Luồng không khí lạnh lùng xuyên qua mũi truyền vào trong cơ thể Trương Hắc Ngưu, hắn cầm một cây trường thương ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa vốn thuộc về Lý thành thủ. Tuy võ công của Lý thành thủ không được tốt cho lắm nhưng ngựa lại được tuyển chọn cực tốt, nếu không sẽ chẳng chịu được sức nặng cơ thể của Trương Hắc Ngưu.
Trương Hắc Ngưu một mình một tuấn mã cầm trong tay trường thương như ma thần thủ hộ trên con đường cổng chính Hán Cô thành, hắn cảm nhận được áp lực đang bùng lên ở ngôi thành này, hắn lại nghĩ đến khoảng thời gian ở trong cung. Nếu so với khoảng thời gian không biết năm tháng trước kia thì hắn vẫn thấy cuộc sống ở đây có ý nghĩa hơn, giống như bây giờ hắn phải đối mặt với đòn đột kích của sơn tặc, hắn cảm nhận được bầu không khí căng thẳng mà trước kia chưa từng có.
Thật ra Trương Hắc Ngưu cũng không căng thẳng, có thể nói hiện tại chưa có thứ gì có thể làm hắn căng thẳng, nhưng đây dù sao cũng là sự việc mà hắn chưa từng trải qua, điều này làm hắn sinh ra cảm giác căng thẳng chờ mong.
Trương Hắc Ngưu tản chân khí của mình ra, hắn lặng lẽ chú ý đến tất cả động tĩnh ở Hán Cô thành, ngay cả đám sơn tặc bây giờ đang chậm rãi tiếp cận Hán Cô thành và đám gian tế đang chuẩn bị hành động mở cổng thành.
Phong Linh Hương chạy rất nhanh trong màn đêm, nàng nhanh chóng chạy theo cảm giác tìm được vị trí của Trương Hắc Ngưu, đồng thời cũng trông thấy bóng người hoạt động lén lút, mùi dầu bùng ra trong không khí. Điều này làm Phong Linh Hương cảm thấy kỳ quái nhưng không quá chú ý.
Võ công của Phong Linh Hương có thể nói đã vượt qua đám người Nguyệt Hổ, tuy gần đây nàng thâm tàng bất lộ nhưng bây giờ chẳng còn gì phải che giấu, nàng dùng khinh công quỷ dị để vượt qua hàng loạt nóc nhà, dù có người thấy cũng chỉ cho rằng mình hoa mắt mà thôi.
Đúng lúc này Phong Linh Hương chợt khựng lại, nàng thấy một Trương Hắc Ngưu ngồi trên tuấn mã tráng kiện, hắn cầm trong tay trường thương và đứng vững trước cổng thành như một ngọn núi vững chắc không chút dao động. Lúc này trên người hắn bùng ra một khí thế áp đảo thiên hạ làm Phong Linh Hương cảm thấy khó chịu, nàng phải vội vàng trốn ra nóc nhà phía sau.
Sao có thể như vậy? Võ công của tên kia đã đạt đến cảnh giới nào rồi? Dù Phong Linh Hương ở trên nóc nhà nhìn hắn, nhưng nàng lại sinh ra cảm giác như hắn đang nhìn lên. Lúc này nàng chỉ cảm thấy một cảm giác cực kỳ sợ hãi bùng ra khắp toàn thân, đúng lúc Trương Hắc Ngưu quét mắt nhìn làm toàn thân nàng phát lạnh, ký ức dĩ vãng chôn chặt trong đáy lòng chợt lóe lên trong đầu. Trong lòng nàng chợt kêu gào điên cuồng, hai tay nắm chặt trường kiếm, móng tay dài cắm vào bàn tay mình, máu tươi bắn ra.
Trương Hắc Ngưu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn lướt qua nóc nhà mà Phong Linh Hương đang ẩn giấu, trong lòng thầm cảm thấy kỳ quái, sao nàng ta lại đến đây? Nhưng thời gian theo kế hoạch đã gần đến, tiếng vó ngựa nặng nề từ phương xa vang lên, hắn tập trung tinh thần nhìn về phía trước, đám sơn tặc đan tiến vào Hán Cô thành.
Tên thủ lãnh sơn tặc đeo mặt nạ dữ tợn chậm rãi thúc ngựa đi qua cổng chính Hán Cô thành, bên cạnh hắn có vô số sơn tặc, hắn đã cảm nhận được khí tức kỳ quái trong Hán Cô thành, bên trong thành đen kịt không có chút sinh khí. Một tòa thành âm trầm như vậy làm cho từng tên sơn tặc cảm thấy không ổn, nhưng những thuận lợi gần đây cũng làm cho chúng không quan tâm, cảm đám vẫn đi theo sự dẫn dắt của thủ lĩnh để xung phong liều chết.
- Thủ lĩnh... ....
Vài bóng đen đi đến bên cạnh thủ lĩnh sơn tặc, lúc này vẻ mặt tên kia không chút biểu cảm, không ai biết hắn đang nghĩ gì. Vài bóng người quỳ trước mặt hắn, đây chính là thủ lĩnh đám gian tế trà trộn vào Hán Cô thành. Tuy thủ lĩnh đạo tặc không cao lớn nhưng khí thế bức người, hắn mặc khôi giáp trông cực kỳ uy vũ, bộ giáp đen kịt vừa khủng bố vừa có vài phần quý khí, hắn chỉ tùy tiện ngồi lên ngựa cũng làm người ta sinh ra cảm giác cao vời.
- Nói... ....
Giọng điệu của thủ lĩnh sơn tặc có hơi khàn, vài tên thị vệ phía sau cũng không lên tiếng, ngoài tiếng thở của ngựa thì đám người này không phát ra tiếng động nào. Điều này cho thấy đây là đám quân nhân chính quy được huấn luyện chặt chẽ, lại có thêm kinh nghiệm chiến trận, thủ lĩnh đạo tặc có được thủ hạ như vậy đã chứng minh thực lực mạnh mẽ của chính mình, khó trách có thể đứng đầu và tung hoành không cố kỵ trước mặt rất nhiều đạo tặc.
- Lúc này thủ quân trong Hán Cô thành và dân chúng tập trung ở phủ thành chủ... ....
Vài bóng người cất lời.
- Vậy thì quá tốt... ....
Một thủ lĩnh sơn tặc trong nhóm mười ba tên phía sau nói:
- Cũng đỡ mất sức chúng ta mò mẫm tìm kiếm trong thành, thôi thì một mẻ hốt gọn.
Thủ lĩnh đạo tặc lại thờ ơ nói:
- Bắn tên trên thành hôm nay là người phương nào?
Một mũi tên xẹt qua trong đầu tên thủ lĩnh đạo tặc, mãi đến bây giờ hình ảnh đó vẫn làm hắn run lên nhè nhẹ, đó là sỉ nhục, hắn cầm thương mà cảm thấy lòng bàn tay vã đầy mồ hôi.
- Chính là một chủ quán cơm trong thành... ....
Bóng đen trả lời.
-Chỉ là một chủ quán cơm sao?
Thủ lĩnh đạo tặc mỉm cười, khí tức lạnh lẽo chợt bùng ra làm những bóng đen run rẩy. Hắn căm giận nói:
- Một ông chủ quán ăn mà có thân thủ như vậy, các ngươi trước đó điều tra thế nào? Sao có một người như vậy ở Hán Cô thành mà hoàn toàn không biết gì?
- Thủ lĩnh thứ tội, là thuộc hạ sơ sẩy, nhưng... ....
Những bóng đen cuộn mình thành một khối, một tên thủ lĩnh bên cạnh thủ lĩnh đạo tặc nói:
- Chỉ là một chủ quán cơm...Có gì mà không được... ....
- Ngươi nói gì?
Thủ lĩnh đạo tặc quay đầu nhìn, bộ dạng tên thủ lĩnh phía sau rõ ràng không cho là đúng. Tuy hắn là người đứng đầu liên minh sơn tặc nhưng đám thủ lĩnh còn lại cũng không phải bộ hạ trực thuộc, vì vậy nói chuyện cũng không có gì đáng bận tâm.
Tên thủ lĩnh kia kêu lên:
- Ta nói đó chỉ là một chủ quán cơm, có quái gì ngăn cản được đại quân của chúng ta? Cần gì phải quan tâm quá mức để rối loạn trận tuyến?
Tuy thủ lĩnh đạo tặc hơn hẳn những tên thủ lĩnh khác, nhưng tên thủ lĩnh lúc này đang nói lại không chịu phục. Hắn là một kẻ thân cao hơn hai thước, có thể nói là tương đối khôi ngô, trong tay là cự phủ khai thiên, nói chuyện như hung thần ác sát. Hắn đảo mắt quanh đám thủ lĩnh hai lượt, cuối cùng lại nhìn Hán Cô thành, bộ dạng như coi Hán Cô thành là mâm cơm ngon trước mặt.
Thủ lĩnh đạo tặc hừ một tiếng nói:
- Đúng là đầu heo, ngươi thi biết cái gì?
Tên thủ lĩnh đạo tặc chợt nổi giận, hắn muốn phát tác, nhưng đúng lúc này có vài luồng sát khí phủ lên người hắn, phát ra sát khí là đám thị vệ cưỡi ngựa. Vì vậy mà lửa giận trong lòng hắn bùng lên, hắn vỗ mạnh xuống ngựa bên dưới, ngựa phóng đi mà chỉ để lại một câu:
- Coi như ngươi lợi hại, bây giờ ông đi xử lý tên chủ quán cơm kia, để xem cuối cùng hắn có bao nhiêu lợi hại... ....
- Thủ lĩnh... ....
Vài tên thị vệ sau lưng xin chỉ thị, tên thủ lĩnh sơn tặc nói:
- Cứ để hắn đi xem cũng tốt.
Vì vậy bọn thị vệ cũng không nói gì thêm.
Những bóng đen tiếp tục báo cáo các tin tức khác trong Hán Cô thành cho thủ lĩnh sơn tặc, đúng lúc này một tiếng nổ lớn và tiếng kêu gào thảm thiết đột nhiên vang lên xé toang trời đêm Hán Cô thành. Tên thủ lĩnh sơn tặc chợt kinh hoàng, âm thanh kêu gào thảm thiết không cách quá xa bọn họ, hắn kỳ quái nói:
- Chẳng lẽ trong Hán Cô thành còn có phục binh?
- Điều này... ....
Những bóng đen không biết rõ, bọn họ dù sao cũng chỉ là những sơn tặc am hiểu sưu tầm tin tức được lụa chọn ra mà thôi, vẫn có chênh lệch với quân chính quy, đây không phải là thứ mà bọn họ biết được.
- Thủ lĩnh, chúng ta có nên tiến lên xem không?
Vài tên thị vệ sau lưng thủ lĩnh sơn tặc chợt mở miệng xin chỉ thị, thủ lĩnh sơn tặc cũng không trả lời, hắn thúc ngựa lên, mọi người vội vàng theo sau.
Lần này liên minh mười ba nhóm sơn tặc là không đồng nhất, nhóm mạnh nhất chính là quân của thủ lĩnh sơn tặc, tuy thuộc hạ không nhiều nhưng lại được huấn luyện nghiêm chỉnh và tinh nhuệ như quân chính quy quốc gia. Trong đó có ba thế lực khá kém, một trong số đó là của đại hán cầm cự phủ vừa rồi, người này thường thích dùng vũ lực, thủ hạ lại rất nhiều, nhưng bây giờ lại phải ở dưới trướng của thủ lĩnh sơn tặc, vì vậy mà rất không phục.
Một vị thủ lĩnh hai cánh quân sơn tặc còn lại khá thấp bé, dùng song liêm, được xưng là sơn tặc như gió. Một người còn lại là cao thủ được người ta gọi là độc xà quân sư, lúc này hắn phụ trách tiếp ứng từ bên ngoài, vì thế mà mười hai thế lực sơn tặc đã vào thành trót lọt.
Thủ lĩnh sơn tặc xung ngựa lên trước, kỵ binh thuộc hạ theo sau kín như tường đồng vách sắt, nếu so sánh thì rõ ràng là một trời một vực với binh sĩ Hán Cô thành. Tiếng vó ngựa nện ầm ầm xuống mặt đất, kỵ binh tiến lên như thác lũ.
Một luồng gió tanh thổi qua, người người nghe thấy đều muốn nôn thốc ra, móng ngựa cũng vang lên âm thanh dầm nước. Thủ lĩnh sơn tặc cảm thấy hơi run, chỉ nghe thấy âm thanh sắt thép va chạm vào nhau, một bóng đen khổng lồ bay vọt đến. Đám thị vệ phát giác ra vấn đề thì lập tức bao quanh bảo vệ thủ lĩnh, trường thương đâm về phía bóng đen. Đám người chợt kinh hoàng, một luồng gió lạnh từ trong người thủ lĩnh sơn tặc bùng ra, trường thương xoay tròn trong tay như gió, máu huyết bị thổi tứ tán, ngoài thủ lĩnh sơn tặc thì không ai không nhuốm máu.
Phía trước là tình cảnh mưa máu gió tanh, trên trời có một vật rơi xuống và nhập vào lòng đất, rõ ràng là cự phủ khai thiên của vị thủ lĩnh đạo tặc vừa rồi. Nhưng bây giờ cự phủ đã không còn bộ dạng ban đầu, phủ khổng lồ đã mất đi một nửa, bên trên bùng lên hàn quang cực kỳ thê lương.
Cảm giác lạnh lẽo chợt bùng lên khắp người tất cả sơn tặc ở đây, lúc này thủ lĩnh sơn tặc mới biết bóng đen khổng lồ vừa rồi là vị thủ lĩnh dùng cự phủ, nhưng sao lại như vậy? Người đơn giản đánh gãy cự phủ khai thiên là ai? Vì vậy mà một luồng áp lực như núi bùng lên trong lòng hắn.
- Người nào?
Đám thị vệ giống như gặp đại địch, gió lạnh đảo qua, tiếng võ ngựa đột nhiên vang lên trong lòng mỗi người, âm thanh kia giống như một đòn đánh thẳng vào tim.
Lúc này một người một ngựa chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người, mà đám sơn tặc bây giờ mới thấy trên đường phố đầy những phần thân thể tàn khuyết, trên đất đầy máu, một pho tượng nhuốm máu như ma thần đang cưỡi ngựa chậm rãi tiến đến. Khi ma thần kia chậm rãi đi đến thì trong lòng đám sơn tặc dần cảm thấy cực kỳ sợ hãi, ai cũng vội vàng lui về phía sau.
Giống như thủy triều rút, đối mặt với ma thần thì dù là sơn tặc kinh nghiệm chiến trận phong phú cũng khó thể chịu đựng được, mà thủ lĩnh sơn tặc và đám thị vệ giống như những tảng đá lồi ra khi thủy triều rút.
Thân thể cao lớn làm người ta sinh ra áp lực như núi, khí thế sắc bén như cuồng phong hầu như làm cho người ta không dám đứng thẳng. Một người một thương một ngựa như mới tắm máu, dù trên người không có giáp nhưng cũng làm người ta sinh ra cảm giác khó phá vỡ. Trong tay là một trường thương khô ráp đã biến thành màu hồng, người đến đơn thương độc mã và không xem thiên quân vạn mã ra gì chính là Trương Hắc Ngưu. Hắn một mình độc hành, thần cản giết thần, phật cản giết phật, trường thương trong tay có uy lực vượt qua tất cả mọi thứ đáng sợ, chỉ thấy mũi thương lóe lên hồng quang, hắn chống thương xuống đất, một tiếng ầm vang lên, mặt đất rung chuyển.
- Á... ....
Đám sơn tặc kêu lên thảm thiết, một luồng lực lượng lấy Trương Hắc Ngưu làm trung tâm bùng ra bốn phía, sát ý khủng bố chợt bao phủ tất cả sơn tặc, điều này làm cho nhiều kẻ phải kêu thảm.
Giống như một tín hiệu, khi Trương Hắc Ngưu chống thương xuống thì hỏa quang bùng lên khắp Hán Cô thành, tất cả cửa thành rơi xuống, sơn tặc đã vào thành xem như không còn lối thoát thân.