Sau khi được thành chủ sang nhượng đất cũng như thỏa thuận xong phân chia thành quả. Hòa Minh cũng hỏi thăm vài câu rồi ra về, chuyến đi này tuy không nói là có thể gây nhiều thiện cảm với Cố Tiểu Trầm nhưng gã cũng biết ít ra mình không đắc tội vô cớ gì đến nên cũng giữ khoảng cách sợ chẳng may “khéo quá hóa vụng”.
Cố Tiểu Trầm thấy bóng mọi người cuối cùng cũng hoàn toàn rời khỏi căn phòng, có chút không vui hỏi:
- Sau này huynh sẽ ở lại đây sao?
Trần Tiến khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, huynh biết muội muốn đi Hoa Quốc nhưng phía trước chúng ta nhất định cần một nơi an toàn để trú chân. Nếu cứ chạy tới chạy lui, tu vi sẽ không thể tiến bộ. Huống chi, huynh cũng không dự tính ở đây lâu.
Tâm tình của Cố Tiểu Trầm bỗng khá hơn, từ đây đến ngày cô trở về Thanh Lam Môn còn hơn hai năm nữa, nếu chỉ ở lại đây không lâu thì vẫn đủ thời gian để cô tham gia sự kiện ở Hoa Quốc.
- Vậy huynh tính ở đây bao lâu, thực sự huynh có thể luyện đan như gã Mã Nguyên kia sao?
- Không dám chắc lắm, tuy chưa thử bao giờ nhưng huynh nghĩ bản thân có thể thành công với mức tam phẩm. Mà chúng ta cũng không cần lo lắng về tài nguyên, thành Lâm Hoa này có không ít tu sĩ cần lên cấp Kim Đan, khẳng định chúng ta hoàn toàn có thể tìm được nhiều loại đan dược thích hợp.
- Chúng ta vừa mới tới đây, tuy được hậu thuẫn của thành chủ nhưng làm sao bảo đảm uy tín của huynh mà sẽ có người đến nhờ huynh luyện đan chứ.
- Muội yên tâm, huynh sẽ bắt đầu nhận luyện chế đan cho Chi Dung, chắc chắn gã ta sẽ không từ chối. Liên Đan Các lớn như vậy, dĩ nhiên sẽ là nơi tạo dựng uy tín tốt nhất.
Không hiểu sao Cố Tiểu Trầm càng ngày càng tin tưởng vào Trần Tiến, cô càng ngày càng cảm thấy bản lĩnh của hắn sâu không lường được, ngay cả bản thân cô tự nhận mình là một trong những thiên tài cũng không sánh được.
- Vậy huynh tính kinh doanh đan dược như thế nào.
Trần Tiến mỉm cười nói:
- Kinh doanh đan dược chính là khởi nghiệp, cái huynh muốn chính là có riêng cho bản thân một tổ chức, một thành trì có thể bảo vệ những người yếu đuối và vô tội.
- Huynh… Ước mơ của huynh thật kì lạ, Tu Chân giới là nơi khắc nghiệt như thế nào muội nghĩ huynh hiểu, khó khăn mà có thể thực hiện được.
- Huynh hiểu rõ, nhưng không hiểu sao huynh có một cảm giác gì đó rất kỳ lạ, huynh đã từng nhìn thấy cả một ngôi làng bị tiêu diệt, từng tiếng cười đùa thay bằng tiếng khóc thét, từng tiếng trò chuyện thay bằng tiếng binh đao. Hình ảnh đó như những mũi tên xuyên vào tim huynh, khiến huynh thực sự bị rỉ máu. Từ đó đã thôi thúc huynh thành lập một nơi dành cho những người yếu đuối và vô tội, trả họ một cuộc sống bình yên.
Cố Tiểu Trầm không nói gì nữa, nghe những lời này cô cũng sôi lên một phần nhiệt huyết, giấc mơ của cô trước giờ chỉ là vượt qua cái bóng chị mình, cô bỗng thấy sao mình nhỏ bé như vậy khi đứng trước người con trai này. Tim cô đập từng tiếng rung động, Cố Tiểu Trầm như chìm đắm trong một loại cảm giác sâu thẳm từ trái tim, một cảm giác ngưỡng mộ và kính nể hoàn toàn.
- Không cần biết có thành công hay không. Nhưng muội nhất định ủng hộ huynh, tuy nhiên xây dụng một ngành dược thì cũng cần linh thạch, huynh tính kiếm như thế nào.
- Muội đã quên số linh thạch của Chi Dung đưa huynh rồi sao?
- Đúng rồi ha, muội quên mất tự nhiên lại lãng trí như vậy được cơ chứ. Vậy chúng ta có thể bắt đầu làm ăn rồi.
- Tuy rằng tay trắng khởi nghiệp nhưng huynh tin chắc mình sẽ ăn nên làm ra.
- Muội tin tưởng huynh. Huynh dự định đặt tên ngành dược là gì.
- Huynh đã suy nghĩ kĩ rồi, cái tên Dược Phẩm Đại Việt chính là cái tên a chọn.
- A… huynh tính mở một Dược Phẩm Đại Việt, không lẽ huynh đến từ Thượng Vực sao?
- Dĩ nhiên là không rồi!
Trần Tiến bình thản đáp lại, nhưng không ngờ Cố Tiểu Trầm đoán gần đúng tên ngành dược này có liên quan đến mình rồi. Võ công mình tu luyện chính là Đại Việt Tinh Thần quyết mà.
Sau đó ba ngày, cuối cùng việc san tên lại mẫu đất cũng như đăng kí lưu trú tại thành của Trần Tiến đã hoàn tất. Bây giờ chính thức trở thành ông chủ lớn, Trần Tiến cũng hơi ngạc nhiên với kết quả này. Tiêu tốn hết hoàn toàn một trăm ngàn linh thạch hạ phẩm để xây dựng, con số này quả thực quá lớn với Trần Tiến nếu không phải may mắn được Chi Dung trả trước một phần thù lao của Huyết Hồn Đơn thì có lẽ hắn cũng không đủ khả năng. Bây giờ khi chính thức bắt tay kế hoạch, Trần Tiến lại chính thức trở thành kẻ nghèo rồi.
Trần Tiến giao lại việc xây dựng cho Chi Dung vì rõ ràng hắn không có chút kinh nghiệm nào trong việc này, Chi Dung cũng không từ chối vì hiện tại nếu Trần Tiến trở thành Luyện Đan Sư của Hoàng Triều thì cũng sẽ là một đối tác của gã chưa kể đây còn là người có thể cứu giúp con gái gã. Cố Tiểu Trầm cũng góp phần không nhỏ khi chính tay cô bố trí kiến trúc cả ngành dược, mọi người đều khá hài lòng với sự bày trí của cửa hàng.
Vị trí cũng đã có, Trần Tiến lập tức tranh thủ nhờ Chi Dung thu mua và tìm các vật liệu cấp hai để chính thức bắt tay vào luyện chế. Lúc này hắn không rõ ràng lắm khả năng đã luyện chế được cấp ba chưa nên hắn cần phải rèn luyện để thuần thục hơn trong việc điều chỉnh lửa.
Khi Dược Phẩm Đại Việt xây dựng đã thu hút rất nhiều sự chú ý của các tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan của Lâm Hoa thành, không chỉ nó được đích thân thành chủ phê chuẩn cấp cho đất đai, mà còn do hiệu ứng từ việc Trần Tiến có một sư phụ là Luyện Đan Sư trên cấp tứ phẩm, rất rõ ràng nếu không có một Luyện Đan Sư đáng tin cậy thì những nguyên vật liệu bọn họ có tìm được cũng sẽ không thể thành đan dược cho họ phục dụng rồi.
Hiệu ứng này cũng phù hợp với yêu cầu của Trần Tiến, nhưng ngay sau đó Trần Tiến tung ra một quả bom nữa khiến mọi người càng chờ mong hơn ngày khai trương của Dược Phẩm Đại Việt đó là có thể luyện chế đan dược cho cấp Kim Đan, ngay cả Trúc Cơ Đan cũng có thể luyện được nếu đầy đủ nguyên vật liệu và thù lao chỉ là 5:5.
Điều này gây ra một cơn bão không nhỏ với các tu sĩ Kim Đan đang phải đau đầu tìm kiếm người thay thế luyện chế đan dược cho mình, chưa kể giá cả lại vô cùng hợp lý. Sở dĩ Trần Tiến tung tin như vậy, vì hắn cũng muốn có thêm sự chuẩn bị các đan dược cao cấp, hắn biết rõ phải có chí mới mong làm giàu được, chưa kể không có dược liệu cấp ba thì lấy gì hắn có thể thăng lên Luyện Đan Sư tam phẩm.
Bây giờ cái hắn cần là tu vi, phải tích lũy được cho bản thân một số vốn lớn trong thời gian ngắn, như vậy hắn sẽ có nhiều cơ hội để tu luyện hơn. Chưa kể đã có thành chủ đỡ đầu hắn cũng không sợ gặp sự quấy phá của các tu sĩ Kim Đan khác nên hắn tung ra thông tin này không hề sợ bị sự đe dọa gì từ họ.
Chỉ cần hắn có danh tiếng thì hắn sẽ có nhiều tài chính hơn, qua vài ngày bước ra Tu Chân giới biết rõ không có linh thạch thì không thể làm được gì đã làm nhu cầu kiếm tiền của hắn vô cùng lớn. Tài chính vững mạnh hắn mới thực hiện được mong muốn xây dụng một tổ chức của riêng mình lớn mạnh được.