Giao dịch xong, Chi Dung lại đưa ra một nhẫn trữ vật cho Trần Tiến khiến Trần Tiến ngạc nhiên nhìn ông ta.
Chi Dung thấy biểu tình của Trần Tiến lập tức nói:
- Đây là một nửa tài sản tôi dành dụm cả đời gồm một trăm ngàn trung phẩm linh thạch, nếu cậu có thể tìm được sư phụ cậu luyện chế ra Huyết Hồn Đơn tôi sẽ đưa tiếp một trăm ngàn nữa.
Không ngờ Trần Tiến lại nói:
- Cái này tôi không đồng ý được.
Chi Dung hơi sửng sốt, thực lòng mà nói khi giao ra số lượng tài sản lớn như vậy ông cũng đã khổ tâm đánh cược một phen rồi. Suốt mười năm qua nhìn con gái phải chịu cảm giác đau đớn từ việc tổn thương thần thức ông đã quá mệt mỏi rồi. Không ngờ lại bị đối phương từ chối.
Thế nhưng Chi Dung dự liệu sai rồi, chính là Trần Tiến không phải chê ít.
- Tôi không dám cầm lấy số linh thạch này, dù sao tôi cũng chưa bảo đảm được điều gì sẽ có đan dược cho ông, ngoài ra cầm số linh thạch này vào rồi, nếu thật sự không tìm được sư phụ của tôi thì tôi chính là kẻ bất tín thế nên tôi tạm thời không thể nhận.
Trần Tiến có sẵn tính toán trong lòng, hắn chỉ cần hai năm thời gian hoàn toàn có thể đạt được Luyện Đan Sư tứ cấp. Như vậy, số linh thạch này có thể hoàn toàn nằm trong tay rồi, nhưng nếu lấy trước sẽ vô hình chung tạo thành áp lực lên bản thân mình, sẽ khiến mình hấp tấp nóng vội.
Chi Dung hiểu ý, cách nhìn với Trần Tiến cũng khác đi, phải biết rằng số lượng linh thạch này không ít, hoàn toàn có thể đả động lòng tham của rất nhiều người. Một trăm ngàn trung phẩm linh thạch với rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh cũng khó khăn chứ đừng nói là tu sĩ Trúc Cơ.
- Được vậy tôi cũng không ép cậu nữa, nhưng nếu không đưa gì tôi cũng sẽ không bảo đảm đã ký kết với cậu.
Trần Tiến cũng không từ chối nữa:
- Được vậy tôi sẽ lấy mười ngàn trung phẩm linh thạch trước, xem như làm vốn.
Thấy Trần Tiến lấy linh thạch, Chi Dung cũng cảm thấy có chút yên lòng. Còn Cố Tiểu Trầm càng ngày càng cảm thấy con người Trần Tiến khá được, làm việc có trước có sau.
Sau khi nói chuyện và giao dịch xong, thì trời cũng tối Chi Dung cũng mời hai người ở lại rồi sai người đi sắp xếp hai động phủ cho hai người nghỉ ngơi. Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm cũng không từ chối thành ý của Chi Dung nên đồng ý ở lại.
Trong động phủ riêng tư, cuối cùng Cố Tiểu Trầm mới được thực sự nhìn ngắm khuôn mặt của mình từ khi sử dụng Trú Nhan Đan. Nội tâm của phụ nữ đôi lúc thật đơn giản, họ cảm thấy chỉ cần bản thân mình đẹp thì mọi việc trên thế gian này đều đơn giản hóa đi. Cố Tiểu Trầm cũng vậy nhìn vào gương thấy gương mặt mình trở nên thuần khiết, khuôn mặt cô cùng xinh đẹp liền tâm tình thật sự rất tốt. Liền cảm thấy lần này ra ngoài này của mình thật đáng giá.
Còn Trần Tiến thì đang nhẩy cẫng lên vì sung sướng, chưa bao giờ hắn nắm trong tay nhiều linh thạch như vậy, mười ba ngàn trung phẩm linh thạch. Hắn liền quên luôn nghỉ ngơi lấy số linh thạch ra đếm lại hai ba lần, đúng là đôi lúc tiền tài có sức mạnh thật khủng khiếp dù cho Đại Việt Tinh Thần quyết cũng không khống chế được sự kích động này,
Cứ như vậy một đêm trôi qua, Trần Tiến cũng đi ra động phủ từ sớm nhưng không ngờ Cố Tiểu Trầm vẫn như thường lệ luôn đã rời khỏi động phủ sớm hơn.
- Cố muội lúc nào cũng đậy sớm, huynh quả thật khâm phục mà.
- Chỉ là thói quen thôi, không phải huynh cũng vẫn dậy sớm không kém gì muội sao?
Cả hai trò chuyện một ít thì có hạ nhân của Liên Dược Các mời đến thư phòng gặp Chi Dung, cả hai cũng không làm mất thời gian liền đi đến khi đến nơi thì phát hiện trong thư phòng còn có một gã trung niên, hai mắt có cặp lông mày nhọn nhìn như mắt đại bàng. Trần Tiến còn phát hiện ra tu vi của gã này cực cao đã là Kim Đan trung kỳ không kém gì Chi Dung.
Thấy hai người Trần Tiến đến, Chi Dung liền đi đến cười nói và giới thiệu trước:
- Hai người lại đây, hôm nay tôi giới thiệu cho hai người biết đây là Mã Nguyên là Luyện Đan Sư tam phẩm duy nhất của Lâm Hoa thành chúng tôi.
Dĩ nhiên cả hai người không biết tại sao một Luyện Đan Sư tam phẩm lại đến tìm họ, nhưng xét theo ánh mắt không mấy thân thiện khi gã Mã Nguyên này nhìn thì cả hai cảm thấy hắn không phải có ý gì tốt cả.
Trần Tiến cũng không vì hắn là Luyện Đan Sư tam phẩm mà phải tỏ thái độ nịnh nọt vì cơ bản hắn trên lý thuyết cũng đạt mức đẳng cấp tương đương với tên Mã Nguyên này. Cố Tiểu Trầm thì càng khỏi nói với cô chỉ trừ những Đan Vương trong truyền thuyết ra, thì những Luyện Đan Sư như tên Mã Nguyên này cô vẫn còn chưa thèm để ý.
Gã Mã Nguyên nhìn thấy thái độ của hai người này đối với mình đều hời hợt không có chút ý tứ nịnh nọt nào thì trong lòng càng thêm khó chịu. Từ khi lão ta trở thành Luyện Đan Sư tam phẩm thì đã quen với việc đi đâu cũng được săn đón nào đâu phải gặp thái độ lạnh nhạt như vậy. Trong lòng một bụng tức tối, thầm nghĩ:
- “Giỏi lắm bọn nhóc con, nghĩ rằng có một Luyện Đan Sư tứ phẩm chống lưng là không xem ai ra gì sao?”.
Thế nhưng lão ta vẫn làm một điệu bộ như kiểu không quan tâm, Chi Dung sống lão luyện đã thành tinh nhìn thấy tình huống thì biết rõ cả hai bên không hợp nhau rồi, nhưng ông cũng không tiện từ chối lời đề nghị của Mã Nguyên dù sao gã ta cũng là người thường xuyên cung cấp các loại đan dược cho Liên Dược Các của ông ta. Nên lập tức nói:
- Tôi giới thiệu với ông đây là Trần Tiến người có sư phụ là một Luyện Đan Sư tứ phẩm, cùng với đây là bạn của cậu ấy tên là Cố Tiểu Trầm.
Nghe được giới thiệu theo phép lịch sự cả hai vẫn gật đầu chào hỏi với Mã Nguyên. Tên Mã Nguyên cũng bày ra một điệu bộ của tiền bối liền phất tay ra hiệu không cần đa lễ. Sau đó, Chi Dung cũng sắp xếp cho ngồi cho hai người ở bên cạnh.
Cả hai vừa ngồi xuống, lão Mã Nguyên đã hỏi:
- Có thể cho ta biết tên danh sư của cậu là gì không? Ở Lâm Quốc này ta cũng thân thuộc không ít tiền bối Luyện Đan có thể chúng ta lại thân quen nhau.
Trần Tiến sao không hiểu gã ta nghi ngờ mình nói bừa vào hôm qua, nên hôm nay tức tốc đến điều tra. Chẳng lẽ sợ mình sẽ ở đây cướp mối làm ăn của gã chắc, đúng là một tên ích kỷ, tham lam mà.
Dĩ nhiên gã Mã Nguyên lo lắng như vậy thật, ở Lâm Hoa thành này lão ta hô mưa gọi gió đã quen rồi nhưng nếu sự xuất hiện của một Luyện Đan Sư cấp cao hơn thì làm gì còn ai cần gã nữa. Chưa hết hôm qua tên này lại ở đây một ngày đêm, không biết có phải đã thương lượng gì với Chi chưởng quầy không.
- Sư phụ của tại hạ tính ra không phải người của Lâm Quốc nên có thể tiền bối chưa hề nghe qua, tên sư phụ tại hạ là Hải Thượng Lãng.
Mã Nguyên cố lục lọi trí nhớ xem đã từng nghe qua chưa nhưng không tài nào lão nhớ ra được, vậy chứng tỏ lão chưa gặp người này rồi.
- Quả thật, ta đây chưa nghe qua cái tên này. Thế nhưng, nếu sư phụ cậu là Luyện Đan Sư tứ phẩm hắn không chỉ đưa cho cậu ít đan dược cấp hai đi bán chứ.
Một câu trọng tâm là đây, lão ta chỉ muốn thể hiện cho Chi Dung biết cẩn thận đừng để bị tên nhóc này lường gạt, lão ta thật sự cảm thấy không vừa mắt với thái độ của Chi Dung. Từ nãy giờ hoàn toàn thân thiện với bọn nhóc mà còn ngó lơ mình, chỉ là một tên nhóc có sư phụ Luyện Đan Sư tứ phẩm không biết thật giả thôi mà.
- Tại hạ bất tài chưa đạt đến Kim Đan nữa làm sao mà nhận được đan dược cấp bốn, tiền bối cũng biết cũng phải Kim Đan hậu kỳ mới cần những loại đan dược đó mà.
- Hừ!! Ta đây có thể nói các người lừa gạt. Rõ ràng các người có ý đồ xấu muốn làm nhiễu loạn giới tu sĩ của Lâm Hoa thành.
Thái độ ngạo mạn của Mã Nguyên đã khiến Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm tức giận rồi:
- Sư phụ ta là ai chứ, ở đó đến phiên người biết, người có chứng cứ gì nói ta lường gạt.
- Được! đây là bằng chứng nè.
Lời vừa dứt tên Mã Nguyên không ngờ dám ra tay ngay tại đây, thế nhưng một chưởng của lão chưa xuất thủ đã bị Chi Dung chặn lại. Chi Dung nhìn tên Mã Nguyên với ánh mắt căm hận:
- Lão dám ra tay ngay tại đây! Hôm nay vốn dĩ ta chỉ muốn mọi người gặp mặt coi như giao lưu một chút, nhưng lão đã không nể mặt ta thì đừng trách ta khách khí.
Mã Nguyên oán hận nhìn Chi Dung, không ngờ lão ta dám vì hai tên Trúc Cơ vô danh mà trở mặt với mình, phải biết hơn một nửa đan dược của Liên Dược Các do chính tay gã cung cấp.