• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Quân lúc này mới kể chi tiết cho Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm về nơi mà hắn muốn mọi người cùng đến phá trận. Trần Tiến rất có hứng thú với linh quả, những loại quả này đều là những thứ ăn vào trực tiếp có thể gia tăng tu vi hay chân nguyên hết sức trân quý.

Một ngàn năm trước, tổ tiên của hắn nhờ cơ duyên mà được chọn tiến nhập vào Thiết Ảnh Cốc. Trong lúc tầm bảo đã vô tình phát hiện ra nơi chứa linh quả, nhưng nơi đó đã bị thiết lập một cấm chế, chỉ khi đủ số lượng người tiến tới thì cấm chế này mới có thể giải trừ. Lý do mà tổ tiên hắn có thể nhận ra được cũng vì một lần vận may mà mấy chục năm sau ông ta khi đi ngao du sơn thủy đã vô tình nhìn thấy các vị tiền bối phá giải một trận pháp tương tự.

Từ khi nhìn thấy việc đó, tổ tiên của tên Nguyễn Quân luôn căn dặn con cháu trong gia tộc mình rằng nếu có cơ hội tiến vào Thiết Ảnh Cốc phải tập hợp đủ số người để có thể phá cấm chế và tìm cách lấy linh quả. Đây được xem như một bí mật to lớn của gia tộc Nguyễn Quân, thế nhưng mãi đến đời của hắn thì Thiết Ảnh Môn mới tạo điều kiện cho mọi người tiến vào.

Sau khi biết được thông tin này, Nguyễn Quân tìm đủ mọi cách để có thể có danh ngạch tiến vào. Vì chuyện này hắn cũng tốt không ít tâm tư nhưng cũng chỉ có thể có hai suất cho hắn và em gái của hắn mà thôi. Cho nên suốt thời gian qua vẫn luôn tìm kiếm thêm ba người thích hợp.

- Vậy chúng ta khi nào có thể đi đến đó.

Trần Tiến có chút nóng lòng đến nơi đó, từ ngày hắn luyện qua Mai Hoa Thập Bát Cấm hứng thú với trận pháp trong người hắn tăng mạnh.

- Bây giờ thì chúng ta có thể lên đường ngay lập tức, theo truyền thừa từ tổ tiên thì nơi đó cách chỗ này hai ngày phi hành.

Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm cũng không dị nghị gì lập tức gật đầu đi theo phương hướng mà Nguyễn Quân dẫn đi. Cả bốn người cùng đi về hướng đông, trên dọc đường đi cũng gặp không ít các nhóm khác nhưng dường như mỗi người đều theo về một hướng khác nhau.

Trần Tiến đoán có lẽ mỗi người đều có thể có những truyền thừa khác nhau nên chọn những con đường khác nhau cho riêng mình. Đi thêm một đoạn, khu vực này càng lúc càng hoang vắng dường như không có dấu vết của người nào từng đặt chân đến.

Nguyễn Quân quay qua nói với mọi người:

- Nơi tồn tại linh quả ở bên trong, nhưng từ đây và đó nguy hiểm không phải nhỏ. Mọi người nghỉ ngơi để phục hồi chút ít chân nguyên trong cơ thể đi.

Phía trước không rõ đối mặt với nguy hiểm như thế nào, nên mọi người cũng không nhiều lời tìm cho mình chỗ ngồi thoải mái rồi đả tọa để phục hồi trạng thái đỉnh phong.

Nửa giờ trôi qua, chân nguyên mọi người đã phục hồi lại đầy đủ. Nhóm năm người bắt đầu thu hồi lại thần thức, không dám tỏa ra xung quanh quá xa ở một nơi có phần quỷ dị như vậy. Chỉ cần vận khí quá kém gặp một yêu thú cấp cao thì coi như toi mạng.

Dọc đường tiến vào, cả năm người cũng luôn hết sức cẩn thận, Càng tiến vào sâu thì linh khí càng loãng, dường như không thích hợp cho bất kỳ loại linh dược nào sinh trưởng.

Tuy có nghi hoặc trong lòng, nhưng Trần Tiến cũng không lên tiếng. Dù sao tên Nguyễn Quân lúc này cũng không hề có chút biểu hiện nào là bất thường.

Đến khi cả năm người đến một nơi có nhiều tảng đá chất chồng lên nhau thì Nguyễn Quân mới dừng lại.

- Chúng ta đến nơi rồi.

- Chính là chỗ này sao?

Trần Tiến nhịn không được lên tiếng thắc mắc.

- Phải, theo ghi chép của tổ tiên thì từ nơi này đi qua mười hai tảng đá thì sẽ phát hiện ra được trận pháp che giấu Linh Quả.

Đã đâm lao rồi, đành phải theo lao. Trần Tiến cũng chỉ để ý thêm một chút về xung quanh nhưng không hề có chút dấu vết nào của trận pháp tồn tại trên các tảng đá này cho nên cũng có chút yên tâm.

Cho tới khi đi qua mười hai tảng đá phía trước này, Trần Tiến lập tức kinh hãi. Quả nhiên nơi đây tồn tại dao động của trận pháp, mặc dù khá yếu nhưng chứng tỏ nơi đây có bố trí trận pháp.

Trần Tiến quay đầu về nhìn mười hai khổi đá tảng phía sau lưng.

- “Không ngờ lại có phương pháp che giấu trận pháp như vậy, nếu quét thần thức lướt qua mười hai tảng đá này sẽ hoàn toàn không phát hiện được dấu vết trận pháp. Chỉ có đi qua đủ mười hai khối đá này mới có thể nhận ra được trận pháp.”

Trần Tiến không biết năm đó tổ tiên của Nguyễn Quân may mắn hay là có cái nhìn vô cùng chuẩn xác mà có thể phát hiện ra được nơi đây.

Lúc này, Nguyễn Quân mới lấy ra cho mình một viên đá màu đen, nhìn không có gì đặc biệt. Nhưng Trần Tiến cũng nhận ra nó là một viên “Hắc Phỉ Thạch”, một linh thạch cấp năm vô cùng giá trị. Sở dĩ Trần Tiến nhận ra được do hắn đã từng dùng một đoạn thời gian nghiên cứu trận pháp, pháp khí khi còn ở Nhật Thần Tông qua Bách Khoa Hỗn Độn Thiên Thư.

Nguyễn Quân đặt viên đá đó xuống một nơi, lập tức trận pháp dao động hết sức rõ rệt. Nguyễn Quân mới tiếp tục hô lên:

- Năm người chúng ta chia ra theo các phương vị, Trần Tiến ở phương bắc, Cố Tiểu Trầm phương nam, Nguyễn Oanh phương đông, Minh Hoàng ở phương tây và tôi ở chính giữa. Tất cả năm người chúng ta cùng công kích vào trận pháp theo phương vị mà tôi nói. Theo lời tổ tiên từng nói qua, phải đánh đủ bảy bảy bốn mươi chín lần mới có thể phá trận.

Nghe lời Nguyễn Quân mọi người cũng không nhiều lời mà di chuyển đến đúng phương vị của mình được xếp, toàn lực đánh vào trận pháp này. Theo Trần Tiến tính toán có lẽ trận pháp này ít nhất cũng phải trên cấp năm, vì bản thân hắn chẳng hề cảm giác được phương pháp để phá giải loại trận pháp như vậy.

Mỗi người đều tập trung công kích trận pháp, ánh mắt của hai anh em nhà họ Nguyễn cũng sáng rực lên đầy vẻ mong chờ.

Qua hai giờ, dưới sự công kích mãnh liệt của cả năm người thì trận pháp cũng đã có dấu hiệu bị phá vỡ. Lúc này sự nồng đậm của mùi hương Linh quả tỏa ra càng lúc càng mạnh, khiến tất cả đều hưng phấn càng đẩy nhanh tốc độ công kích.

Trần Tiến tuy hưng phấn nhưng vẫn giữ được một tia thanh tỉnh, liền nói.

- Tất cả cẩn thận, trận pháp chưa bị phá vỡ đã tỏa ra hương thơm nồng đậm như vậy. Nếu không may khi trận pháp bị phá vỡ sẽ tỏa ra mùi hương hấp dẫn những người khác thì không nên.

Nguyễn Quân nghe được như vậy mới lập tức cảnh giác, Linh Quả là loại thiên tài địa bảo đặc biệt cho nên khi xuất thế chắc chắn sẽ rất dễ thu hút sự chú ý của người khác. Dù đây là một nơi hang cùng hiểm địa nhưng như lời Trần Tiến nói cẩn thận vẫn hơn.

“Bùm, bùm” tiếng nổ phát ra khi trận pháp bị phá vỡ rồi phản chấn khiến năm người đồng thời bị hất mạnh ra. Cũng may mắn, lực phản chấn chỉ khiến cả năm người họ bị đẩy đi xa chứ không tạo thành vết thương.

Trận pháp bị phá vỡ khiến cả năm người hân hoan, Nguyễn Quân lập tức đứng dậy nhanh chân tiến vào đầu tiên.

- Tôi vào trước, mọi người theo sau tôi.

Cả bốn người cũng không chậm liền theo sau Nguyễn Quân đi theo mùi hương của Linh Quả dẫn dắt. Nhưng trong lúc này trong lòng Trần Tiến có chút cảm giác bồn chồn không yên.

- Nguyễn Quân, hay chúng ta cẩn thận chờ chút đã.

Nguyễn Quân nghe Trần Tiến nói, quay đầu lại nhìn ánh mắt cũng hiện ra vẻ nghi hoặc.

- Tại sao, nếu chúng ta không nhanh chân lấy đi Linh Quả sau khi nó tỏa ra mùi vị sẽ hấp dẫn người khác đấy.

- Tôi cũng không rõ, chỉ có chút cảm giác không yên.

- Vậy chúng ta cảnh giác chút là được.

Năm người nhanh chóng tiến vào bên trong, dọc đường đi Trần Tiến phát hiện ra vô số loại thảo dược vô cùng tốt, ngay cả có phần quý hiếm như “Chu Linh Thảo”, “Ích Nguyên Thảo” cũng có. Nhanh tay hắn cũng hái một ít rồi ném vào túi trữ vật, những người khác cũng tiện tay phân chia các loại thảo dược.

Đến khi càng đến gần chỗ của Linh Quả, mùi hương càng ngày càng nồng đậm. Theo như kinh nghiệm của Trần Tiến, rõ ràng mùi hương này chứng tỏ cây Linh Quả ở phía trước đã chín. Trong lòng hắn nhất thời mừng rỡ, càng gấp gáp đến chỗ Linh Quả hơn.

Thế nhưng khi vừa thấy Linh Quả xuất hiện trong tầm mắt, cả nhóm năm người lập tức khuôn mặt trở nên tái lại. Bởi bên cạnh Linh Quả còn xuất hiện hai con yêu thú, cả năm người đều có thể cảm nhận được. Ít nhất là yêu thú cấp năm, nếu không cũng là đỉnh phong của cấp bốn.

Hai con yêu thú khi nhìn thấy năm người tiến vào, ánh mắt nhìn chăm chăm, miệng phát ra những tiếng gầm gừ để cảnh báo. Hai con yêu thú cấp bốn đỉnh phong, một con Cố Tiểu Trầm có thể nhận ra chính là Kim Quang Mãng Xà.

Cố Tiểu Trầm liền truyền âm cho mọi người biết thông tin về nó.

- Kim Quang Mãng Xà trước mặt này có tất cả mười kim quang trên đỉnh đầu, mà mỗi kim quang chứng tỏ nó đã sống một trăm năm. Chứng tỏ con Kim Quang trước mặt này đã một ngàn tuổi có khi còn hơn. Kim Quang Mãng đôi mắt phát ra lục quang, hơi thở khò khè tỏa ra khói độc. Thân hình to lớn cùng với độc dược chính là điểm mạnh của nó. Chưa kể mỗi một kim quang sau giúp thực lực nó mạnh hơn kim quang trước gấp bội.

Cố Tiểu Trầm không biết làm sao bên trong lại xuất hiện hai con yêu thú, nhưng bất kỳ con nào thì cả năm người lúc này hiện tại khó mà đối phó được.

May mắn chính là dường như cả hai con yêu thú đều đang tranh chấp lẫn nhau, nên không bên nào có ý định công kích bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang