần Ngọc Loan, ào ào lao ra chặn lại, vừa lúc bị Tư Đồ Thần Phong cùng Thiên Mục Phong cản lấy, hai bên triển khai chém giết kịch liệt.
-Kẻ nào dám xông vào nơi đây?
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, sau đó một bóng đen bay ra, chính là Ma thần Tàn Vô Nguyệt.
Dương Thiên đón lấy, lạnh lùng lên tiếng:
- Kẻ sắp chết không cần hỏi nhiều.
Nói xong hai tay múa lên, hào quang đỏ tía cuộn vòng bay ra như hai dải lụa dày, công thẳng đến Ma thần Tàn Vô Nguyệt.
Lắc mình, Ma thần Tàn Vô Nguyệt vừa né tránh, vừa lưu ý tình huống bốn phía xung quanh, phát hiện thấy Trần Ngọc Loan cùng Bắc Phong, nhất thời sắc mặt biến hẳn, giận dữ hét lên:
- Đáng ghét, thì ra là Trừ Ma liên minh.
Dương Thiên quát lạnh:
- Lũ tà ma các ngươi, vì nhân gian, hôm nay là ngày các ngươi không còn mạng.
Thân hình tăng tốc, Mộc Tiêu trên vai bắn ra, phối hợp cùng với hành động của hắn, tạo thành thế giáp công hai bên.
Ma thần Tàn Vô Nguyệt gầm lên một tiếng giận dữ, gằn giọng nói:
- Ngươi nếu muốn chết, ta sẽ thanh toàn cho ngươi.
Quanh thân ánh đen rực lên, trong mắt lấp lánh ánh ma, tuyệt học cực mạnh của Ma vực “Tâm Dục Vô Ngân” đột nhiên công ra, trong nháy mắt bao phủ phương viên mấy trăm trượng, không cho Dương Thiên bất cứ cơ hội nào để né tránh.
Ở trong phạm vi của luồng công kích tinh thần với tần suất cực cao, Dương Thiên quanh thân ánh đỏ sáng hẳn, trong lúc thi triển vòng phòng ngự, thân thể nhanh chóng biến ảo thành hàng vạn hàng nghìn bóng sáng cùng với bóng chưởng dày đặc, tạo thành một đạo lưới máu ngập trời, trùng trùng điệp điệp bao vây địch nhân.
Giữa không trung, Ma thần Tàn Vô Nguyệt rống to không dứt, thân thể bắn ra như bay, bay lượn theo quy luật nhất định không ngừng trong không gian nhỏ hẹp, cuối biến thành một tấm lưới ma màu đen, đối kháng với công kích của Dương Thiên.
Hỗn chiến kịch liệt, trong chớp mắt lan truyền khắp nơi. Ma Thiên tôn chủ đang ẩn thân trong sơn động, khi phát hiện được tình hình xung quanh, nhanh chóng phi thân ra ngoài, quan sát động tĩnh bốn phía.
Rất nhanh, hắn phát hiện ra bóng dáng Trần Ngọc Loan, miệng không ngốt rống lên giận dữ, quát to:
- Trừ Ma liên minh thật đáng chết, bổn vương sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Trần Ngọc Loan dừng thân cách hắn ba trượng, cười lạnh nói:
- Đáng tiếc ngươi đã chậm một bước, hiện tại chính chúng ta không thể buông tha cho ngươi.
Bắc Phong xuất hiện bên trái Ma Thiên tôn chủ, trên mặt lộ một nụ cười tà dị, khẽ cười nói:
- Lần này, ta nghĩ là ngươi sẽ không thể nào trốn tránh được.
Ma Thiên tôn chủ hai mắt híp lại, quét mắt qua Bắc Phong, ánh mắt dừng lại ở Lưu Tinh đang đứng bên phải, giọng âm trầm đáp:
- Té ra là ngươi. Không thể tưởng tượng được đây là lần đầu chúng ta gặp ở nhân gian lại có thể là như vậy.
Lưu Tinh vẻ mặt hơi quái dị, tránh né ánh mắt của hắn, nhỏ nhẹ đáp:
- Nếu như ngươi vẫn như trước kia, hôm nay ta tuyệt đối sẽ không đến nơi này. Đáng tiếc, ngươi đã không còn như xưa nữa, cho nên chúng ta cũng không còn gì để nhớ lại.
Ma Thiên tôn chủ hừ giọng nói:
- Nếu đã tới, còn cần gì phải tìm lí do nữa. Bổn vương nếu dám ở lại nhân gian, ắt sẽ không sợ bất kì kẻ nào nữa. Đến đây, bớt phí lời, hôm nay người thắng rời đi, người bại ở lại, xem ai là người có thể cười phút chót đây.
Phi thân lên không, Ma Thiên tôn chủ khí thế bộc phát, một luồng khí thế tàn nhẫn bá tuyệt thiên hạ, chớp mắt đã bao phương viên hơn mười dặm, khiến cho tà ma cao thủ sĩ khí đại tăng.
Phi thân theo sát, Trần Ngọc Loan, Bắc Phong, Lưu Tinh ba người duy trì cao độ với Ma Thiên tôn chủ, vừa chống đỡ luồng khí phách điên cuồng hoang dã, vừa tổ chức tiến công, ba người ra tay trước để chế ngự.
Chính diện, Trần Ngọc Loan biết Ma Thiên tôn chủ lợi hại, cũng không trì hoãn, vừa ra tay đã thi triển Thiên Hậu linh, mang theo một luồng hào quang chí thần chí thánh từ trên không đánh xuống, xuất hiện ngay trên đầu Ma Thiên tôn chủ.
Bên trái, Bắc Phong toàn thân ánh trắng như bạc, khí địa cực hàn băng liên tục được huy động, hình thành nên một vầng mây di động, phong bế lấy bên trái của Ma Thiên tôn chủ, nó đến nơi nào không gian bị ngưng đọng, ép buộc hắn phải đối mặt với Lưu Tinh.
Thấy vậy, Lưu Tinh ra tay vô tình, “Thiên Tà Ma Hồn đao” trong tay rung lên, một luồng đao ngâm kinh thiên động địa, mang theo một cột sáng ba màu vút lên tận trời, chớp mắt hóa thành một cột sáng ngàn trượng, theo sự khống chế của ông điên cuồng chém xuống, tựa như muốn rẻ đôi trời đất.
Công kích của ba người có uy lực riêng. Thiên Hậu linh trong tay Trần Ngọc Loan đích thị là thần khí trên thế gian, khí thần thánh của nó có tính khắc chế nhất định đối với Ma Thiên tôn chủ. Khí hàn băng của Bắc Phong lại là sức mạnh thuần khiết của tự nhiên to lớn, cho dù là thần ma quỷ quái, đều chịu ít nhiều hạn chế. Còn một đao của Lưu Tinh, hội tụ uy lực kinh trời, căn bản là không có cách né tránh.
Ma Thiên tôn chủ ánh mắt như băng, trước thế công mạnh mẽ của ba người, tuyệt không chút khiếp đảm, nhanh chóng tổ chức phản kích. Trước tiên, thân ảnh hắn chia ra làm ba, hình thành nên thế tam giác, dựa lưng vào nhau.
Tiếp sau, ba bóng người đồng thời múa đao, Vạn Ma đao đen kịt mang theo lòng tức giận khôn cùng của hắn, cùng với thực lực Ma Vương kinh thế hãi tục, đồng thời chém xuống ba phía, hình thành ba cột sáng thông thiên, nghênh đón đòn hợp kích của ba người.
Thế công mạnh mẽ gặp nhau giữa không trung, đầu tiên là cột sáng màu tím của Trần Ngọc Loan giao tranh với làn đao màu đen của Ma Thiên tôn chủ, hai bên tính chất trái ngược, không ai nhường ai, khi giao tranh chính diện kịch liệt, phát nổ hủy diệt.
Kế tiếp, khí hàn băng của Bắc Phong khi gặp làn đao màu đen, nhanh chóng ngưng đọng thế tiến công của Ma Thiên tôn chủ, hai bên lâm vào thế giằng co.
Cuối cùng, làn đao màu đen của Ma Thiên tôn chủ đối đầu với một nhát chém bá đạo của Lưu Tinh, hai bên đều cương mãnh vô cùng, ngay lập tức phát sinh vụ nổ liên hoàn, hất bắn bốn người ra xa.