Lúc này, Trần Tiến đang mơ một giấc mơ, Trần Tiến nhìn thấy một ngôi làng, có gia đình một đôi vợ chồng trẻ đang vui mừng vì đứa trẻ vừa sinh ra đời. Nháy mắt lại vài năm trôi qua, đứa trẻ cũng trở nên lớn dần, đứa trẻ đó rất ham chơi hay chạy theo đùa vui với bọn trẻ khác trong xóm. Ngôi làng có những luỹ tre bao quanh, có những cánh đồng lúa bất tận, có những đứa trẻ đang vui đùa trên những con trâu.
Hình ảnh xóm làng, mang vẻ thanh bình và xinh đẹp khiến Trần Tiến cũng thanh thản nơi tâm hồn, hắn quên dần mọi thứ tranh đấu, sự cầu sinh, hoà mình vào giấc mơ.
Tuy vậy, niềm vui thì chẳng kéo dài, từ xa xôi nơi nào đó, có một cánh quân mặc giáp phục xông vào làng giết chóc. Những người nam thì bị bọn quân lính dã man tàn sát, những người nữ bị bọn chúng khi nhục thân thể. Ngôi làng thanh bình ấy không có một chút sức phản kháng, mọi người chỉ biết chạy trốn. Gia đình nọ cũng vậy, họ gấp gáp bế đứa con bỏ chạy thật xa.
- Trần Tiến! Trần Tiến! Trần Tiến!
Thanh âm của Đặng Hùng gọi khiến Trần Tiến choàng tỉnh từ giấc mơ đầy tang thương đó. Mở mắt ra, Trần Tiến thấy Đặng Hùng, thấy những người khác của Nhật Thần Tông. Trần Tiến chợt thở dài, hắn nhắm mắt lại nghĩ đến những hình ảnh trong giấc mơ đầy vẻ nghi hoặc, rồi thì thào:
- Trên thế gian này, nơi đâu là nơi ta thuộc về...
Nghe Trần Tiến thì thào, Đặng Hùng đang truyền hắn chân nguyên cũng nghi hoặc.
Thông tin Trần Tiến đã dần hồi tỉnh cả quảng trường xôn xao lên. Bây giờ mọi người hồi hộp là công bố kết quả, họ muốn biết ai là người chiến thắng.
Viện trưởng và các trưởng lão của Học Viện Thiết Phiến đã vào phòng và bắt đầu trao đổi.
Ít phút sau, tất cả các mọi người đều xuất hiện ở quảng trường chờ nghe tuyên bố. Sở Huy cũng có mặt, y vẫn lạnh lùng cao ngạo chỉ khẽ mắt qua nhìn đối thủ mình rồi lại thu hồi. Còn Trần Tiến đang ngồi một góc nhưng xung quanh giờ cũng không ít người đến xem hắn. Trần Tiến cũng trầm tư, vài phút trước Thái Thanh Thanh sư tỷ đã nói cho hắn nghe những chuyện ở ngoài này.
Một trưởng lão tu vi Hư Thần cảnh sơ kì của Thiết Phiến Học Viện phi thân lên khán đài, ra giấu mọi người yên lặng và nói:
- Vòng này đại hội diễn ra không chỉ vô cùng tốt đẹp, mà còn tạo ra những truyền kỳ mới không gì sánh nổi. Ngoài trừ Sở Huy ra, bốn vị trí dẫn đầu còn lại sẽ nhận được một thẻ bài, thẻ bài đại diện cho tư cách tiến vào Thiết Phiến Học Viện.
- Sau đây ta xin tuyên bố 32 thứ hạng tiến vào vòng sau:
- Hạng nhất: Sở Huy của Vọng Nguyệt Tông và Trần Tiến của Nhật Thần Tông. Tầng bảy mươi hai
Âm thanh vừa tuyên bố, tất cả mọi người dưới quảng trường đều "ồ" lên với kết quả này.
- Rõ ràng Sở Huy thắng mới đúng vì y ra khỏi tháp vẫn khoẻ mạnh.
- Hứ ! người biết gì Trần Tiến mới xứng đáng, hắn ta ở trong tháp gần nửa ngày trời, chứng tỏ hắn đã chinh phục Tháp.
- Chưa biết chừng, hắn may mắn khởi động pháp trận nào đó mới ra lúc này.
-...
Âm thanh tranh cãi không ngừng ai cũng có lý lẽ của riêng mình. Trưởng lão của Học Viện thấy vậy lại ho khan nói:
- Mọi người hãy yên lặng để ta tuyên bố tiếp.
Nói xong lão mới chậm rãi công bố tiếp:
- Hạng ba: Thi Sách của Thái Thượng Môn
- Hạng tư: Hắc Phong của Hắc Nhai Tông
- Hạng năm: Mộ Dung Thiên của Hiên Nhai Tông
- Hạng sáu: Hoàng Trần của Phó Lăng Tông
- Hạng bảy: Huyên Huyên của Thiên Phạt Cốc
- Hạng tám : Đào Lãng của Vọng Nguyệt Tông
- Hạng chín: Nghiêm Hạo của Nhật Thần Tông
- Hạng mười: Đại Vũ của Hoàng Long Tông
...
Ba mươi hai cái tên xướng lên, kẻ cười người khóc. Vòng này tuy chưa đánh giá trực tiếp thứ hạng các Tông Môn nhưng như vậy cũng thể hiện ra tiềm lực tương lai các Tông môn này rồi. Chưa kể bốn hạng đầu còn có thể có đệ tử gia nhập Thiết Phiến Học Viện, có đệ tử gia nhập Thiết Phiến Học Viện chẳng khác nào được Học Viện bảo vệ. Đến Tông Môn bốn sao cũng không dễ dàng trêu chọc.
Người của Hiên Nhai Tông nghe được Mộ Dung Thiên vẫn có xuất thập phần cao hứng, oán niệm đối với Trần Tiến cũng đã tiêu tan phần nào.
Đặng Hùng nội tâm đã hưng phấn thập phần, gã không ngờ rằng đến thời kì gã làm Tông chủ thì lại có đến hai người trong mười hạng đầu. Gã có thể tự hào rồi, không ngờ có thể đạt được mục tiêu mà gã không ngừng phấn đấu.
Hoàng Long Tông trở nên yên ắng, cả đám không ngờ rằng lần này Đại Vũ chỉ hạng mười. So với Nhật Thần Tông kém quá xa. Không khỏi sợ hãi, còn Đại Vũ run rẩy vì gã cũng nhận ra tên mà y dự định làm khó ở Vạn Bảo Lâu lại là tên biến thái Trần Tiến kia.
Sở Hoàng không hài lòng, với gã đứa con Sở Huy luôn luôn là hạng nhất, gã mang theo sự kiêu ngạo lớn hơn bất kỳ kẻ nào. Không ngờ hôm nay con trai mình phải đồng hạng với người khác, chính gã cũng không cam tâm với điều đó.
Các đ ại biểu các Tông môn cũng nghe bảng xếp hạng rồi lại bắt đầu ghi nhớ những cái tên xuất sắc, mọi người ai mà không muốn kết giao với những thiên tài xuất sắc tương lai chứ.
Thuỷ Hoàng Viện Trưởng bỏ lại thân phận, nhảy đến bên hàng ngũ mọi người của Nhật Thần Tông đang đứng. Đặng Hùng bất ngờ với hành động này, nhưng gã hiểu nếu là gã cũng sẽ kích động và bộp chộp hơn rất nhiều.
- Đặng Hùng à, bây giờ giao dịch của người và Sở Hoàng đã không có kết quả, như vậy có phải giao dịch sẽ phải huỷ bỏ không?
Sở Hoàng thấy Thuỷ Hoàng tiền bối bất chấp thân phận lao đến bên Thần Nhật Tông, gã cũng không chần chừ đi tới, nghe những lời này gã vội lên tiếng:
- Đúng là trước đó chúng tại hạ chưa có quy định về việc ngang nhau, nhưng xin tiền bối xem xét, không phân thắng bại vòng này nhưng Đại Hội lần này diễn ra hai vòng nên có nghĩa cuộc cá cược này còn hiệu lực ạ!
Đặng Hùng nghe vậy mới thấy rõ bản chất vô sỉ của tên Sở Hoàng này, rõ ràng tên này không muốn buông tay.
- Rõ ràng khi nãy chỉ đánh cược ai đi đến tầng cao hơn thôi mà?
- Người không thể nói vậy, đánh cược phải có kẻ thắng người thua, chưa kể ở đây có tới hai vòng thi. Tại sao không vì vậy mà dứt điểm kết quả?
- Người nói hay lắm, con trai của người ai mà không biết đã là Kim Đan kỳ, còn tên đệ tử ta cả Trúc Cơ còn chưa tiến vào.
Nghe đến đây không chỉ Thuỷ Hoàng Viện trưởng, Sở Hoàng mà mọi người xung quanh đều cả kinh, một tên Luyện khí kỳ đã có tiềm lực khủng khiếp như vậy sao?
Chỉ dùng tu vị Luyện Khí đi đến bảy mươi hai tầng, điều này là lẽ nào? Chẳng lẽ hắn là người có thiên đại cơ duyên. Thuỷ Hoàng Viện Trưởng tiến tới, nắm lấy cánh tay của Trần Tiến đang ở bên tịnh dưỡng.
- Không có ẩn nấp tu vi, cũng không có căn cốt kỳ lạ nào.
Thuỷ Hoàng quét thần thức qua một lượt cơ thể Trần Tiến, nếu trước khi vào tháp thần thức này khiến Trần Tiến có cảm giác run rẩy sợ hãi thật sự, thì thấy hành động này của Thuỷ Hoàng, Trần Tiến chỉ làm bộ hoang mang mà thôi. Bây giờ tâm cảnh và tinh thần của Trần Tiến đã tương đương với tu sĩ Vấn Đỉnh.
Trần Tiến lúc này đã trở nên cứng rắn, không còn tâm trí của kẻ yếu. Hắn biết bản thân mình là kẻ ngoài số mệnh, nếu không ngừng lớn mạnh thêm thì sẽ bị Thiên Đạo huỷ diệt, Trần Tiến cần phải biết tự bảo vệ bí mật của mình.
- Cũng không có gì lạ trong cơ thể hắn, nếu có chỉ là chân nguyên đã tràn đầy, bất kỳ lúc nào cũng có thể trùng kích Trúc Cơ mà thôi.
- Chẳng lẽ ta đã quá đa nghi.
Nghi hoặc sau khi tra xét không có kết quả, Thuỷ Hoàng hỏi:
- Trần Tiến, người làm sao lên được tầng bảy mươi hai.
Trần Tiến nghe xong, bộ mặt giả vờ hoảng hốt nói:
- Kết quả có gì bất thường sao tiền bối... Tiền bối?
Dáng vẻ hốt hoảng này khiến mọi người bỗng khinh nhờn, kẻ đạt đến tầng bảy mươi hai tâm cảnh lại yếu như vậy sao?
Thuỷ Hoàng cũng không vội vàng, từ tốn nói:
- Người đừng lo, kết quả không có gì thay đổi ta chỉ tò mò muốn biết thôi?
Trần Tiến vội hỏi:
- Kết quả vẫn giữ nguyên phải không ạ? Vãn bối vẫn là "đệ nhất nhân" phải không?
Nghe xong mọi người xung quanh vội phì cười, đứa trẻ này nếu không phải tâm cơ quá sâu thì chính là quá ngốc rồi. Thuỷ Hoàng mặt lạnh lại đáp:
- Tuyên bố đã ban ra, không lý do gì để thay đổi cả, người mau nói xem ngươi ở trong tháp đã làm những gì.
Trần Tiến nghe xong vẻ mặt từ hoảng hốt chuyển sang vô cùng tươi cười:
- Không dám dấu tiền bối, tại hạ đi lang thang lên tầng tháp thứ hai mươi, áp lực khiến vãn bối không chịu được, toàn thân mệt mỏi, đ ã muốn bỏ cuộc, nhưng nghĩ đến Tông môn, nghĩ đến gia đình... Vãn bối cắn răng chạy lên tầng hai mươi mốt, ở đây tại hạ gặp một không gian hư vô, vãn bối vô cùng hoảng sợ, chạy loạn khắp nơi đến khi vãn bối quá mệt mỏi rồi thì bị một luồng sáng quét qua đánh cho hôn mê.
- Đến khi vãn bối tỉnh dậy thì ở quảng trường rồi, sau đó nghe sư tỷ Thái Thanh Thanh kể lại, vãn bối biết mình gặp được may mắn lớn rồi. Nhưng lại không dám báo cáo vì vãn bối ham danh hiệu "đệ nhất nhân" này.
Mọi người xung quanh nghe đến đây đều phì cười, không ai oán trách hắn, mọi người nếu là mình trong hoàn cảnh này có lẽ ai nấy đều như vậy.
Hoá ra, chân chính "Đệ Nhất Nhân" vẫn là Sở Huy không ai uy hiếp y được, Còn Trần Tiến này lại là giả "Đệ Nhất Nhân".
Mọi người không ngờ đều không ai nghi ngờ những lời này, dù sao toà Thí Luyện Tháp này đã tồn tại hơn Mười Vạn Năm nếu có chút biến cố không có gì bất ngờ. Chứ nói, một tên Luyện Khí tầm thường lại vượt hết bảy mươi hai tầng, còn chưa kể ở lại tầng tháp quá giờ giới hạn thì thật bất thường.
Thuỷ Hoàng đại biến, nhưng cũng không nói gì lão đã đồng ý không sửa kết quả. Nghe xong, lão liếc một ánh mắt lạnh lùng rồi rời khỏi nơi Nhật Thần Tông quay về. Sở Hoàng không biết gã đang nghĩ gì, cũng cười nhạt rùi cúi đầu cáo lui. Mọi người biết chuyện đều lần lượt rời khỏi, tuy vậy cũng có vài người qua bắt chuyện với Nghiêm Hạo, dù sao gã cũng trong mười hàng đầu chân chính.