Nữ nhân thần bí đâm ra một kiếm, trong nháy mắt kiếm quang bộc phát vô cùng cường liệt nhưng cũng vô cùng ưu mĩ, chiếu rọi cả không gian, khuếch tán ra bốn hướng hình thành điểm điểm quang hoa, như một bức tranh xinh đẹp.
- Đây chính là kiếm thuật được xưng tối mĩ lệ nhất trên đời ......Dùng toàn thân để dụng kiếm, có thể nói là kiếm thuật tuyệt diệu!
Vân Quan Nguyệt cảm thán:
- Có thể là mạnh nhất đương thời, thiên tư trác tuyệt nhất, cũng là nữ kiếm thủ xinh đẹp nhất, đây là may mắn bậc nào!
Những người khác cũng ngơ ngác nhìn vô số đóa hoa đang bao vây xung quanh nữ nhân chậm rãi phóng ra bốn hướng, bất giác thừa nhận lời của Vân Quan Nguyệt không sai.
- Quả nhiên không hổ là cao thủ kiếm thuật mạnh nhất Xá Tử Yên Hồng Môn!
Quỷ kiếm cũng than thở, bất quá cảm thấy may mắn vì cảnh tượng tráng lệ này hướng vào người khác. Lão không thể tưởng tượng được sẽ phản ứng với kiếm hoa này thế nào, có thể đang lúc mê say đã bị kiếm quang xéo nát.
Bạch Kim Nguyệt ngây người, đây mới thật là kiếm thuật sao? Nàng hoài nghi đây không phải là kiếm thuật xuất hiện ở thế gian. Đang ngơ ngác thì bị đầu vai của Trương Hắc Ngưu khẽ chạm vào bắn ra mấy trượng, mấy hộ vệ bên cạnh cảm nhận được kiếm khí đập vào mặt cũng vọt ra nhanh như chớp.
Trương Hắc Ngưu duỗi ngón tay bắn ra một chỉ vào vùng kiếm hoa huyễn lệ.
- Đinh! một tiếng, thanh âm thoáng cái đã truyền khắp thiên địa như rồng ngâm phượng hót, quanh quẩn hồi lâu trong không trung.
Quang hoa do kiếm khí mãnh liệt tạo thành trong nháy mắt mai một, nữ nhân kia giật mình. Trường kiếm trong tay bị một chỉ của Trương Hắc Ngưu bắn ra cong vòng lại rồi theo lực đàn hồi duỗi trở lại, một xung lượng cường đại vô cùng truyền đến, thân thể nữ nhân thần bí chợt lui về phía sau, nhẹ nhàng dẫm lên mặt đất một cái nhưng chấn thành một dấu chân thật sâu trên mặt nền đá hậu viện. Nền đá kia kêu ầm một tiếng rồi lún sập, trên mặt nữ nhân kia toát lên vẻ quái dị, ánh mắt phiêu hốt không ngừng, gân xanh nổi trên trán vặn vẹo, trường kiếm trong tay đâm mạnh xuống nền, dùng sức ôm chặt lấy đầu mình, rên lên thống khổ.
Tại sao lại vậy? Trương Hắc Ngưu khó hiểu, một chỉ vừa rồi bắn ra chỉ phá kiếm thế nhưng không hề phạm tới thân thể của nàng, vậy tại sao nàng lại biến đổi thành như vậy.
- Không tốt, phát bệnh rồi!
Quỷ kiếm kêu lên.
- Phát bệnh gì?
Vương Đạo Thống kỳ quái hỏi.
Quỷ kiếm biến sắc:
- Là si mê! (Cuồng trai ^^)
- Cái gì!
Mọi người không thể tin được kêu lên, kêu lớn nhất là Vân Quan Nguyệt, y không thể nào tưởng tượng nổi một nữ kiếm đạo đại sư siêu cấp nổi danh giang hồ khi si mê sẽ thành thế nào, hơn nữa cũng không muốn tưởng tượng, điều này thật sự là...... Vân Quan Nguyệt không lời nào để nói.
Chu Bất Đồng lúc này cũng dễ dàng hơn, tựa như đứng xem náo nhiệt, trong lòng tự nhủ. Bảo ngươi cuồng, đại nhân trở lại, ngươi còn cuồng hay không cuồng? Bây giờ xong chưa, bị làm cho sợ đến nhức đầu đi! mới vừa rồi lại dám hù dọa lão tử, bây giờ thì ngược lại, để lão tử rình rập ngươi!
- Nàng sao vậy?
Bạch Kim Nguyệt cẩn thận đi tới bên người Trương Hắc Ngưu. Nàng hãy còn run sợ bộ dạng điên cuồng vừa rồi của nữ nhân thần bí. Đồ án kiếm hoa kia mặc dù cực kỳ xinh đẹp nhưng cũng cực kỳ kinh khủng, chỉ cần đụng vào thì sẽ bị chém nát không thể nghi ngờ.
Trương Hắc Ngưu đưa tay khẽ vuốt ve bờ vai nàng, ra giọng chuyên gia:
- Chắc là có vấn đề về tinh thần.
Với sự chuyên tâm nghiên cứu mấy ngày này của hắn về tinh thần lực, đây nhất định là trên tinh thần xuất hiện vấn đề. Bất quá võ công nữ nhân này xem ra còn cao hơn Vân Quan Nguyệt, tâm trí dĩ nhiên cực kỳ kiên định. Bây giờ bị vây ở cảnh giới kinh khủng như vậy là do cái gì tạo thành, Trương Hắc Ngưu hết sức kỳ quái, nhưng không biết mình mới là nguyên nhân chân chính.
Nữ nhân thần bí ngồi xổm trên mặt đất phát ra tiếng khóc như trẻ con, cả người kịch liệt run rẩy, cũng không để ý tới chung quanh, trầm mê vào tiểu thế giới của mình.
- A! Tú Hoa tiểu thư ở chỗ này! Ta thấy được kiếm quang đặc biệt của nàng rồi! mau!
Có người ở phụ cận hô to rồi có tiếng bước chân chậm rãi tiếp cận chỗ đình viện của đám người Trương Hắc Ngưu.
- Có thật không?
Một người khác kêu lên, mấy người tới đây công lực cũng không tệ, trung khí mười phần, thanh âm sang sảng khiến mọi người đang đứng trong đình viện cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
- Mau báo cho lão gia!
Người thứ ba lớn tiếng kêu lên, trong nháy mắt lại có tiếng bước chân người thứ tư từ cách đó không xa chạy tới mang theo thanh âm bén nhọn rồi có một vật gì đó vút lên giữa không trung. Mọi người trong đình viện nhìn lên thì thấy trên cao có một tiếng nổ phát ra rồi một luồng sương màu đỏ bốc ra, tạo thành một đám mây nhỏ quanh quẩn rất lâu.
- Là đạn cảnh báo của Bàng gia chúng ta bắn ra!
Quỷ kiếm thuận miệng nói, giải thích nghi hoặc trong lòng mọi người, mọi người bừng tỉnh đại ngộ đồng thời biến sắc, Vương Đạo Thống cả kinh:
- Cái gì! Người Bàng gia tới?
Ba kiếm thủ tuổi chừng ba mươi, hai mắt có thần, thân thủ linh hoạt, cước bộ nhẹ nhàng, một thân công lực cũng tương đối không tệ tiến vào trong nội viện. Bọn họ vừa tiến vào thì tập trung nhìn cả vào nữ nhân đang ngồi trên mặt đất, một người lập tức đem một cái ống đồng trong tay nhắm thẳng lên trời kéo mạnh một cái làm phát ra một tiếng vang nhỏ trên cao. Một đám mây đỏ như vừa rồi lại xuất hiện trên đầu mọi người. Sau đó cả mấy tên coi như không thấy đám người Trương Hắc Ngưu và Bạch Kim Nguyệt, rút trường kiếm ra cầm trong tay rồi bao vây nữ nhân kia.
Nữ nhân thần bí thấy tiếng nổ trên bầu trời thì chợt run lên, tựa hồ bị đánh thức từ trong mộng đẹp, chậm rãi đứng lên. Lúc này dáng vẻ của nàng hoàn toàn đổi khác, từ vẻ thanh khiết như Bách hoa tiên tử trong nháy mắt chuyển thành mỹ phụ phong tình vạn chủng, ánh mắt lưu động, mị lực bắn ra bốn phía, thân thể khẽ chuyện làm lộ ra phong tình vô hạn câu dẫn một đám nam nhân nuốt nước miếng ừng ực.
Mấy kiếm thủ đang bao vây bất giác cũng bị hấp dẫn, trường kiếm trong tay khẽ run, một người trong đó vội vàng hô to:
- Ổn định, ổn định, cẩn thận Tú Hoa tiểu thư đột nhiên làm khó dễ, tất cả mọi người khó giữ được đầu!
Mọi người đều xốc lại tinh thần, một kiếm thủ ngoài cùng nhìn đám người Trương Hắc Ngưu, quát lên:
- Bàng gia làm việc, người rảnh rỗi tránh ra!
Trương Hắc Ngưu khó hiểu, những người này cũng không biết là từ đâu tới đây, làm gì cũng không nói rồi bảo chủ nhân đình viện là mình tránh ra, quả nhiên là trong mắt không có người. Chuyện này mình vẫn thường làm vậy mà giờ lại có kẻ công khai trình diễn trước mặt.
- Chờ một chút!
Một kiếm thủ chỉ vào Long Hổ Báo đang nằm trên mặt đất:
- Ngươi nhìn, ba huynh đệ bọn họ làm sao cũng ở nơi đây?
- Y...... Cự hán này!
Một kiếm thủ khác cũng nhìn kỹ lại Trương Hắc Ngưu làm hắn cảm thấy hơi nhột nhạt.
Chúng kiếm thủ nhìn huynh đệ Long Hổ Báo rồi nhìn lại Trương Hắc Ngưu, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ, có người kêu lên:
- Cự hán này chẳng lẽ chính là ......
- A!
Có người kêu to, trường kiếm trong tay chúng kiếm thủ trong nháy mắt đổi qua chỉ về hai người Trương Hắc Ngưu và Bạch Kim Nguyệt. Lúc này bên ngoài lại có tiếng bước chân vang lên, bất quá thanh âm phiêu hốt, hiển nhiên công lực vượt xa các kiếm thủ ở đây, ngoài cửa xuất hiện mấy lão nhân có hình dáng khác nhau, khẩn trương kêu lên:
- Thật phát hiện Tiểu Tú Hoa rồi!
Một lão giả vóc người tương đối cường tráng nhìn thấy đầu tiên nữ nhân đang đứng trong đình viện thì kích động định chạy tới, lại bị mấy lão giả bên cạnh kéo lại:
- Ngươi không muốn sống nữa sao!
Lão giả kia khẽ do dự dừng lại, lẩm bẩm:
- Y...... Bây giờ Tiểu Tú Hoa hình như là tiến vào trạng thái Tú Hoa phu nhân?
- Đúng vậy! Bất quá lúc này ngươi cũng không thể đi tới nha, nếu là bắt lấy ngươi rồi si mê thì mặt mũi Bàng gia mất hết!
Một lão giả kêu lên.
- Đúng nha! Vạn nhất còn là trạng thái Tú Hoa nương thì với võ công của ngươi căn bản không trụ được một chiêu hai thức của nàng, hay là chờ người đến đông đủ rồi hãy nói sao!
Lại có một lão giả nói.
Nghe mấy người nói rõ, đám người Trương Hắc Ngưu mê hoặc, cái gì Tiểu Tú Hoa, Tú Hoa phu nhân, lại là Tú Hoa nương, đúng là khó hiểu.
Mấy người Vân Quan Nguyệt nhìn về Quỷ kiếm, Quỷ kiếm ắc đầu:
- Có liên quan đến danh dự Bàng gia , Chu mỗ ta tuyệt đối không thể nói!
Mọi người khinh thường hừ một cái.
- Các ngươi còn không nhanh lên tản đi! Chẳng lẽ nghĩ chiếm tiện nghi Tiểu Tú Hoa sao?
Lão giả cường tráng tức giận chỉ vào ba kiếm thủ kia, cả đám vội vàng triệt thoái về phía lão giả.
- Còn các ngươi nữa! Cũng nhanh lui ra!
Lão giả chỉ tiếp vào hai người Trương Hắc Ngưu rồi hỏi một lão giả phía sau:
- Đạo hỏi lúc nào có thể đến đông đủ?
- Đến cái gì đủ?
Một lão giả kêu lên:
- Vô luận là Tú Hoa nương hay là Tú Hoa phu nhân, chúng ta cũng đỡ không nổi nàng, chỉ cần đợi nàng khôi phục trạng thái Minh Tú, chúng ta mới có thể!
Lão giả cường tráng thở dài một hơi:
- Thật là đáng chết, thật tốt một kiếm thủ thiên tài kiệt xuất nhất của Bàng gia từ trước tới nay vậy mà thành ra bộ dạng bây giờ! Quỳ hoa thái tổ thật là hại người rất nặng!
Trương Hắc Ngưu nghe vậy kỳ quái, làm sao lại nhắc đến mình.