Ngày thi đấu, Hòa Minh dẫn theo đám người của Lâm Hoa Thành và hai người Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm cùng đến quảng trường của Long Thành. Nhóm người khởi hành từ rất sớm thế nhưng cả quảng trường đã chật kín người.
Ở cạnh bên có giọng một nữ tử kêu lên:
- Nhiều người quá.
Có không ít người có cùng tâm lí như nữ tử trên, có thể nói đại hội năm nay số lượng người tham gia cực đông hơn hẳn mọi lần.
Từ trên nơi cao nhất của quảng trường bỗng xuất hiện một người đàn ông mặc hắc y. Từ uy ông ấy xuất hiện cả quãng trường đều im lặng.
- Ta là một trong những vị giám khảo đầu tiên của cuộc thi hôm nay. Các thí sinh tham gia có nửa canh giờ chuẩn bị trước khi ta công bố quy tắc của vòng một.
Lời vừa dứt thân ảnh của vị giám khảo cũng biến mất. Ở gần phái đoàn Lâm Hoa Thành, có một gã đeo mặt nạ khi nhìn về hướng Lâm Hoa Thành có nột chút kinh ngạc.
- Tại sao Trần Tiến hắn xuất hiện ở đây?
Trần Tiến là người đại diện của Lâm Hoa Thành nên cũng nhanh chóng từ biệt mọi người mà hòa cùng đám đông. Lúc này, Hòa Minh cũng tranh thủ quan sát về hướng của nhóm người đến từ Lĩnh Sơn của tên Lâm Viễn. Thấy tên nhóc đại diện cũng hết sức tầm thường khiến cho lòng gã tự tin tăng mạnh. Ở chiều ngược lại, Lâm Viễn lúc đầu trông thấy Cố Tiểu Trầm vị cô nương nhỏ tuổi đứng trong hàng ngũ của Lâm Hoa Thành không ngờ là một Kết Đan kỳ tu sĩ có chút sợ hãi nhưng giờ bước vào thi đấu lại là một tên nhóc Trúc Cơ trung kỳ nên cũng yên tâm phần nào. Vì dưói hai mươi lăm mà Kết Đan quả thực quá dọa người đi, ở Lâm Quố này cũng chỉ mới nghe qua Sở Huy đạt được điều đó.
Trần Tiến thầm cảm thán quy mô cuộc thi này quả nhiên so với cuộc thi Đại Hội Tông Môn rõ ràng có sự chênh lệch rất lớn. Mặc dù không thấy sự xuất hiện của vị giám khảo nào khác nhưng các đại biểu xung quanh đều có tu vi tương đối cao. Rất nhiều tiền bối Nguyên Anh, Hư Thần xuất hiện, lúc này Trần Tiến mới biết thực lực Lâm Quốc cũng không tầm thường.
Ở cùng lúc này, cũng có hai ba người nhận ra Trần Tiến, có người ngạc nhiên có người tỏ ra không chút quan tâm gì. Mọi người tâp trung chờ vị giám khảo công bố cuộc thi vòng một.
Qua nửa canh giờ, có bốn trăm ba mươi người tất cả tham gia cuộc tranh tài này đã được xác minh. Vị giám khảo cũng xuất hiện.
- Các thí sinh đã ở đây, cũng không muốn mọi người mất nhiều thời gian. Đề bài lần này là hãy bước vào truyền tống kia mỗi người chọn cho mình mười loại dược liệu khác nhau để ghi vào ngọc giản tham gia cuộc thi. Sáu mươi bốn người biết được mười loại càng quý hiếm nhưng có thể điều chế cùng nhau sẽ được chọn.
Lời vừa dứt đã có một lượng lớn nhóm người tiến vào truyền tống trận. Trần Tiến cũng không vội vàng hắn biết chưa hẳn đã chọn được dược liệu quý hiếm và trên hết hắn chưa nắm bắt được ý nghĩa của vòng này.
Đang tràm tư miên man, một giộng nói quen thuộc tiến lại bên cạnh Trần Tiến.
- Là Trần Tiến đạo hữu?
Trần Tiến cũng quay qua nhìn người thanh niên đang gọi mình là một chàng trai trông khá thư sinh, hắn có chút ấn tượng với chàng trai này. Nếu không có sự xuất hiện của chính bản thân hắn, đệ nhị nhân của Đại Hội Tông Môn ở Mỹ Sơn Cốc chính xác là y Thi Sách.
Thi Sách gương mặt tương đối thể hiện cốt cách một thư sinh, đôi mắt của y như đang cười gây sự ấm áp cho người đối diện. Sự tuấn lãng của Thi Sách không chỉ nằm ở vẻ ngoài, mà nó còn nằm ở bên trong do sự cương trực và chính nghĩa của bản thân y tạo nên.
- Uhmm! Huynh là Thi Sách của Thái Thượng Môn?
Không ngờ Trần Tiến vẫn nhận ra mình, Thi Sách trong lòng khá vui vì y biết lúc gần như kết thú, hắn không hề chú ý đếm xỉa gì đến y.
- Đúng là tại hạ, không ngờ ở đây có thể gặp được huynh. Huynh đại diện địa phương hay tư cách cá nhân.
- Địa phương! Còn Thi huynh?
- Tại hạ nửa tháng trước có việc nên xuất hiện ở Long Thành, nhân sự kiện Đan Sư Đại Hội mà tại hạ lại có biết chút đan thuật nên đăng ký tham gia với tư cách cá nhân.
Ở phía xa cũng có một ánh mắt thâm trầm nhìn về vị trí của Trần Tiến và Thi Sách. Chính là một thanh niên tầm thường đến từ Lĩnh Sơn, sau đó hắn cười mỉm quay người bước vào truyền tống trận. Lúc này khá nhiều thanh niên cũng tranh thủ bắt đầu xuất phát.
Nhóm cuối cùng bước qua truyền tống chính là gồm hai người Trần Tiến, một cô gái phục trang khá lỳ lạ tuy nhiên khá xinh đẹp dù có che đi diện mạo bằng một cái khăn che mặt. Một gã trung niên gương mặt đen đôi mắt hết sức hung tàn.
Cùng với Thi Sách, Trần Tiến tiến vào truyền tống trận rồi bị dịch chuyển đến một khu rừng. Kỳ hoa dị thảo quả nhiên khá nhiều. Thế nhưng khi vừa thu thập nó liền biến mất. Điều này không chỉ xảy ra với hai người mà là hầu hết mọi người xung quanh.
Mọi người đang hoang mang thì thanh âm của vị giám khảo vang lên:
- Tất cả các thí sinh không cần lo lắng hiện tượng vừa rồi, nơi đây là một khu dược viên ảo cảnh do một Hư Thần kỳ tạo ra. Nên mọi thứ các bạn thấy chỉ là ảo cảnh, chỉ là các bạn có thể dựa vào màu sắc hình dáng hương vị để phán đoán loại dược liệu mà các bạn lựa chọn.
Dường như có vài người không có chút ngạc nhiên nào về vấn đề này giống như họ đã biết trước. Có một vài người biết là ảo cảnh nên không ngại ngùng tiến vào trong.
Trần Tiến cũng đang tính tiến vào thì Thi Sách kéo tay lại nói:
- Đừng đi, có nguy hiểm!
- Nguy hiểm?
- Đúng vậy!
Thi Sách gật đầu, tiếp tục nói:
- Tôi vừa nghe có tiếng hét từ phía những tu sĩ đi hướng đó. Nếu đoán không sai dược viên này có dược liệu là giả nhưng nguy hiểm là thật.
- Vậy chúng ta đi hướng ngược lại?
Trần Tiến hỏi ý Thi Sách, Thi Sách lắc đầu rồi nói:
- Không nên, chúng ta nên tìm thêm một vài người thì hơn.
- Như vậy cũng được.
Xong rồi Thi Sách quay qua đám người vẫn đang tập trung điểm truyền tống chưa xuất phát nói to:
- Tôi không ngại nói cho mọi người biết phía trước có nguy hiểm, tôi và một người bạn muốn tìm thêm vài người thành một nhón không biết có ai muốn gia nhập không?
Một vài người lướt qua có vẻ họ nhận ra Thi Sách nên khá tin tưởng. Một vài người quen nhau cũng tự lập ra một nhóm để đi cùng. Có vài người tiến đến nhóm của Trần Tiến.
Một ông lão tóc tên Hoàng Văn bạc tu vi Kim Đan sơ kỳ tỏ ra khá thân thiện, một tên nhìn khá sắc sảo mang vẻ khát máu nhưng bên cạnh lại mang một chiếc quạt như một hương soái tu vi cũng Kim Đan sơ kỳ tên Nguyễn Thông và cuối cùng là một chàng trai cũng trạc tuổi của hai người tu vi chỉ mới Trúc Cơ tầng bốn tự giới thiệu hắn tên Trần Mạnh Đức.
Dù cũng một vài người muốn gia nhập nhóm nhưng Thi Sách thấy như vậy cũng đủ rồi bèn ra hiệu với mọi người xuất phát. Trần Tiến thì với ba người này lại đặc biệt cảm giác không tốt khi nhìn Trần Mạnh Đức. Rõ ràng tu vi hắn yếu nhất nhưng nội tâm khiến Trần Tiến cảnh giác.
Từ khi luyện xong Đại Việt Tinh Thần Quyết, hắn đặc biệt mẫn cảm với nguy hiểm hướng về phía mình. Chính vì vậy khi tiến lên hắn lại lựa chọn trở thành người đi cuối cùng của năm người, bản thân hắn không dám xem nhẹ giác quan của mình.
Dọc đường đi, xuất hiện khá nhiều dược liệu tuy nhiên cả nhóm năm người đều không ai thu thập loại dược liệu nào. Có lẽ cả năm đều đánh giá đi càng sâu vào bên trong thì sẽ càng nhiều loại tốt.
Cả năm đang đi bỗng có một thanh niên chạy từ hướng ngược lại hét lên:
- Phía trước nguy hiểm, chạy mau.
Gã thanh niên đó chưa kịp nói tiếp lời thì một chưởng của Thi Sách đánh thẳng vào giữa trán gã, Trần Tiến là người duy nhất giật mình với hành động này của Thi Sách. Còn ba người còn lại đều ít nhiều chuẩn bị xuất chiêu.
Gã thanh niên sau khi bị một chưởng đánh chết ngay tại chỗ liền biến thành một con khỉ lông vàng có mặt người. Đây là loại yêu thú cấp hai có tên Khỉ Đầu Người, rất thích giả dạng thành con người thừa dịp tu sĩ không chú ý ra tay sát hại.
Thi Sách thấy phản xạ của Trần Tiến liền truyền âm nói:
- Nếu không phải công pháp của Thái Thượng Môn đặc biệt cảm ứng với yêu thú thì tôi cũng như huynh sẽ không kịp phản ứng.
Trần Tiến rõ Thi Sách an ủi mình, nhưng hắn cũng học được một bài học về sự cảnh giác của bản thân mình vẫn quá thấp. Hắn cũng gật đầu cảm tạ thịnh tình của Thi Sách.
Hai tên Kim Đan thấy vậy cũng không tỏ vẻ gì trước hành động của Thi Sách, chỉ có Trần Mạnh Đức nói vài câu nịnh nọt tỏ vẻ ngưỡng mộ một chưởng vừa rồi của Thi Sách.
Chưa kịp tiếp tục hành trình thì từ khu rừng một loạt yêu thú nhảy ra, nhìn hình dáng là cùng một loại với yêu thú vừa bị Thi Sách giết. Dù chỉ là yêu thú cấp hai nhưng lực chiến đấu của những con này phải tương đương Trúc Cơ trung kỳ trở lên. Số lượng lại không hề thấp, năm người đối phó cũng không phải dễ thở.
Quả nhiên sức chiến đấu của hai tên Kim Đan hoàn toàn vượt trội so với hai Trúc Cơ trung kỳ. Trong khi Trần Tiến và Trần Mạnh Đức hết sức chật vật trước đòn đánh liều mạng của đám yêu thú thì hai tên Kim Đan mỗi chiêu phát động không chỉ uy lực cực kỳ khủng bố mà mỗi chiêu còn tất đoạt mạng của yêu thú. Tuy vậy, số lượng của chúng không phải ít lại dùng chiến thuật liều mạng khiến hai gã Kim Đan hết sức chật vật do tiêu hao nguyên khí.
Còn phần Thi Sách là kẻ bị đám yêu thú lao vào dữ dội nhất. Tuy nhiên y vẫn bình tĩnh ứng phó quả nhiên thể hiện được phong độ của một đại biểu thiên tài