Sau khi bản thân không ngờ triệt ngộ rồi đột phá, Trần Tiến từ từ thanh tỉnh lại. Hắn ngẩn ra trong giây lát rồi vẻ mặt vô cùng hài lòng với kết quả của mình lúc này. Trần Tiến lập tức đứng dậy hành lễ với vị Lương tiền bối đang quan sát hắn.
- Cám ơn tiền bối chỉ điểm, nhờ vậy mà lúc này vãn bối có thể đột phá nhanh như vậy.
Lương Minh Nhật lúc này vẫn đang chăm chú quan sát Trần Tiến thầm kinh ngạc trong lòng.
- “Cậu ta tiến cấp nhanh như vậy, tại sao ta không thấy trên cơ thể cậu có dấu hiệu của việc chênh lệch giữa tu vi và đạo tâm. Chẳng lẽ cậu cũng như Sở Huy có Vô Dục Chi Thể. Không đúng, cậu ta có Song Mạch Chi Thể rồi nên tuyệt đối không thể nào sở hữu thêm Vô Dục Chi Thể.”
Thấy vị tiền bối chăm chú quan sát mình không đáp lại, Trần Tiến cũng đánh kiên nhẫn mà chờ đợi. Một lúc sau, Lương Minh Nhật cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái suy nghĩ lại thấy Trần Tiến đang đợi mình mới cười ha hả rồi vuốt râu nói.
- Thất lễ rồi, ta mải lo suy nghĩ về một chuyện quá mà quên mất cậu.
- Không sao thưa tiền bối, dù sao trước đó tiền bối cũng đã đợi vãn bối triệt ngộ từ khá lâu mà.
- Sau khi trông thấy cậu triệt ngộ mà gia tăng tu vi, ta có một điểm thắc mắc không thể lý giải được?
Nghe những lời của tiền bối Lương Minh Nhật nói, Trần Tiến có chút lo lắng. Hắn không biết trên người mình có điều gì bất ổn.
- Tiền bối cứ nói, vãn bối xin được lắng nghe.
- Tu vi cậu gia tăng quả thực rất nhanh, chỉ trong vòng hơn ba mươi ba ngày đã có thể đột phá tiến đến Trúc Cơ tầng chín. Dù ở các Tông Môn cấp cao hay ở Thượng Vực cũng phải nói là tương đối hiếm. Ngoài ra, ta không nhìn thấy trên người cậu có dấu hiệu “đạo tâm” không vững, chứng tỏ tâm cảnh của cậu đã vượt trên tu vi hiện nay rồi.
Trần Tiến bây giờ mới vỡ lẽ ra sự lo lắng của tiền bối dành cho mình hóa ra lại đến từ việc này. Hắn biết rất rõ tại sao bản thân mình lại có thể có tâm cảnh vượt trên tu vi như vậy, tất cả đều đến từ Đại Việt Tinh Thần Quyết. Tuy nhiên hiện tại đến cả Cố Tiểu Trầm hắn cũng chưa từng kể qua thì làm sao có thể kể ra trước mặt vị Lương tiền bối được.
- Điều này xin tiền bối đừng quá lo lắng, thật ra không phải tâm cảnh của tại hạ vượt trôi so với tu vi. Mà do trước đây vô tình được sư phu điểm hóa nên đạo tâm có phần vững chắc nên ở giai đoạn tu vi này không gặp vấn đề.
Lương Minh Nhật cũng gật đầu tán đồng.
- Nếu do Hải Thượng Lãng tiền bối điểm hóa thì ở cấp độ này quả thực không ảnh hưởng gì đến cậu. Vậy mà khi nãy ta còn lo lắng cậu tiến cấp quá nhanh sẽ gây ra tình cảnh tâm cảnh không theo kịp như vậy hậu quả khá nghiêm trọng. Nhẹ thì bị tâm ma cắn trả rớt xuống một hai thành tu vi, nặng thì có thể không thể nào tiến bộ được nữa.
Trần Tiến mặt có chút biến sắc, không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy. Lại thầm kêu may mắn, Đại Việt Tinh Thần Quyết là công pháp tu luyện về tâm cảnh trước cho nên tình trạng này thật sự có thể nói là khó xuất hiện trên người hắn.
- Sau này vãn bối nhất định chú ý đến tình trạng này.
- Cậu cố gắng ghi nhớ điều này là tốt. Bây giờ cậu vừa mới đột phá ta cũng không tiện quấy rầy, có gì ta sẽ quay lại sau.
Lương Minh Nhật tiền bối nói xong,lại quay qua nhìn Cố Tiểu Trầm nở nụ cười nhu hòa rồi rời khỏi mật thất. Lúc này trong mật thất chỉ còn lại hai người không khi cũng có chút trầm lắng.
Trần Tiến trong đôi mắt có chút dịu dàng nhìn về phía Cố Tiểu Trầm nói.
- Tiểu Trầm, muội thật vất vả.
- Không, muội không vất vả. - Cố Tiểu Trầm có chút e thẹn đáp.
Trần Tiến cảm nhận được sự ấm áp lan khắp toàn thân, hắn từ lúc thức tỉnh đã nhìn thấy Cố Tiểu Trầm rồi. Không biết rõ cô xuất hiện từ bao giờ nhưng chắc chắn cô ấy đợi mình không ngắn hơn thời gian của Lương tiền bối. Điều này là một loại quan tâm, một cảm giác hắn không thể nói thành lời.
- Có đôi lúc chỉ cần cảm giác có muội bên cạnh, ta sẽ cảm thấy thế giới này dường như thật ấm áp, tràn đầy cảm xúc. - Trần Tiến lấy tay mình vuốt lên tóc Cố Tiểu Trầm.
Cố Tiểu Trầm tim đập mạnh, mặt đỏ lên trước hành động của Trần Tiến. Dẫu cả hai từ lâu đã biết rằng đối phương có tình ý với mình nhưng thật sự chưa bao giờ nói ra bằng lời mà chỉ âm thầm quan tâm và bên cạnh nhau.
- Muội...muội cũng cảm thấy những lúc có huynh bên cạnh đó là thời gian hạnh phúc nhất. Đúng rồi, đã mấy ngày rồi huynh chưa nghỉ ngơi, hay là… hay là huynh tranh thủ nghỉ ngơi đi.
Cố Tiểu Trầm ngại ngùng nói.
- Huynh sẽ đi nghỉ ngơi, nhưng lúc này huynh chỉ muốn nói. Huynh nhớ muội.
Ba chữ thốt ra tuy đơn giản nhưng hàm chứa bao cảm xúc dạt dào và chân tình. Cố Tiểu Trầm từ lúc tu đạo đến nay chưa từng rơi vào tình trạng bối rối đến như vậy. Chính cô lúc này thực sự cũng không biết mình nên nói gì hay làm gì.
- Muôi...muội cũng thật sự nhớ huynh, sau khi cảm thấu được những điều mà vị tiền bối chỉ điểm muội đã lập tức đến đây để chờ huynh.
Trần Tiến trên mặt lộ chút ý cười, bản thân hắn biết rõ giữa mình và Cố Tiểu Trầm vẫn còn một khoảng cách rất xa. Nhưng sau khi triệt ngộ xong, hắn tràn ngập sự tự tin trong lòng, một ngày nào đó hắn sẽ đến Thanh Lam Môn để chính thức cầu thân nàng. Chính vì vậy lúc này đây, hắn không ngại ngùng thổ lộ sự nhớ nhung của bản thân hắn đối với Cố Tiểu Trầm.
- Sau khi huynh triệt ngộ được con đường tu tiên, ta mới hiểu rõ tâm tình bản thân. Huynh biết con đường tu chân này rất khắc nghiệt. Đoạn tình không vướng bận mới là cách tốt nhất để có thể đi đến đỉnh cao của tu chân. Thế nhưng chính bản thân huynh vẫn có chút vấn vương đối với thứ thứ cảm xúc hỗn mang ở trong giấc mộng không thể từ bỏ được thì chẳng lẽ với thứ tình cảm mà huynh có thể cảm nhận được rõ ràng từ trái tim huynh lại chặt đứt.
Những thời thổ lộ bất ngờ này khiến cho Cố Tiểu Trầm sửng sốt một lúc, trong lòng cũng dâng trào lên một niềm hạnh phúc vô hình.
- Huynh ở trong lòng muội thật ra… thật ra…
Lời nói từ miệng Cố Tiểu Trầm chưa nói ra đã bị Trần Tiến chặn lại.
- Bây giờ muội không cần nói, huynh có thể cảm nhận được điều đó. Thế nhưng đến một ngày hãy để huynh là người xứng đáng nhận lấy những lời này của muội.
- Muội tin huynh, ở trên con người huynh muội có một niềm tin mãnh liệt rồi sẽ có ngày thứ huynh sáng tạo nên sẽ là kỳ tích. Những điều huynh làm được không phải ai cũng có thể hình dung.
Trần Tiến nhẹ nhàng tiến đến rồi ôm lấy Cố Tiểu Trầm vào lòng. Tâm tư của hắn lúc này đã hạ xuống một quyết tâm cả cuộc đời này sẽ luôn yêu thương và bảo vệ một mình nàng. Hắn của lúc này đây không là gì cả, nhưng hắn lại biết cô cho dù là hiện tại hay tương lai đều hết sức rực rỡ nhưng lại chấp nhận lựa chọn tình cảm dành cho hắn. Chỉ cần điều này thôi cũng đủ khiến hắn cảm động vì thứ tình cảm lúc này đây mới là thứ tình cảm thuần khiết nhất đơn thuần nhất.
Trải qua những giây phút tình cảm nhẹ nhàng, Trần Tiến cũng nhớ đến mà buông Cố Tiểu Trầm ra.
- Muội triệt ngộ thời gian bao lâu?
- Cũng không lâu lắm, hình như khoảng mười sáu ngày.
- Mười sáu ngày… Vậy không phải muội đã ở đây đợi ta mười bảy ngày rồi sao. Tại sao muội có thể ngốc như vậy chứ.
- Từ thời khắc huynh nói với muội những lời sau Đan Sư Đại Hội, muội cảm thấy nếu có thể nguyện cùng huynh ở một chỗ là tốt nhất.
Những lời nói ngọt ngào, những câu từ đơn giản nhưng lại khiến Trần Tiến trầm mặc. Đến lúc này hắn dường như mới là người không xứng đáng với tình cảm của cô ấy.
- Cám ơn muội. Không ngờ huynh trong lòng muội lại quan trọng như vậy.
- Vậy chẳng lẽ chỉ có muội xem huynh quan trọng, huynh không như vậy sao?
- Huynh... Dĩ nhiên là có chứ.
- Vậy thì được rồi, muội cũng đâu có lỗ trong chuyện này.
- Là huynh không đúng khi nói như vậy.
- Tha cho huynh đó. - Cố Tiểu Trầm lém lỉnh nói.
Trần Tiến khi nãy có mặt của Lương tiền bối không tiện nói đến vấn đề này, bây giờ chỉ còn hai người hắn cũng lập tức nói.
- Trong khoảng khắc triệt ngộ, huynh đã cảm ngộ được những con đường tu tiên khác nhau thế nhưng huynh đều lựa chọn từ bỏ.
- Tại sao, huynh không biết giai đoạn lựa chọn đó rất quan trọng cho con đường tu luyện sau này của huynh sao?
- Huynh biết điều đó, thế nên huynh mới muốn nói với muội một chuyện.
- Chuyện gì?
- Không biết muội đã từng nghe qua “con đường tu tiên trước hết phải tu tâm, tu tâm để hiểu được tạo hóa, dùng tạo hóa sáng tạo tiên lộ của chính mình”.
Những lời của Trần Tiến đang nói với Cố Tiểu Trầm chính là con đường mà Đại Việt Tinh Thần quyết đã dẫn dắt hắn trong quá trình triệt ngộ.
Cố Tiểu Trầm nghe thấy những lời của Trần Tiến nói, dựa trên tư chất của cô dĩ nhiên là hiểu rõ. Tuy nhiên, ngay từ khi sơ nhập tu tiên, giai đoạn quan trọng nhất chính là Trúc Cơ cô đã được Tông Môn định sẵn một lộ trình cho nên những lời này căn bản đã đến với cô muộn mất mười năm.
- Những lời này như đánh động đến tâm cảnh của muội, thế nhưng đã quá trễ rồi. Bởi vì con đường tiên lộ của muội ngay từ khi chuẩn bị Trúc Cơ đã được Tông Môn lựa chọn.
- Chẳng lẽ không còn cách khác sao?
- Còn chứ. Có hai cách thứ nhất hủy đi tu vi tu lại từ đầu, thứ hai vượt qua Hóa Thần lựa chọn lại con đường tu tiên. Cách thứ nhất nghĩ thì đơn giản nhưng muội lại không làm được, vì sau khi hủy tu vi sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con đường tu luyện sau này của bản thân muội, tệ nhất chính là muội không thể nào tu luyện lại được. Cách thứ hai tuy khó, nhưng muội sẽ có ngày đạt đến tu vi đó.
- Huynh hiểu rồi. Hóa ra ở trong Tông Môn cũng có điểm bất lợi so với tán tu nhỉ.
- Đúng là như vậy, nhưng như huynh thấy đấy làm tán tu cũng không hẳn đã tốt. Ít nhất nếu không có một sư phụ thì con đường phía trước là hư vô mờ mịt.
Trần Tiến gật đầu hoàn toàn đồng ý với điều này. Bản thân hắn chính là ví dụ rõ nhất, nếu không phải may mắn được vị Lương tiền bối chỉ điểm thì có thể xem như hắn lúc này vẫn chưa hoàn toàn thấy hiểu tu tiên là gì.