• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rời khỏi Hội đấu giá, đường chủ của Thiết Ảnh Đường liền tiến đến chào đón ba người nhóm Trần Tiến. Trương Tiểu Xuân trước giờ làm gì có loại đãi ngộ này nên tâm thần hết sức xao động, cả đáp lại lời chào cũng lắp bắp.

Phạm Phú Thịnh lúc này thể hiện ra một khí chất hết sức ôn hòa, nhất thời cũng khiến Trần Tiến cảm khái.

- “Cái thân phận đệ tử hạch tâm của Thiên Lam Môn quả nhiên lợi hại, nếu không dựa vào đó thì không bao giờ một cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ lại hết sức nhiệt tình với một Kim Đan sơ kỳ.”

Hai người Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm thấy Phạm Phú Thịnh nhiệt tình như vậy, cũng không tiện từ chối. Dù sao trước đó họ cũng thông tri cho những người kia rằng bọn họ là khách của Đường Chủ Thiết Ảnh Đường. Cho nên lời mời này cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Cả ba lập tức cung kính đi theo Phạm Phú Thịnh đến Thiết Ảnh Đường. Phạm Phú Thịnh dù không rõ xuất thân của tên Luyện Khí hậu kỳ đang đi theo hai người như thế nào, nhưng với phong phạm của một người đứng đầu, ông ta cũng không mở miệng đuổi khách.

Bốn người Tứ Phương Sát Tinh đứng ở một bên quan sát thấy tình huống này, cũng có chút chột dạ. Không ngờ hai tên trẻ tuổi này lại có chút quan hệ với Phạm Đường Chủ.

Ông lão áo xám lên tiếng.

- Nếu bọn chúng có quen biết Pham Đường Chủ, thì chúng ta không thể ra tay được rồi.

Ba người còn lại gật đầu, nhưng lão già tên Tống lại nói thêm một câu.

- Chúng ta chỉ tạm thời án binh bất động thôi, chỉ cần thay nhau quan sát cửa thành. Nếu bọn chúng rời khỏi đây chúng ta sẽ lập tức ra tay.

- Ta đồng ý với ý kiến này. - ba người còn lại đồng thanh nói.

Cùng lúc này, Phạm Phú Thịnh đang là chủ tiếp đãi ba người bắt đầu câu chuyện.

- Không biết mọi người đã từng nghe qua về cấm địa Thiết Ảnh Cốc của Thiết Ảnh Môn chưa?

Dĩ nhiên hai người Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm biết được chuyện này thông qua Trương Tiểu Xuân nên cũng không hề ngạc nhiên lắm. Hai người cũng từng nghĩ tìm cơ hội để có thể đi vào bên trong cấm địa giờ tự dưng có người hỏi đến dĩ nhiên không cần phải ra vẻ làm gì.

- Ở đây cũng được vài ngày cho nên vãn bối cũng đã từng nghe qua.

Trần Tiến đáp.

- Vậy chắc mọi người cũng biết lần này tại sao Thiết Ảnh Môn lại tìm nhiều người để tham gia vào cấm địa chứ?

Chuyện này thì bọn họ lại chưa từng nghe Trương Tiểu Xuân nhắc đến, nên lắc đầu. Phạm Phú Thịnh cũng gật đầu rồi nói tiếp.

- Chuyện này dù sao cũng không phải nhiều người biết, cho nên hai người không biết ta cũng không ngạc nhiên lắm.

- Vậy thỉnh tiền bối có thể nói nguyên nhân cho vãn bối biết có được không?

Lần này thì Cố Tiểu Trầm dùng giọng nói ôn nhu của mình hướng đến Phạm Phú Thịnh.

- Dĩ nhiên, vốn dĩ đây cũng là chuyện ta muốn nói cho các người nghe. Tổ sư trong môn phái hơn mười năm trước đã toán ra được lần này Thiết Ảnh Cốc khai mở sẽ là lần cuối cùng, cho nên Thiết Ảnh Môn không tiếc tài lực mở ra Thiết Ảnh Đường cũng như thu hút các nhân tài có đủ điều kiện nhập cốc lần này. Chỉ cần tu vi dưới Nguyên Anh thì có thể tự do gia nhập Cốc, điều kiện là tất cả tài nguyên lấy được trong Cốc phải giao nộp năm phần.

Trần Tiến cũng không thấy điều kiện này quá hà khắc, dù sao cũng là cấm địa của người ta. Người ta đã cho phép tầm bảo thì dĩ nhiên phải có lợi ích cho nên hắn cũng không hề phản cảm với điều này.

Sở dĩ Trần Tiến để ý đến điều kiện này vì hắn và cả Cố Tiểu Trầm đều là người thông minh, đều rất rõ ràng nếu Phạm Phú Thịnh nói với hai người bọn họ điều này thì dường như ông ta sẽ dẫn bọn họ có thể vào Cốc.

Phạm Phú Thịnh thấy hai người thấy hai người không thắc mắc gì mới tiếp tục nói.

- Nếu ta muốn mời hai người trở thành một trong những người tham gia đợt vào Cốc lần này thì thế nào.

Dĩ nhiên hai người đều đoán được sự tình này, nhưng dẫu sao vô công bất thụ lộc. Ở cái Nam Lân Thành này cũng không chỉ có hai người họ hợp yêu cầu, phỏng chừng có không một ngàn cũng tám trăm, cho nên chắc chắn còn có một yêu cầu đặc biệt.

- Dĩ nhiên cơ hội này, nếu không phải một người ngốc sẽ không từ chối. Nhưng vãn bối không nghĩ chỉ vì xuất thân từ Thiên Lam Môn của Cố tiểu muội mà được tiền bối ưu ái.

Trần Tiến trầm tĩnh đáp.

- Quả nhiên là nói chuyện với một người thông minh có thể tiết kiệm được bao nhiêu là sức lực.

Phạm Phú Thịnh cười nói.

- Quả thật, hai người không phải là những người ta giới thiệu duy nhất. Ta chỉ cần hai phần tài nguyên hoặc nếu hái được Xích Hồng Viêm Hỏa thì ta chỉ cần đúng trái đó về hai phần đó tất cả mọi người có thể tự giữ lại.

Phạm Phú Thịnh ngữ khí nhàn nhạt nói.

- Xích Hồng Viêm Quả? - Trần Tiền chưa nghe qua bao giờ nên hoàn toàn không rõ về nó.

Cố Tiểu Trầm ở một bên nghe cái tên này xong cũng một phen hoảng hốt.

- Xích Hồng Viêm Quả, ai ăn vào tuy không gia tăng công lực nhưng sẽ giúp hỏa linh căn trong cơ thể trở nên tinh thuần. Tuy nhiên thiên tài địa bảo bực này nghe nói đã tuyệt tích từ vạn năm qua rồi mà.

- Quả nhiên xuất thần từ danh môn, tuệ nhãn sáng suốt. Đích thực chính là loại quả đó.

- Nếu chỉ điều kiện như vậy chúng tôi không có gì để từ chối.

Trần Tiến rất nóng lòng, ở cái cấm địa có thiên tài địa bảo như vậy há có thể không thiếu thứ tốt.

Phạm Phú Thịnh sau khi tán gẫu đôi ba câu, lâu lâu lại thăm dò về vị sư phụ Hải Thượng Lãng của Trần Tiến xong thì cũng chia tay ba người.

Trương Tiểu Xuân chỉ ở bên cạnh lắng nghe nhưng một mảng tâm tình kích động đến khi trở về khách sạn vẫn chưa hết. Cả đời này không ngờ lại có cơ hội được gặp gỡ một đại nhân vật như vậy.

Trần Tiến ở bên cạnh cũng thầm cười mấy lần trước biểu tình của Trương Tiểu Xuân, phỏng chừng mình kiếp trước so với anh ta còn kém xa cho nên rất hiểu tâm trạng của anh ta này.

Sáng sớm hôm sau, Trần Tiến từ sớm đã ra ngoài dựa vào một số ít linh thạch của mình mua một số loại dược liệu sau đó biến mất cả một ngày trời. Dĩ nhiên Trương Tiểu Xuân cũng không quản sự tình này, dù sao anh ta cũng chỉ là người làm thuê nếu khách không cần anh ta thì chẳng bằng tranh thủ thời gian để tu luyện còn tốt hơn.

Đến sáng sớm hôm sau, Trương Tiểu Xuân bắt gặp Trần Tiến đã ngồi đợi mình ở sân trước của phòng. Trần Tiến tâm trạng cũng khá thoải mái nói.

- Hình như tiền công vài ngày qua tôi vẫn chưa thanh toán cho anh phải không.

Trương Tiểu Xuân cũng thật thà gật đầu, dù sao loại sự tình cũng vô cùng gấp gáp nếu không có linh thạch để đóng phí thì đừng nói tiền khách sạn mà việc bị đuổi khỏi Nam Lân Thành là sớm muộn mà thôi.

Thấy vẻ mặt chờ mong của Trương Tiểu Xuân, Trần Tiền nổi lòng trêu nên gương mặt ra vẻ hơi rầu rĩ nói.

- Nếu tôi nói với anh, hiện tại không có linh thạch để trả cho anh thì anh nghĩ sao.

Trương Tiểu Xuân nghe xong liền xị mặt lại.

- Công tử đừng đùa giỡn chứ, tại hạ biết rõ dù công tử đã tiêu xài rất nhiều linh thạch nhưng vẫn còn trữ lại một ít.

- Tiếc là hôm qua nhất thời, tôi lại tiêu hết rồi. - Trần Tiến thờ ơ trả lời.

- Không...không thể nào. - Trương Tiểu Xuân trên mặt vẫn hiển nét không tin.

- Haizzz!! Anh tin tưởng tôi như vậy tôi rất mừng. Thế nhưng có những chuyện đúng là ngoài ý muốn.

Ba lần bảy lượt Trương Tiểu Xuân nghe Trần Tiến nói vậy, cũng có chút hơi bán tín bán nghi. Dẫu sao phong thái của Trần Tiến từ lúc gặp đến nay không phải người ăn nói tùy tiện. Cho nên trong lòng cũng có một chút sợ hãi là sự thật. Liền cố nuốt nước bọt đang nghẹn trong cổ xuống hỏi.

- Thật sự là không còn một chút gì sao?

Trần Tiếng gật đầu, gương mặt cũng có chút ủ rũ. Trương Tiểu Xuân thấy vậy mặt lập tức tái đi, mất cả bình tình cứ đi vòng quanh miệng lại lẩm bẩm.

- Chết rồi! Lần này thì chết rồi.

Trần Tiến thấy Trương Tiểu Xuân bị mình dọa đến nỗi tái mét, cũng thấy hơi quá đáng. Liền chụp anh ta lại rồi nói.

- Nếu tôi có vật thay thế cho anh thì sao.

Lời vừa nói ra, Trần Tiến liền cầm ra hai bình đan dược.

Trương Tiểu Xuân nghi hoặc, liền nhận lấy. Mở ra xem thử, mùi đan dược xộc vào mũi anh ta khiến cơ thể anh ta gần như chết lặng. Cơ hồ phải trải qua chục nhịp thở, Trương Tiểu Xuân mới chớp được đôi mắt của mình, lần này miệng cũng run rẩy nhìn Trần Tiến.

- Cái này là...cái này..cái..

- Hai bình đan dược này đủ chứ.

Trần Tiến ánh mắt sáng lên miệng mỉm cười hoàn toàn đối lập gương mặt vừa thất thần lúc trước.

Trương Tiểu Xuân chỉ biết gật gật theo bản năng. Ngay khi ngửi thấy mùi hai viên đan dược, Trương Tiểu Xuân tâm trạng dường như chết lặng, hai lọ đan dược này dù có nằm mơ hắn cũng chỉ dám nghĩ đến mùi vị của nó chứ đừng nói đến được cầm tận tay.

Một viên Bồi Khí Đan giúp gia tăng chân nguyên Luyện Khí của hắn từ tầng chín đến đại viên mãn, một viên là Trúc Cơ Đan giúp hắn có thể đột phá Trúc Cơ. Hai loại đan dược này tuy ở Nam Lân thành không tính quá trân quý, nhưng so với tầng lớp thấp nhất như anh ta lại tuyệt đối là vật đáng giá nhất.

Ba loại bảo vật ở Hội Đấu Giá Ngầm giá trị không món nào dưới bốn trăm ngàn trung phẩm linh thạch nhưng với Trương Tiểu Xuân cũng không đáng giá bằng hai bình đan dược này.

Chính vì như vậy, từ tâm trạng bị hù dọa phải rời khỏi Nam Lân thành địa phương tu luyện tốt nhất vạn dặm quanh đây lại một bước thăng thiên khi nhìn thấy hai viên đan dược trong bình từ tay Trần Tiến làm anh ta trở nên bấn loạn.

Sau một hồi kích động, anh ta mới dám nhìn Trần Tiến ánh mắt có chút dò xét.

- Hai bình này thật sự cho tôi.

- Dù sao tôi cũng không có linh thạch trả anh, hai viên đan dược này xem như tiền công cho nên nó là của anh.

Trần Tiến gật đầu nói.

Không ngờ Trương Tiểu Xuân nghe được như vậy, lập tức quỳ xuống ngay trước mặt Trần Tiến nói.

- Đại ân đại đức của công tử, tiểu nhân không biết lấy gì báo đáp. Chỉ cần tiến cấp Trúc Cơ thành công, tiểu nhân cũng bằng lòng làm trâu làm ngựa cho công tử.

Trần Tiến vội đỡ anh ta đứng dậy, dẫu sao hắn muốn tặng hai viên đan dược này cho Trương Tiểu Xuân cũng không phải vì cần anh ta báo đáp, chỉ vì có chút cảm khái thân phận của anh ta thấp kém liền nhớ đến tiền kiếp của mình. Tuy vậy, nghe những lời của Trương Tiểu Xuân, Trần Tiến nảy ra một ý định là đem anh ta trở về Dược Phẩm Đại Việt. Dù sao đó cũng là cơ ngơi của mình, cũng cần có một người thân tín. Mà xem chừng nhân cách và tính tình của Trương Tiểu Xuân cũng không tệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK