• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Hà thấy không ngờ mình bị rơi vào tình huống bất lợi, tuy nhiên trong lòng lão vẫn tràn ngập tự tin. Dù sao lão vẫn còn trong tay hậu chước, cho nên chiến ý không những không hề giảm sút mà còn gia tăng lên.

- Khá khen cho hai người các ngươi phối hợp rất tốt có thể khiến ta bị thương, nhưng chắc các người cũng hiểu tình huống khi nãy tám phần do sự chủ quan của ta mà tạo ra.

Những lời của Lưu Hà quả thực không sai. Tình huống bất ngờ đã qua đi nếu bây giờ muốn phối hợp tác chiến đánh bại Lưu Hà thì cả hai đều phải có sát chiêu khác. Lâm Viễn dĩ nhiên còn sát chiêu tối thượng nhưng gã đến giờ từ khi gặp lại Hòa Minh dĩ nhiên vẫn mang trong lòng nỗi phẫn uất của năm xưa nên dĩ nhiên không bao giờ muốn đem hậu chước của mình sử dụng trong cuộc chiến này. Hòa Minh lại khác, gã rất muốn tung ra sát chiêu của mình nhưng gã biết tung ra thì vẫn còn thiếu uy lực để dứt điểm vị sư thúc của mình. Cái gã cần chính là thời điểm thích hợp và sự hỗ trợ của Lâm Viễn.

Hòa Minh dùng truyền âm đến với Lâm Viễn.

- Ngươi có thể thay ta cầm cự với lão ta nửa canh giờ không? Ta vẫn còn độc chiêu có thể đánh bại lão.

Lâm Viễn bất ngờ trước truyền âm của Hòa Minh, thế nhưng gã ta đến giờ vẫn mang trong lòng oán hận năm xưa. Lại sợ gã Hòa Minh muốn đem mình ra làm chốt thí nên lập tức đáp.

- Không thể, tu vi hiện nay của ta kém xa lão ta. Tối đa cũng chỉ có thể cầm cự được hơn trăm nhịp thở.

Chính vì sự tương phản trong suy nghĩ đó cho nên khó có cơ hội cả hai có thể phối hợp tốt như đợt tấn công vừa rồi. Hòa Minh lòng trầm xuống khi nghe được Lâm Viễn nói như vậy, vậy là gã sẽ không có đủ thời gian và không gian để tri triển Mộc Nhân Cuồng Chiến một chiêu thức đạt đến cấp độ Địa Cấp sơ giai.

Lưu Hà lúc này tuy chiến ý tăng lên nhưng sự thận trọng cũng không giảm. Sau đòn đau vừa rồi lão ta quyết định phải phá vỡ sự phối hợp của hai người này. Kim Cương Phá lại được thi triển, lần này khắp người lão ta vô cùng rắn chắc cũng như mỗi đòn tấn công đều vô cùng cường hãn tiến đến tấn công, liên tiếp đẩy hai người vào thế bị động.

Hòa Minh xác định nếu tình hình cứ tiếp tục diễn ra như vậy, chín phần gã ta sẽ bỏ lại mạng nơi đây. Gã ta dĩ nhiên không cam tâm, suốt bốn mươi năm qua chưa bao giờ gã ta quên đi ý định trả thù cho sư phụ mình, luôn cố gắng từng bước tăng cường tu vi. Thế nhưng hôm nay trước mặt gã chỉ là một cường địch mà đã có thể đánh gã không thể hoàn thủ khiến tâm ý gã bắt đầu thất vọng.

Lâm Viễn tuy cũng rơi vào thế hạ phong nhưng từ đầu gã vẫn luôn chừa lại cho bản thân mình cơ hội để có thể trốn thoát. Tuy vậy, do đang liên thủ với Hòa Minh, gã lập tức phát hiện ra có sự khác lạ từ phía Hòa Minh. Gã ta dần phát hiện ra chiến ý của Hòa Minh đang dần giảm sút. Điều này vô tình khiến gã ta nhớ đến hoài niệm của hơn ba mươi năm trước.

Hơn ba mươi năm trước, trong một lần thực hiện nhiệm vụ cho Hoàng Triều. Cả hai người bọn họ cũng rơi vào thế thập diện mai phục, họ càng chiến đấu thì đối thủ lại càng cường hãn khiến họ rơi vào tình cảnh cái chết đã liền bên. Lúc đó, gã cũng trở nên mệt mỏi chiến ý cũng dần nguội lạnh không còn muốn chống trả mà chỉ muốn đồng vu quy tận với kẻ địch. Thế nhưng chính và lúc đó, Hòa Minh đã động viên và kích thích chiến ý của gã. Dùng đủ mọi cách bất kể sinh mệnh để một mình lôi gã ta ra từ giữa vòng vây địch. Máu của tên Hòa Minh khi đó đã chảy, chân nguyên gã ta đã cạn nhưng nhiệt huyết của gã vẫn đang cùng gã quay cuồng trong trận chiến. Chứng kiến sự việc đó đã làm hồi sinh chiến ý của bản thân Lâm Viễn và kỳ tích đã xuất hiện giúp hai người họ cầm cự đến khi cứu viện tới.

Hôm nay đến lượt Hòa Minh là người đang mất dần chiến ý, Lâm Viễn vào giây phút này quên đi cái gọi là ân oán. Gã hạ quyết tâm.

- “Coi như lần này ta trả ơn cho tên này năm xưa.”

Lâm Viễn lập tức lấy tay kéo Hòa Minh rồi ném gã về phía sau rồi hét lớn.

- Huynh đệ, bây giờ ta là người phục vụ người. Cho dù không cầm cự được nửa canh giờ thì cũng phải được. Chỉ hy vọng người đừng làm ta thất vọng hãy cho ta thấy cái gọi là sát chiêu của ngươi đi.

Đang trong giây phút tuyệt vọng, âm thanh của Lâm Viễn như kéo Hòa Minh trở về với thực tại. Những lời nói đó như kích thích lại chiến ý của Hòa Minh. Không dám chậm trễ mặc kệ vết thương, gã lập tức vận chuyển chân nguyên để tri triển Mộc Nhân Cuồng Chiến.

Lâm Viễn dùng tốc độ cực nhanh của mình, liên tục dùng Trảm Phong Đao để tấn công Lưu Hà, thế nhưng dường như nó không đem lại nhiều khó dễ cho Lưu Hà. Lão ta nhìn tên Lâm Viễn rồi vô cùng khinh miệt mà nói.

- Người chỉ là con chó của gã phản đồ mà cũng đòi chiến đấu với ta. Hãy chịu chết đi.

Lâm Viễn cũng không vừa trước thái độ khinh thường của lão ta.

- Người cứ đợi xem. Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là không bằng một con chó.

Lâm Viễn lợi dụng ưu thế về tốc độ tấn công liên tục nhưng đúng là các loại công pháp Huyền Cấp tầm thường không thể đả thương được tên Lưu Hà. Dù sao cơ thể của lão ta cũng được tăng cường bởi Kim Cương Phá, cho nên ngoại trừ Đâm Gió là một công pháp Huyền Cấp thượng giai ra thì đúng là Lâm Viễn lúc này cũng không còn chiêu nào khác để khiến lão ta phải sợ hãi.

Lưu Hà mặc dù chiếm ưu thế tuyệt đối nhờ tu vi cao hơn nhưng đúng là lão ta cũng tạm thời không thể dứt điểm với tốc độ khá nhanh của Lâm Viễn. Bên cạnh đó lão ta cũng dùng thần thức cảnh giác với tên Hòa Minh. Lão biết gã ta không tham chiến đương nhiên là để thi triển công pháp cực kỳ cường hãn nào đó. Dù sao vừa rồi ăn đòn đau bất ngờ bởi chiêu Đâm Gió của Lâm Viễn lão ta vẫn ghi nhớ.

Gần nửa canh giờ, chân nguyên trong cơ thể của Lâm Viễn đã cạn kiệt. Lúc này tốc độ của gã ta cũng không còn gây khó dễ cho Lưu Hà nữa. Liên tiếp những cú đấm liên tiếp vào người Lâm Viễn làm gã ta vô lực hoàn thủ.

Biết bản thân thực sự cầm cự không nổi nữa rồi, Lâm Viễn chỉ còn cách hét lớn lên.

- Người chuẩn bị xong chưa, ta hết chịu nổi rồi.

Hòa Minh thấy Lâm Viễn quả thực sắp chịu không nổi nữa, thế nhưng công pháp của bản thân gã vẫn chưa hoàn chỉnh nếu đem ra lúc này thực sự không nắm chắc phần thắng. Nhất thời trong suy nghĩ của Hòa Minh do dự, khoảng khắc đó không thoát khỏi thần thức quan sát của Lưu Hà.

Lý do Lâm Viễn có thể kéo dài lâu như vậy, một phần cũng vì Lưu Hà vẫn luôn âm thầm dùng thần thức quan sát Hòa Minh khiến bản thân lão cũng có chút phân tâm. Bây giờ nhìn thấy chút do dự trong thái độ của Hòa Minh, lão ta quyết định lập tức hạ sát tên này để có thể yên tâm mà giết tên Hòa Minh.

Ngay giây phút lão Lưu Hà dùng sát chiêu của mình, thì Hòa Minh cũng đã quyết định dù không nắm chắc phần thẳng cũng phải cứu Lâm Viễn trước.

Gã ta lao lên tung một đấm về phía Lưu Hà, lão ta cũng ngừng tấn công trên người Lâm Viễn mà né tránh. Thế nhưng điều bất ngờ lại ở phía sau, một mộc nhân khổng lồ xuất hiện từ phía sau cũng công kích lão ta y như Hòa Minh vừa thi triển. Một đấm này hất văng lão ta đi một khoảng khá xa.

Hồ Nhất Long nhìn thấy hình ảnh Hòa Minh đang ngự không phía sau có một mộc nhân không lồ bảo hộ nhất thời kinh hãi, quên mất việc đỡ lấy sư phụ của mình.

Lưu Hà không ngờ rằng tên sư điệt lại còn có sát chiêu kinh khủng như vậy. Tuy nhiên, lão ta không phải không còn sát chiêu cho nên sự khiếp sợ trước mộc nhân này cũng nhanh chóng tiêu tan.

Lâm Viễn lúc này phải nói như ngọn đèn trước gió, cũng may mà Hòa Minh nhanh chóng tung ra chiêu thức nếu chỉ thêm vài đòn nữa có lẽ gã ta thật sự phải về đoàn tụ với ông bà rồi. Thế nhưng, gã ta vẫn còn hơi sức để mà kinh ngạc trước sức mạnh mà Hòa Minh vừa phát ra, phải nói chính xác là của mộc nhân vừa phát ra, có thể đánh bật một cao thủ Nguyên Anh viên mãn thì không thể nào tầm thường được.

Mộc nhân phía sau Hòa Minh to lớn như một ngọn đồi hoàn toàn sừng sững tạo ra cảm giác khiếp đảm cho địch nhân. Lưu Hà biết đây chắc chắn là sát chiêu cuối cùng của Hòa Minh, chỉ cần đánh bại gã ta và mộc nhân thì việc này coi như xong.

Tên Lưu Hà hết dù vừa bị ăn một đòn từ mộc nhân nhưng vẫn vô cùng cao ngạo, chỉ thẳng về phía Hòa Minh nói.

- Ngươi khá lắm, đã gần trăm năm rồi ta chưa từng phải sử dụng lại chiêu này để chiến đấu. Hôm nay ngươi là người đầu tiên.

Lưu Hà đang đứng bỗng nhiên chân nguyên toàn thân hóa thành màu vàng bao phủ. Đây là công pháp cấp bậc Địa Cấp sơ giai tên là Kim Thân Bạo Phá. Toàn thân không chỉ được bảo vệ bởi một luồng chân nguyên hóa thành một lớp phòng ngự trước mọi đòn công kích. Mà còn gia tăng thêm sức mạnh vào mỗi chiêu thức có thể một quyền lập tức đánh tan một ngọn núi.

Hồ Nhất Long trông thấy sư phụ sử dụng sát chiêu cũng là lần đầu tiên, tâm trạng từ sợ hãi chuyển qua hưng phấn trông khuôn mặt hắn lúc này hết sức kỳ dị.

Hòa Minh dù thấy Lưu Hà sử dụng ra công pháp mạnh nhất cũng không hề mảy may run sợ. Bởi vì Mộc Nhân Cuồng Chiến này chính là công pháp đặc biệt nhất mà sư phụ gã Bạch Thế Vũ truyền thụ trước khi gã đi trùng kích Nguyên Anh. Và trong lần đó, gã ta đã chứng kiến sức mạnh cực kỳ khủng bố của mộc nhân dù khi ấy gã ta chỉ cấp bậc Kim Đan viên mãn cho nên gã hoàn toàn tự tin mộc nhân này có thể áp chế được lão ta.

Lưu Hà từ đầu đến giờ vẫn luôn giữ thế chủ động, lập tức lao lên tung một quyền về phía Hòa Minh. Một quyền này phải nói mang theo thế công cực kỳ bá đạo, cảm giác chỉ cần bị đánh trung sẽ lập tức vỡ nát toàn thân. Hòa Minh cũng không run sợ, mộc nhân lao lên phía trước cũng tung một đám về Lưu Hà.

Hai quyền cực mạnh chạm nhau, gây ra tiếng nổ cực lớn giữa không trung. Phạm vi xung quanh mười dặm bị kình lực ảnh hưởng khiến mọi thứ tan nát trong nháy mắt. Hồ Nhất Long may mà nhanh chân chạy thoát ra xa khỏi tầm ảnh hưởng, còn Lâm Viễn không còn khí lực nào mà chạy bị dư chấn thổi bay ra xa may mà Lâm Viễn vẫn còn chút chân nguyên bảo vệ bản thân nếu không có lẽ cũng đã tan xương nát thịt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK