Sơn cốc yên tĩnh không một chút động tĩnh, một bóng đen xoay tròn giữa không trung rồi rơi xuống, sau lưng là một cặp cánh màu đen rất lớn giống như một con dơi khổng lồ. Bóng đen chậm rãi quan sát giữa không trung giống như chưa phát hiện ra điều gì, hai tay hắn thu lại và rơi xuống nhanh hơn, hắn đứng trong sơn cốc giống như đang suy tư về thứ gì đó.
Đám người trong sơn cốc cực kỳ kích động, đám Nguyệt Hổ công lực không đủ, chỉ có thể mơ hồ thấy bóng đen kia, nhưng nhìn vào hình tượng thì có lẽ là không sai. Vân Quan Nguyệt cũng đứng hẳn lên, mọi người không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn nhau, sau đó tất cả ánh mắt tập trung lên người Trương Hắc Ngưu và Lộ Dao, đang muốn hỏi có hành động hay không?
"Hành động!"
Lộ Dao bày tỏ ý nghĩ của mình, một thân binh lập tức đưa tất cả các thùng vật phẩm đã chuẩn bị ra ngoài, đó là pháo hoa. Lửa lóe lên, ánh lửa bập bùng, một tiếng nổ cực lớn vang lên, một bông hoa ánh sáng bùng lên giữa không trung tạo nên những vầng hào quang chói mắt. Đây là tín hiệu khai hỏa hành động, đây vừa là tín hiệu lại vừa có tác dụng chiếu sáng. Hắc Bức Tạ Trường Sinh có khinh công quỷ dị, người này có thể nương theo bóng tối để biến mất không bóng dáng, mọi người vì đề phòng vấn đề này mà chuẩn bị pháo hoa, nếu là ban ngày thì sẽ không cần dùng.
Những địa điểm khác trong sơn cốc, khi thấy pháo hoa chiếu sáng bầu trời thì đám binh sĩ phụ trách giám thị lập tức đánh thức đám binh sĩ nghỉ ngơi, đồng thời cũng bắn một quả pháo hoa giống như vậy lên không trung. Tên lính mặt đen cũng bị gọi dựng dậy, tên đội trưởng vừa kêu lớn vừa để cho người bên cạnh liên tục bắn pháo hoa, cũng đốt đuốc chạy vội ra ngoài. Lúc này lửa bùng lên khắp trời, trên trời là pháo hoa, dưới đất là những đống lửa được thắp lên, chỉ sau khoảnh khắc mà đất trời đã rực sáng.
Vài chiếc lưới lớn dùng gân thú đan thành được phóng về phía bóng đen, lúc này bóng đen cũng lui một bước, quả nhiên có mai phục. Lúc này hai tay hắn vỗ mạnh tạo nên cuồng phong, những chiếc lưới lớn bị thổi văng, thân thể dần bay lên nương theo những luồng gió mà phóng lên trời. Lúc này không trung chợt sáng ngời, trong núi rừng truyền ra những âm thanh vút vút, rõ ràng là hỏa tiễn xuất kích. Thân hình bóng đen chợt khựng lại, hắn xoay tròn, chân khí mạnh mẽ tập trung vào hai cánh, một luồng gió lốc cực mạnh chợt thổi tắt ánh lửa trên những mũi tên, những múi tên cũng bị gió cuốn xuống đất.
- Vụt!
Những mũi tên nhọn từ bốn phương tám hướng liên tục phóng đến, cũng có nhiều chiếc lưới lớn úp lại, dây thừng cũng quét tới. Chung quanh chợt vang lên những âm thanh di động, cũng không biết có bao nhiêu người mai phục sẵn. Bóng đen thầm kêu khổ, vài lần bay lên bị ép xuống, cách đó không xa vang lên những âm thanh cao thủ dùng chân khí hộ thể và chạy về phía hắn, điều này làm hắn kinh hoàng, người tới rõ ràng là cao thủ không kém mình.
Không có bất kỳ ai tiếp cận được bóng đen, tất cả mọi thứ như tên, lưới, búa, dây thừng đều không có hy vọng giết chết hắn, chẳng qua chỉ không thể cho hắn bay lên mà thôi.
Bóng đen nổi giận, hai tay co lại trước ngực rồi ôm chặt lại, sau đó hai tay vung ra, khinh công của hắn là cực cao, hắn chợt phóng về phía trước với tốc độ cực nhanh, đám người vây công không còn thấy được hành tung của hắn nhưng lại thấy những ảo ảnh nhàn nhạt còn giữ lại tại chỗ. Lúc này bóng đen phóng vào trong đám binh sĩ, cũng không biết hắn dùng vũ khí gì, chỉ thấy hắn sang trái sang phải, giữa đám lính chợt bùng lên máu tanh, giống như sơn dương gặp phải đồ tể, giống như một mũi tên màu đen cực kỳ sắc bén, những chỗ nào hắn phóng qua đều không ai đứng vững.
- Tất cả bò xuống cho ta.
Một âm thanh vang lên, chính là tên đội trưởng kêu lớn, nhiệm vụ của bọn họ chỉ là kéo dài chút thời gian mà thôi, cũng không phải là ngăn cản. Nguyệt Hổ đã từng hạ lệnh, để bọn họ dùng đủ mọi vũ khí để vây khốn đối phương, nếu cận chiến thì không cần liều mạng, có thể bỏ chạy để giảm bớt thương vong. Tên đội trưởng kia nhớ rất rõ ràng, hắn hét lên một tiếng bò xuống, vì vậy mà tất cả binh sĩ bò xuống đất. Bóng đen nhìn về phía tên đội trưởng, ngay sau đó lại lao đến như chớp. Tên đội trưởng cũng lập tức lăn mười tám vòng, ngay sau đó đã biến mất không còn tung tích. Bóng đen nhìn đám binh sĩ nằm xuống đất, hắn mơ hồ cảm thấy cao thủ đang truy kích sau lưng, hắn sao có thể lãng phí thời gian ở đây? Vì vậy hắn lập tức lóe người xông ra ngoài.
Vừa ra khỏi cánh rừng thì trên trời có một mảng mưa đen xối xuống, bóng đen cũng không dám lãng phí chân khí, hắn mạnh mẽ rút lui. Tất nhiên tên thương lập tức xối xuống vị trí vừa rồi của hắn như thác lũ, đại thụ bị bắn thủng, đá bị đánh nứt, hắn thấy tất cả đều là thương dài trên ba thước thì cực kỳ hoảng sợ, đây là lần đầu tiên hắn bị quân đội vây quanh, so với lúc bị giang hồ vây công là khác biệt rất lớn. Đám người này được huấn luyện cực kỳ nghiêm chỉnh, kỷ luật nghiêm minh, hơn nữa tất cả đều dùng vũ khí tầm xa trong quân, dùng quân trận tấn công, lực lượng của mọi người tập trung thành một khối, dù hắn là một cao thủ cũng cực kỳ khốn đốn.
Hậu Bạch Y, Trần Đạo Đồng, Vân Quan Nguyệt cũng không đuổi theo sát nút, chỉ là bao quanh đối phương, trước tiên dùng binh sĩ mài bớt nhuệ khí của bóng đen, hơn nữa nếu mình tạo nên hỗn chiến cũng không giải quyết được ngay, đám binh sĩ chung quanh lại sợ ném chuột vỡ bình, như vậy sẽ rất gượng ép.
Trương Hắc Ngưu không ra tay, có ba đại cao thủ kia thì quá đủ. Nguyệt Hổ thì đứng ở bên cạnh thuận tiện chỉ huy, đồng thời cũng vì vấn đề an toàn mà hắn liên tục cho quân bắn pháo hoa, điều động quân đội vây quanh bóng đen kia một vòng chật như nêm.
Trương Hắc Ngưu đứng ở chỗ cao dùng thị giác vượt xa người thường nhìn bóng đen, thầm nghĩ võ công người này không mạnh hơn Hậu Bạch Y nhưng so ra lại hơn Vân Quan Nguyệt, hơn nữa lại cực kỳ am hiểu mượn lực ngoại vật, thích sử dụng các loại vũ khí. Không những trên người có cánh dơi, mà trong tay còn có hai sợ tơ nhỏ hơn cả sợi tóc nhưng cực kỳ lợi hại, đồng thời bên hông người còn có một loại ám khí hình tròn, chỉ cần nhìn qua cũng thấy rõ anh tài hắc đạo còn vượt xa bạch đạo.
Bóng đen vừa lui ra phía sau chợt phát hiện đám lính vừa rồi đang thành thật nằm xuống đất như sơn dương lại trở thành ác lang, nõ mạn trong tay chĩa về phía mình mà bắn ra. Trong lòng hắn cực kỳ tức giận, nhưng may mà rừng cây khá chặt, phần lớn tên đều bắn lên thân cây mà không gây uy hiếp gì nhiều. Hắn lại xông về phía trước, nhưng lần này vòng ám khí thiết luân ở bên hông được phóng ra, tuy khoảng cách giữa hai bên vẫn còn khá xa nhưng vòng ám khí kia có tốc độ rất nhanh, sắp phóng vào trong đám binh sĩ.
- Bò xuống.
Một âm thanh vang lên, tất cả binh sĩ nằm rạp xuống, vòng thiết luân chợt bay qua địa phương mà không ai đứng thẳng, sau đó bay vào lại trong tay bóng đen. Lúc này một tên đội trưởng nào đó lại hét lên, một cơn mưa thương lại bao trùm trời đất.
Bóng đen tung hoành giang hồ vài chục năm nhưng chưa từng gặp địch thủ nào như vậy, trong lòng thầm mắng, trong lòng thầm kinh hoàng. Kinh nghiệm sinh tử lâu năm cho hắn biết có người đang nhìn mình, một cảm giác khó thể phản kháng giống như thiên thần trên trời cao nhìn kiến hôi bên dưới chợt bùng lên, điều này làm hắn rất muốn bỏ chạy cho nhanh.
Vừa rồi bóng đen đã đánh một đòn không trúng đích, bây giờ hắn thầm nghĩ ra tuyệt chiêu.
Bóng đen lóe lên lao ra ngoài rừng, tên đội trưởng vừa muốn hô lớn thì bóng đen đã đến trước mặt và bùng lên hàng loạt bạch quang, giống như một quả cầu với ánh sáng còn mạnh hơn cả mặt trời chợt xuất hiện. Bọn lính chợt kêu thảm, thương trong tay rơi xuống đất, không ai dám tùy tiện phóng thương vì sợ làm bị thương người một nhà, cả đám ngồi xuống bưng kín mắt của mình. Trương Hắc Ngưu híp mắt nhìn, ba đại cao thủ còn cách khá xa, vì vậy mà không lọt vào vòng thương tổn.
- Chuyện gì xảy ra?
Trong rừng chợt bùng lên những luồng sáng mãnh liệt, sau đó bóng đen biến mất, Nguyệt Hổ chợt kêu lên khó hiểu.
- Không biết.
Trương Hắc Ngưu cũng rất kỳ quái, vừa rồi một luồng sáng còn mạnh hơn pháo hoa vài chục lần đã bùng lên, bóng đen cũng lợi dụng luồng sáng này để dùng khinh công khủng bố bay đến một nơi khác, vì vậy mà tạo nên tình cảnh biến mất giả dối.
- Hắc Bức đâu? Hắn chạy đến địa phương nào rồi?
Sơn Vạn Trọng chợt căng thẳng.
Trương Hắc Ngưu không chút hoang mang ra lệnh thay cho Nguyệt Hổ, đốt pháo hoa, sau đó tiếng chém giết lại vang lên, ba đại cao thủ lại phóng về phía bên kia. Lúc này mọi người lại nhìn về phía Trương Hắc Ngưu với ánh mắt sùng bái.
- Hắc Bức này quả nhiên không phải nhân vật tầm thường, lại xảo quyệt đến mức độ này, nếu không phải có Trương huynh thì lần này sợ rằng chúng ta đã thất bại.
Nguyệt Hổ thở dài, cũng chỉ có người ở cùng cấp bậc mới đối phó được nhau, điều này là rất đúng.
Bóng đen lóe lên, thầm nghĩ không thể, không thể nào, bốn phía đều là lính, lần đầu tiên hắn rơi vào khốn cảnh. Phương pháp vừa rồi của hắn lại thất bại, đúng là hôm nay hắn gặp quỷ thật rồi. Bình thường binh lính khó nắm bắt được hắn, nhưng bọn họ tấn công diện tích rộng, mà điều này thì rất hữu hiệu. Bóng đen thường bị ép phải ứng phó mà lộ thân hình, nhưng nếu hắn xông đến thì binh sĩ lại nằm cả xuống, vì xung quanh có ba đại cao thủ mà hắn không dám buông tay buông chân tàn sát, chỉ biết chạy mà thôi. Nhưng hắn cũng không phải ruồi bọ mất đầu, hắn tung hoành giang hồ vài chục năm, được xưng là cáo già, hắn sẽ đi thẳng lên đỉnh núi. Như vậy vừa làm cho quá trình đuổi bắt gặp khó khăn, hơn nữa còn kéo dãn khoảng cách, lại làm phạm vi tấn công của vũ khí giảm xuống.
- Không tốt.
Lộ Dao kêu lớn, tuy lão không thấy tung tích của bóng đen, nhưng chỉ cần nhìn hướng điều động quân đội thì biết ngay bóng đen chạy về phía nào.
- Sao vậy?
Nguyệt Hổ kỳ quái nói:
-Tình thế bây giờ rất tốt, Hắc Bức đã biến thành ruồi bọ không đầu, chỉ cần làm hắn đánh mất nhuệ khí thì ba đại cao thủ sẽ thu dọn tàn cục dễ như trở bàn tay.
Tống Bình Hòa cũng có ý nghĩ như vậy:
- Đúng thế.
- Đúng cái gì mà đúng, chẳng lẽ các người không thấy Hắc Bức đang chạy về phía đỉnh núi sao?
Lộ Dao kêu lên:
- Mau gọi Vân Quan Nguyệt, nếu không sẽ chẳng kịp.
Mọi người chấn động, trong lòng thầm nghĩ ra vấn đề, Nguyệt Hổ vội vàng phát tín hiệu, một dòng khói trắng bùng lên không trung, là tín hiệu tấn công. Ba đại cao thủ ra tay, đúng lúc bóng đen lên đến đỉnh núi và nhảy dựng lên, cánh dơi giãn ra, một dòng khí từ dưới thổi lên, bóng đen sắp bay hẳn lên.
Mọi người thầm kêu hỏng bét.
Trương Hắc Ngưu lại thấy thú vị, thầm nghĩ người này quả nhiên nhiều mánh khóe, nhưng để xem như vậy là quá đủ rồi.