Trần Tiến không ngờ những điều mình thể hiện ra lại quá mức khiến người khác đánh giá cao như vậy, tuy Trần Tiến biết bản thân tu vi cũng phải đạt mức mạnh hơn so với cùng cấp, nhưng không ngờ lại thể hiện ra sự chênh lệch như vậy.
- Thực ra là may mắn thôi, tôi cũng không nắm giữ quy tắc gì cả, chỉ là trong công pháp có tỷ lệ xuất hiện thôi.
Cố Tiểu Trầm nghe vậy liền nghi hoặc:
- Trước đến nay tôi chưa từng nghe qua bao giờ? Không ngờ có chuyện này sao?
- Tôi không có gì phải giấu cô cả, tôi cũng không ngờ nó lại lợi hại như vậy thôi.
- Tôi không phải cố ý nghi ngờ anh, nhưng tôi thực sự chưa nghe thấy bao giờ. Nếu không phải tôi là Băng Hệ linh căn thì thực sự muốn luyện thử đó.
- Cô là Băng Hệ linh căn!!
Trần Tiến nghe đến đây liền bàng hoàng, bây giờ có thể xác định được cô gái này đích thực chính là người tình trong mộng Cố Tiểu Trầm của bản thân hắn rồi.
Không chỉ cái tên, bảo kiếm mà đến cả linh căn cũng đã chỉ ra đích xác lai lịch của cô ấy.
Thế nhưng tại sao khí chất và dáng vẻ của cô ây khác so với miêu tả của “Bạch Hiểu Phường” vậy nhỉ. Đang suy nghĩ bỗng Trần Tiến chợt nhận ra:
- “Đúng rồi, sao mình không nghĩ ra, đó là dịch dung thuật. Với năng lực của Thiên Lam Môn chẳng lẽ không có pháp bảo nào cao cấp để dịch dung sao, mình đúng là ngốc mà”.
Cố Tiểu Trầm thì không hiểu suy nghĩ của Trần Tiến thấy Trần Tiến có vẻ kích động trước linh căn của mình, nên nghĩ:
- “Chẳng lẽ linh căn Băng Hệ ở Lâm Quốc hiếm lắm sao”.
Thấy Cố Tiểu Trầm nhìn mình như chờ đợi gì đó, Trần Tiến tim bỗng đập nhanh hơn, ước mơ cả kiếp trước chính là có thể gặp được người con gái này, không ngờ bây giờ không chỉ gặp mà cả hai còn đi chung vài ngày vừa qua nữa.
Trần Tiến vội lấy lại bình tĩnh, tìm một chủ đề để nói:
- Cây kiếm của cô tên gọi là gì? Không ngờ nó lại có Hỏa Lực mạnh như vậy.
Cố Tiểu Trầm thấy cuối cùng Trần Tiến cũng lên tiếng, liền cười trả lời:
- Tên của nó là Viêm Long Kiếm, đó là một pháp khí cao cấp đấy.
- Viêm Long Kiếm, cái tên thật hay. Tôi nghĩ nó ít nhất cũng đạt đến Huyền Cấp thượng phẩm nhỉ.
- Huynh đoán không sai, nó là Địa Cấp tuy nhiên tôi cũng không rõ ràng là Địa Cấp phẩm cấp nào nữa.
- Tôi có một thắc mắc, tại sao cô là Băng Hệ tu sĩ, nhưng lại dùng Hỏa Kiếm?
- Hihi, chuyện này nói ra thật dài dòng, nhưng pháp khí thật sự của tôi không phải là kiếm.
- Thì ra là vậy, không ngờ một tán tu như cô lại có nhiều đồ tốt như vậy.
Cố Tiểu Trầm nghe vậy mới biết nãy giờ mình để lộ bảo vật rồi, chắc chắn Trần Tiến đã biết mình không phải một tán tu nữa. Đành thật lòng nói:
- Không giấu gì huynh, tiểu muội quả thật không phải là tán tu.
Trần Tiến thấy Cố Tiểu Trầm trả lời cuối cùng cũng chân thật, tâm trạng rất vui vẻ liền nói:
- Không có gì, hành tẩu ở Tu Chân giới này, không giữ mình thì sẽ khó tránh khỏi họa sát thân. Tuy nhiên nếu có lai lịch không phải vẫn sẽ tốt hơn sao?
- Thật ra tôi không phải người của Lâm Quốc, chính xác hơn tôi cũng không phải là người của La Thành Đại Lục.
Trần Tiến đã biết trước nhưng nghe chính Cố Tiểu Trầm xác nhận, vẫn không giấu được vẻ vui vẻ, rõ ràng cô ây đã không còn xem mình là kẻ đồng hành xa lạ nữa.
- Tứ hải giai huynh đệ, cô nương không cần quá bận tâm việc này, dù sao chúng ta bây giờ chẳng phải là bạn đồng hành sao. Đã bước chân ra Tu Chân giới này, nếu không có người hỗ trợ thì sẽ khó sống lắm.
Cố Tiểu Trầm nghe vậy gật đầu:
- Đúng vậy, cám ơn huynh đã không nghi ngại lai lịch của tôi.
- Nếu cô nương đã nói như vậy, hay là chúng ta tiếp tục cùng nhau đi đến Hoa Quốc nhé.
- Được thôi, dù sao thời gian qua chẳng phải chúng ta đã đồng hành rồi sao, không có lý do nào lại dừng ở đây.
- Vậy đợi tôi xem chúng ta kiếm được gì từ nhẫn trữ vật của tên Lưu Quang này đã.
Nói xong, Trần Tiến liền phá bỏ cấm chế của Lưu Quang còn tồn tại trên nhẫn trữ vật, lấy đồ từ bên trong nhẫn ra.
- Hơn mười ngàn hạ phẩm linh thạch, kỳ này chúng ta phát tài rồi. Xem tiếp nào.
- Một ít thảo dược cấp một, hai chứng tỏ tên này đang bắt đầu Luyện Đan, hèn chi hắn muốn mua lò luyện đến như vậy.
- Hai quyển công pháp Huyền Cấp sơ kỳ, một đống pháp bảo pháp khí Hoàng Cấp, điều này chứng tỏ tên này cũng đã cướp đoạt cũng không ít tu sĩ cùng giai.
Lấy hết mọi thứ từ nhẫn trữ vật của tên Lưu Quang ra, Trần Tiến quay qua đưa cho Cố Tiểu Trầm một nửa số linh thạch rồi nói:
- Đây là phần của cô.
Cố Tiểu Trầm ngạc nhiên, không ngờ mình lại có phần nữa.
- Tôi chẳng giúp gì huynh mà?
- Cây Viêm Long Kiếm của cô đã giúp tôi, nếu không có nó tôi đã không còn đứng đây rồi.
- Tôi đã bảo là do huynh, kiếm của tôi không hề giúp gì nhiều mà.
- Được rồi, cô nương đã không nhận thì tôi sẽ giữ lại, nhưng suốt đường đi tôi sẽ giúp cô nương trả lộ phí.
Cố Tiểu Trầm gật đầu:
- Như vậy cũng được.
Trần Tiến thì lại khác, đây là phương pháp thả dây dài câu cá lớn của hắn. Khi đã xác định được Cố Tiểu Trầm này đích thực là “Đệ Nhất Mỹ Nữ” rồi, tại sao không tranh thủ thời gian này mà có được tình cảm của cô ây. Dù không gần gũi thân thiết, thì sau này cũng có ấn tượng đẹp, trên con đường Tu luyện sẽ có không ít tác dụng.
Cùng lúc này, tại Thần Nhật Tông, Đặng Hùng đang buồn rầu khuyên nhủ Đặng Ngọc Nhi.
- Ngọc Nhi, con ngoan đi, cơ hội được vào Thiết Phiến Học Viện không phải dễ dàng, con phải biết rất khó khăn ta mới có được nó không.
- Con không biết, đã lâu như vậy rồi, tại sao cha còn chưa tìm được Trần Ca Ca. Có phải Cha đã giết huynh ấy rồi đoạt lệnh bài rồi không.
- Không có chuyện này, ta đã thề với con rồi, lệnh bài này do chính tay Trần Ca Ca của con tặng lại cho con. Nó biết giờ chưa xứng với con nên đã đi ra ngoài rèn luyện rồi, đến khi đủ thực lực sẽ đến Thiết Phiến Học Viện tìm con.
- Cha gạt con đúng không?
- Cha đã nói bao nhiêu lần rồi, con có thấy cha gạt con bao giờ không? Rồi khi nào nó có thực lực nó sẽ đến tìm con, con cứ ngoan ngoãn tu luyện ở Thần Nhật Tông cho tốt, sau này không để thua kém ca ca của con là được.
- Được con tin cha, vậy con sẽ đi Thiết Phiến Học Viện, nếu con biết cha lừa con, con sẽ bỏ nhà đi đó.
Đặng Hùng cuối cùng cũng khuyên nhủ được con bé vào Thiết Phiến Học Viện, phải biết rằng khi Trần Tiến bỏ đi, gã đã phải khó khăn như thế nào đễ giữ lại suất vào Học Viện vì con gái mình. May mắn thay, khi Ngọc trưởng lão của Thiết Phiến vừa thấy Ngọc Nhi đã thích nên lệnh bài này thành ra lại dư.
Lúc đầu Đặng Hùng tính cho Quí Trần, nhưng không ngờ tên ấy lại từ chối. Không chỉ vậy Nghiêm Hạo cùng Thái Thanh Thanh cũng không muốn đi Học Viện. Cuối cùng Đặng Hùng đành đem nó cho Tiểu Tiêu, vừa tiện bề chăm sóc con gái gã.
Đặng Hùng thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi phòng con gái mình thì thấy Tiểu Tiêu:
- Con gái của ta, trông cậy vào con đó. Con vào Thiết Phiến Học Viện cùng với nó, hy vọng cũng sẽ đạt được thành tựu to lớn.
- Con biết rồi thưa Tông chủ, con sẽ hầu hạ tiểu thư thật tốt. Công ơn Tông chủ đối với Tiểu Tiêu làm sao con quên được.
Thế là, hai ngày sau, Tiểu Tiêu cùng Đặng Ngọc Nhi được tiếp dẫn tổng quản của Học Viện Thiết Phiến đến đón đưa đi. Từ đó, tạo nên một tiểu ma nữ công chúa Đặng Ngọc Nhi và một cô nàng lạnh lùng sắt đá Tiểu Tiêu.