Rời khỏi khu vực Táo Quân Sơn, Trần Tiến di chuyển theo hướng đông bắc để tiến đến Hoà Bình thành để sử dụng truyền tống trận trở về Lâm Hoa thành. Sau hai đợt truyền tống cuối cùng hắn cũng đi đến được Lâm Hoa thành, nhìn thấy cưả thành hiện ra trước mặt hắn thở một hơi dài cảm thấy nhẹ nhõm. Từ ngày hắn xuất phát đi tìm dị hoả phải luôn sống trong tình trạng phải bỏ chạy, đối với bản thân hắn có thể nói đây là một trải nghiệm giúp hắn biết rõ thêm việc cần thiết gia tăng tu vi cấp bách như thế nào. Mỗi bước đi đều có nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận mạng sống có thể mất bất cứ lúc nào.
Vừa đến trước cửa thành hắn đã thấy bóng dáng quen thuộc một thiếu nữ mặc lam y thướt tha xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Lúc này đây sau khi trải qua những tình huống ngàn cân treo sợi tóc hắn mới cảm thấy hình bóng này đối với hắn đáng quý như thế nào. Cảm giác trái tim hắn có đôi chút bồi hồi cũng như nhịp tim trở nên dồn dập, ánh mắt của hắn nhìn hình bóng thiếu nữ không rời.
Bất chợt, một cơn gió vô tình thổi qua, những cánh hoa không biết từ đâu phớt qua như những cơn mưa rơi trúng bờ vai Trần Tiến. Hắn bước đi chậm lại đôi mắt trở nên ngơ ngẩn có chút thấp thoáng niềm vui sướng khi trông thấy thiếu nữ đang nhìn về hướng này. Người con gái mặc lam bào trông thấy Trần Tiến ánh mắt cũng lộ lên vẻ vui sướng, nhanh chóng lao đến nơi mà hắn đang đứng nhìn cô với một chút khẩn trương. Cô gái nở nụ cười bẽn lẽn lên tiếng nói:
- Cuối cùng huynh cũng đã trở về!
Một lời nói đơn giản những mang theo những chất chứa của sự chờ đợi. Giây phút này hắn cũng trở nên lúng túng, với hắn ngay buổi ban đầu khi biết đến cô chỉ là sự mến mộ từ tiền kiếp nhưng ngày rộng tháng dài những ngày bên nhau từ lúc nào vô tình đã khiến hắn dành cho cô một cảm giác rất đặc biệt. Hắn nở một nụ cười nhẹ hai tay nắm lấy đôi vai của cô khẽ nói:
- Đã để muội phải đợi ta, thực lòng cám ơn muội.
Cô gái tên Cố Tiểu Trầm tròn xoe đôi mắt nhìn Trần Tiến với vẻ ngạc nhiên:
- Tại sao lại cám ơn muội?
Lấy hết can đảm, Trần Tiến ghé sát tai của Cố Tiểu Trầm căng thẳng nói:
- Bởi vì kiếp này của ta vẫn có một người chờ đợi.
Lời nói mang quá nhiều hàm ý khiến cho Cố Tiểu Trầm bất ngờ trở nên bị động. Cô đỏ mặt, bối rối trước câu nói này liền sợ hãi nhanh chóng quay lưng lại về phía Trần Tiến bỏ chạy thật nhanh nhưng trong tim lại đang đập liên hồi ngập trong trạng thái không kiểm soát được.
Lần đầu tiên trong hai kiếp làm người Trần Tiến cảm thấy mình mạnh dạn đến như vậy, nhìn thấy bóng của Cố Tiểu Trầm dần xa liền không nghĩ ngợi nhiều nữa đuổi theo nhanh chóng nắm chặt lấy tay cô.
- Muội còn tính chạy đi đâu?
Cố Tiểu Trầm không phải chưa từng được các thanh niên khác hâm mộ và tỏ tình nhưng chưa bao giờ cô có cái cảm giác khác lạ này. Đối với cô từ buổi ban đầu gặp mặt cho tới hôm nay thời gian không tính là dài nhưng Trần Tiến mang lại cho cô một loại tình cảm đặc biệt khiến cô có không ít sự bối rối. Cô bị Trần Tiến thu hút bởi sự bí ẩn đến từ năng lục của hắn, lại cảm giác có một sự an toàn khi ở bên cạnh khiến cô cảm giác an tâm.
Tình cảm của cả hai người đến một cách nhẹ nhàng và âm thầm, nếu không phải có những giây phút xa nhau chắc cả hai cũng không nhận ra từ bao giờ đối phương đã có một vị thế nhất định trong lòng mình.
Cố Tiểu Trầm cũng không biết phải trả lời thế nào, dù sao cô cũng chưa từng trải qua những chuyện như vậy nên đành chọn phương pháp tránh né.
- Muội không có chạy trốn, chỉ là những lời mà huynh vừa nói muội không kịp thích nghi.
Phát hiện ra có lẽ vừa trải qua những ngày giữa ranh giới vào sinh ra tử nên mình có lẽ thất thố, Trần Tiến cũng đành gãi đầu ngại ngùng nói:
- Xin lỗi muội, là huynh quá nóng vội.
Không khí bỗng nhiên trở nên càng ám muội hơn, hai người không ai nói với ai câu nào đều đang trải qua những giây phút vô cùng ngượng ngùng. Thấy tình thế không ổn Trần Tiến bèn phá vỡ sự bế tắc:
- Huynh mới đi xa về, chúng ta trở về Dược Phẩm Đại Việt nghỉ ngơi chứ.
Cố Tiểu Trầm cũng gật đầu tán thành ý kiến, bây giờ quả thực cô không biết nên nói như thế nào cho hợp lý nên liền thuận nước đẩy thuyền đồng ý lời nói của Trần Tiến.
- Muội quên mất, huynh vừa mới đi xa về. Nhanh nào chúng ta cùng về Dược Phẩm Đại Việt để huynh còn nghỉ ngơi.
Chỉ mất chưa đầy mười phút sau, cả hai đã trở về Dược Phẩm Đại Việt. Vừa nghe tin Trần Tiến trở về, Chi Dung lập tức qua để thăm hỏi tình hình.
Chi Dung vừa vào động phủ trông thấy Trần Tiến liền cười vui vẻ nói:
- Xin chào! Không biết lần này cậu đi có tìm được thứ mình cần không?
Vừa trở về thấy Chi Dung liền lập tức cầu kiến Trần Tiến có chút cảm động. Điều này không chỉ chứng tỏ gã luôn quan tâm tin tức của mình mà còn lo lắng cho an nguy của hắn. Mặc dù điều này xuất phát từ việc bản thân hắn có thể luyện chế Huyết Hồn Đơn phục hồi lại thần thức cho con gái của gã.
Trần Tiến cũng mỉm cười vui vẻ trả lời nói:
- May mắn có chút cơ duyên, đã đạt được mục đích của mình.
Mặc dù hắn biết lòng người khó đoán có những chuyện không nên cho người khác biết quá nhiều nhưng hắn cảm nhận được một người dành tình cảm to lớn cho con gái của mình là một người tin cậy được. Chính vì vậy Trần Tiến từ đầu cũng chưa hề giấu diếm hắn đi tìm dị hỏa cũng như đã đạt được.
Chi Dung nghe thấy như vậy sắc mặt từ kinh ngạc chuyển qua sợ hãi sau đó nhanh chóng lại vui vẻ:
- Chúc mừng, chúc mừng vậy thì Lâm Quốc chúng ta có thể có một Đan Vương tồn tại rồi.
- Ông quá đề cao tôi rồi, tôi cũng có việc muốn thỉnh giáo?
- Cậu cứ nói, chỉ cần trong khả năng của tôi sẽ trả lời cho cậu.
Không giấu diếm gì Trần Tiến liền nói việc mình đã thu thập được Thần Quân Dị Hỏa tuy nhiên không may dị hỏa đang trong tình trạng hấp hối cần phải cắn nuốt yêu đan của yêu thú hỏa hệ tam cấp trở lên.
May mắn, Chi Dung trong một lúc tình cờ đã từng đọc qua cách cho dị hỏa cắn nuốt yêu đan để tăng trưởng nên nhanh chóng chép vào ngọc giản để Trần Tiến có thể học.
Sau khi ghi lại ngọc giản cho Trần Tiến. Gã Chi Dung cũng lập tức cáo lui vì gã biết lúc này Trần Tiến cần thời gian để phục hồi dị hỏa nên chủ động cáo từ tránh làm phiền.
Hành động này của Chi Dung càng khiến Trần Tiến đánh giá cao cách đối nhân xử thế của gã. Trong lòng thầm tán thưởng quả nhiên “gừng càng già càng cay”. Hắn cũng tranh thủ thời gian tiến vào mật thất để nhanh chóng phục hồi cho Thần Quân Dị Hỏa.
Không ngờ phương pháp cắn nuốt dị hỏa lại đơn giản như vậy. Người sở hữu dị hỏa trực tiếp phục dụng Hỏa Viêm Phôi rồi dùng chính chân nguyên chuyển hóa năng lượng nhiệt rồi dùng nó luyện hóa dị hỏa.
Nuốt trực tiếp Hỏa Viêm Phôi, nhiệt lượng trong cơ thể tăng mạnh trong chốc lát quần áo bị sức nóng cơ thể thiêu rụi. Trong lòng Trần Tiến hoảng hốt, không ngờ nhiệt lượng từ yêu đan của yêu thú cấp bốn lại khủng bố như vậy, dường như chỉ cần thêm chút thời gian chính hắn cũng bị thiêu rụi.
Tình thế cấp bách, Trần Tiến nhanh chóng xoay chuyển triệu hồi Thần Quân Dị Hỏa trực tiếp truyền tải cho nó nhiệt lượng khổng lồ đang cuồn cuộn tồn tại trong cơ thể hắn.
Hơi nóng toát ra từ cơ thể Trần Tiến khiến cả gian phòng cũng trở nên ngột ngạt, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận cái bỏng cực kỳ khủng khiếp như vậy. Sự hỗn loạn trong cơ thể hắn khiến hắn không thể nào dùng từ ngữ diễn đạt tình trạng hiện tại nữa.
Cố gắng truyền tải nhiệt năng mà Hỏa Viêm Phôi phát ra vào dị hỏa để nó cắn nuốt giảm bớt sự đau đớn cho bản thân. Chỉ cần hắn cố gắng chịu đựng thêm ít lâu sẽ có thể bảo toàn được mạng sống.
Chưa khi nào hắn cảm giác rõ ràng từng khắc từng giây trôi qua chậm như vậy, hắn không thể nào trụ nổi nữa. Khắp cơ thể hắn đã tỏa ra một làn khói nhiệt năng trông hắn chẳng khác gì đang bị hầm chín lên.
Lý trí của hắn cũng dần tiêu tán thì cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện, một bóng hình “phượng hoàng lửa” hiện ra trên cơ thể hắn như hấp thụ nguồn năng lượng nhiệt dư thừa đang thiêu đốt hắn. Điều này khiến hắn có thể định thần lại thở phào nhẹ nhõm.
Từ sau lần ở Thí Luyện Tháp hắn cảm nhận mình dường như có sự truyền thừa huyết mạch của Hỏa Phụng nên mỗi khi bị thiêu trụi đến cực điểm sẽ có sự xuất hiện của “Hỏa Phụng” trợ giúp hắn.
Vội vàng đẩy hết phần nhiệt năng từ cơ thể còn sót lại cho Thần Quân Dị Hỏa hấp thụ, quả nhiên chẳng mấy chốc màu vàng của dị hỏa trở nên tươi sáng hơn khác hẳn vẻ ảm đạm lúc ban đầu.
Với sự biến chuyển này Trần Tiến hiểu rằng hắn đã hồi sinh được Thần Quân dị hỏa, tuy đây chỉ là hình dạng sơ giai nhưng ít nhất cũng là một loại dị hỏa trong truyền thuyết còn hơn trước đây chỉ là một ngọn lửa không chút tác dụng.
Tuy nhiên vừa hồi phục ít nhiều dường như Thần Quân dị hỏa cũng sản sinh ra linh trí khiến Trần Tiến bị giật mình. Nó bỗng nhiên vẫy vùng như muốn thoát khỏi sự trói buộc của Trần Tiến. Trong lòng Trần Tiến làm sao để yên được, bao nhiêu nguy hiểm cực khổ mới sở hữu được nó làm sao để nó thoát được.
Trần Tiến vận dụng toàn bộ chân nguyên cơ thể và thần thức khống chế nó. Tuy nó có một chút linh trí nhưng suy cho cùng nó chỉ vừa phục hồi lại tương đối ít nên nằm ở thế yếu liền bị khống chế. Tuy nó cố gắng giãy dụa nhưng càng lúc Trần Tiến càng nắm trong tay quyền kiểm soát. Qua hơn nửa canh giờ cuối cùng Trần Tiến đã hoàn toàn kiểm soát được dị hỏa.