• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Tiến thấy sắc mặt của ông chủ Trường Minh Hội có chút trầm ngâm, cũng thầm tính toán.

- “Dù không rõ giá trị của hai quyển công pháp Huyền Cấp thượng giai này ở Hoa Quốc giá trị như thế nào, nhưng có lẽ cũng ít nhiều bảy tám chục ngàn hạ phẩm linh thạch, không thể để tên này ép giá quá được.”

- Không biết ông chủ có thể đưa ra cá giá bao nhiêu cho hai quyển công pháp này?

Ngữ khí của Trần Tiến có chút cứng rắn khiến ông chủ cảm nhận được dường như hắn ta đang bất mãn với thái độ của bản thân mình.

Ông chủ cũng biết đây cũng chỉ là thái độ làm giá nên cũng không vội vàng mà trả lời ngay.

- Hai quyển công pháp này theo lý mà nói có thể trên một trăm ngàn hạ phẩm linh thạch tuy nhiên…

Thấy thái độ ngập ngừng của ông chủ, Trần Tiến biết rõ mình nếu càng cố thêm lợi ích thì có nguy cơ càng bị ép giá.

- Dù sao cũng là đổi chác, tôi bằng lòng lấy hai quyển công pháp này thêm năm ngàn linh thạch hạ phẩm để đổi lấy lò Tiết Ma Đan Lô kia.

Ông chủ có chút run rẩy trong lòng, vốn dĩ ông chỉ muốn đổi ngang. Nhưng không ngờ hắn lại lập tức đưa ra cái giá khiến mình không thể cự tuyệt. Cho nên thái độ trở nên vô cùng ôn hòa.

- Được cứ quyết định vậy đi.

Nhanh chóng Trần Tiến đem lò luyện đan quăng vào túi trữ vật sau khi giao dịch xong. Theo suy nghĩ của ông chủ thì tên này có lẽ là một “nhị thế tổ” nhưng học đòi trả giá nên mới đưa ra cái giá có lợi như vậy. Còn bản thân Trần Tiến thì cũng lười suy nghĩ tiết kiệm một ít linh thạch này, dù sao hắn cũng rõ ràng nếu không cho tên chủ này một ít lợi ích thì sẽ khó có cơ hội có những món hàng ngon.

Thấy thương vụ này diễn ra tương đối đơn giản, tên chủ lại tiếp tục chào hàng.

- Ở cửa hàng của tôi còn một pháp khí trấn phái không biết công tử có hứng thú không.

Lời ông ta có một chút ý tứ thăm dò.

Nghe đến pháp khí trấn phái, Trần Tiến có chút hứng thú. Hắn biết việc mình thả dây dài câu cá lớn có chút hiểu quả rồi.

- Ông mang ra để ta xem thử.

Ông chủ lập tức mừng rỡ, lại sai nhân viên của mình đi lấy vật phẩm. Lần này gã nhân viên mang đến một chiếc hộp màu nâu tương đối cũ kĩ trên chiếc hộp còn có một cấm chế khá phức tạp.

Ông chủ mở cấm chế rồi mở chiếc hộp ra, bên trong là một cây đao. Thấy cây đao, Trần Tiến có chút thất vọng, hắn mong chờ sẽ là một thanh kiếm hơn vì theo cảm quan kiếm với hắn vẫn thuận tay hơn.

Thấy nét mặt của Trần Tiến không có sự mừng rỡ như trước, ông chủ thấy hình như cây đao này không đủ sức hấp dẫn. Nhưng là một tay lão luyện đâu có chuyện đưa ra vật phẩm mà chưa giới thiệu đã bị bỏ qua như vậy được.

- Công tử có thể cầm cây đao thử xem qua một chút đi.

Trần Tiến tuy không hứng thú lắm nhưng cũng cảm thấy không nên chối từ cũng cầm cây đao lên xem thử. Khi vừa cầm lên một cảm giác nhiệt truyền vào lòng bàn tay hắn, khiến hắn giật mình làm rớt cây đao khỏi lòng bàn tay.

Quá hứng thú với việc này, hắn liền dùng thần thức để kiểm tra bên trong cây đao nhưng không ngờ thần thức của hắn bị một lớp sương mù che khuất.

- “Trên thanh đao này không ngờ có một trận pháp. Mà mình lại không thể nhận ra được cấp độ của nó.”

Sự kiện này không thoát khỏi cặp mặt của tên chủ đang lăm le ý muốn làm giá cho cây đao. Lão cũng không rõ giá trị thật sự của cây đao này, nhưng từ sự thần bí của nó tỏa ra khiến ông ta xem nó như một bảo vật trấn phái của cửa hàng. Hai mươi năm trước, ông ta vô tình mua lại được từ tay một tên Luyện Khí đang trong cảnh túng quẫn với giá chỉ năm ngàn linh thạch. Suốt thời gian đó, ông cũng luôn đem ra để thu hút các cao thủ nhưng quả thật dường như với mọi người một cây đao không rõ phẩm chất lại có giá đến hai trăm ngàn linh thạch quả là một vụ mua bán không hợp lý.

- Cây đao này bao nhiêu?

Ông chủ mừng thầm trong bụng:

- “Chỉ sợ người không ra giá.”

- Đây là báu vật trấn phái của cửa hàng, cũng là do tổ tiên ta truyền lại. Nghe nói nó có công dụng rất thần kỳ, nhưng do ta vô năng không thể lĩnh ngộ được đành đem nó ra bán để tìm người hữu duyên.

Ông chủ cửa hàng nói với giọng điệu như đang không nỡ rời xa kỷ vật.

Trần Tiến có Đại Việt Tinh Thần Quyết nên những tiểu xảo này chưa bao giờ hắn để trong mắt, tuy nhiên dù biết rõ đối phương đang dùng chiêu bài kể lể để tăng thêm giá trị của món đồ.

- Không cần dài dòng, tôi cần là cái giá của nó?

- Một giá chắc chắn. Hai trăm năm mươi ngàn hạ phẩm linh thạch hoặc hai mươi ngàn trung phẩm linh thạch.

Cái giá đưa ra quá chát, hiện tại tuy Trần Tiến coi như là một đại gia nhưng số lượng linh thạch hiện tại của hắn chỉ có hơn năm mươi ngàn linh thạch hạ phẩm, mười ngàn linh thạch trung phẩm và vài cuốn công pháp huyền cấp thu được từ di tích cổ.

Thấy Trần Tiến nhăn mặt, ông chủ cảm thấy cái giá này có vẻ đã khiến hắn do dự. Liền tươi cười nói tiếp.

- Tuy giá gốc là hai trăm năm mươi ngàn nhưng công tử khiến tôi thích thú. Vậy đi tôi chịu lỗ một chút, chỉ hai trăm ngàn hạ phẩm linh thạch hoặc mười tám ngàn linh thạch trung phẩm.

- Nếu là mười ngàn linh thạch trung phẩm và hai quyển công pháp Huyền cấp trung giai thì sao?

Ông chủ thấy Trần Tiến lại trả giá, lần này lại là hai quyển Huyền cấp trung giai.

- “Môn phái của tên này thu thập công pháp sao, sao lại có nhiều loại công pháp như vậy?’

- Không thể được, lần trước công tử đã dùng công pháp đổi rồi. Cho nên nếu dùng công pháp cấp thấp hơn thì không thể.

Ông chủ kiên quyết nói.

- Thêm năm mươi ngàn linh thạch hạ phẩm thì sao?

Trần Tiến cười nhạt nói.

Ông chủ thấy cái giá này cũng tương ứng với hai trăm ngàn hạ phẩm linh thạch mà mình mong muốn. Cũng không muốn dây dưa sợ làm mất lòng vị khách quý này.

- Được theo ý công tử vậy.

Lý do mà Trần Tiến quyết tâm mua cây đao này, không phải vì hắn muốn bỏ kiếm dùng đao. Mà hắn rất có hứng thú với trận pháp trên thanh đao này, hắn cảm thấy dường như nó có chút tương tự với trận pháp cấm chế ở di tích cổ. Mua nó đem về nghiên cứu biết đâu lại tìm ra được phương pháp phá giải cấm chế của di tích cổ thì lợi ích thu về được tuyệt đối lớn hơn nhiều, mà không nghiên cứu được cũng không sao, dù sao toàn bộ số tài sản này cũng bắt nguồn từ di tích cổ đó. Chính xác bản thân Trần Tiến cũng chưa bỏ ra một linh thạch nào.

Cũng không tiếp tục xem qua, Trần Tiến cũng bỏ cây đao vào trong túi trữ vật của mình. Lúc này hắn cũng cạn kiệt tài sản nên có dấu hiệu rời khỏi. Ai ngờ khi vừa chuẩn bị, ông chủ của cửa hàng đã ngăn cản, nói.

- Công tử khoan đi đã, không biết công tử có hứng thú với hội đấu giá ngầm không?

- Hội đấu giá ngầm?

Trần Tiến có chút hứng thú. Từ cái tên có thể thấy hội đấu giá này bảo đảm có nhiều loại bảo vật quý giá, tuy nhiên nếu đã không công khai vậy thì nguy hiểm cũng tương đối lớn.

Ông chủ cười híp mắt nói.

- Đúng vậy, hội đấu giá này không được công khai nhưng lại có sự có mặt của hầu hết các cao thủ trong Nam Lân thành và các khu vực lận cận. Chỉ mười năm mới diễn ra một lần và được sự chấp thuận ngầm của thành chủ. Người chủ trì cũng chính là đến từ Thiết Ảnh Đường và đây là lần thứ hai được tổ chức.

- Khi nào thì diễn ra?

- Tối hai ngày sau?

- Có thể đi hai người không?

- Số người không giới hạn, nên công tử và vị công nương này hoàn toàn có thể đến.

- Được, cho tôi địa điểm cụ thể, đúng tối hai ngày sau tôi sẽ có mặt.

- Thật ra cũng không phải nơi đâu xa xôi, ngay cửa hàng của Thiết Ảnh Đường. Đây là hai ngọc giản giới thiệu, chỉ cần đưa nó cho bọn bảo vệ cửa sẽ vào được.

Trần Tiến cũng lập tức lấy hai ngọc giản từ tay ông chủ cho vào túi trữ vật. Cùng với Cố Tiểu Trầm và Trương Tiểu Xuân rời khỏi Trường Minh Hội.

Ra khỏi cửa hàng được một lúc, Trần Tiến mới hỏi Trương Tiểu Xuân.

- Anh biết hội đấu giá ngầm này chứ.

- Đương nhiên, dù tôi ở đây hai năm nhưng những ngày qua không một tu sĩ nào không nhắc đến hội đấu giá này. Dường như ai cũng mong muốn kiếm được cơ hội tham gia nó.

- Hội đấu giá ngầm tại sao ai cũng biết?

- Nói là hội đấu giá ngầm vì sẽ không có bất kỳ sự bảo vệ nào cho người mua vật phẩm đấu giá tại hội đấu giá đó. Và lần này quy mô còn lớn hơn lần trước rất nhiều lần. Mười năm trước, một Nguyên Anh tiền bối sau khi vừa đấu giá vật phẩm xong đã bị một tiền bối khác tru diệt ngay khi vừa bước ra khỏi Thiết Ảnh Đường.

- Đáng sợ vậy sao.

- Đúng vậy, cho nên nếu cậu muốn tham gia thì được nhưng tuyệt đối không thể đấu giá bất cứ món hàng gì.

Thấy Trương Tiểu Xuân nói vậy, Cố Tiểu Trầm cũng không nhịn được bèn thắc mắc một câu.

- Nếu vậy thì tại sao vẫn thu hút được những tu sĩ đến tham gia như vậy?

- Điểm đặc biệt ở tràng đấu giá lần này không phải chỉ các vật phẩm quý hiếm, mà còn bởi vì những người tham dự sẽ có cơ hội tiếp xúc với người của Thiết Ảnh Môn.

- Tiếp xúc với người Thiết Ảnh Môn?

- Chắc các vị không biết, sắp tới Thiết Ảnh Môn sẽ mở một bí cảnh tại cấm địa của họ. Nhưng lần này không giới hạn môn phái, chỉ cần được Thiết Ảnh Môn công nhận sẽ được tham gia.

- Bí cảnh cấm địa của môn phái mà họ cũng để người ngoài tham gia, việc này đúng là kỳ lạ.

- Chuyện này thì tôi không rõ ràng lắm, nhưng có một lần nghe một vị tiền bối nói chuyện rằng đây là lần cuối bí cảnh của Thiết Ảnh Môn được mở ra trước khi bị đóng hoàn toàn cho nên họ muốn thu thập số lượng lớn tài nguyên bên trong.

- Lần cuối cùng họ mở là cách đây bao lâu?

- Hình như tôi nghe nói là bí cảnh đó đã tồn tại hơn hai vạn năm, và mỗi lần hai mươi năm mở một lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK