- Đây là Ngọc Kiều Kiều... ....
Ngọc Kiều Kiều đứng trong phòng, Tú Nương cười hì hì giới thiệu Ngọc Kiều Kiều cho Trương Hắc Ngưu đang ngồi ngay ngắn trên ghế. Trương Hắc Ngưu cũng không quá chú ý lắng nghe, hắn chỉ quét mắt qua thân thể đầy đặn mê người của nàng, sau đó quan sát Tú Nương, rồi lại nhìn về phía Ngọc Kiều Kiều nói:
- Chào Ngọc cô nương.
Ngọc Kiều Kiều cảm thấy cơ thể mình từ trên xuống dưới chợt nóng lên, ánh mắt Trương Hắc Ngưu giống như xé toạc toàn thân mình ra, nhìn thấu vào cả trong khung. Tất nhiên Ngọc Kiều Kiều cũng biết đến cái tên dang tiếng của Trương Hắc Ngưu, bây giờ nhìn lại mới thấy càng kinh người so với truyền thuyết, tuy hắn ngồi trên mặt ghế nhưng thân thể khổng lồ đã làm cho nàng cảm thấy một áp lực dữ dội. Khốn nổi lúc này Trương Hắc Ngưu đã cố gắng thu khí tức của mình lại, mà Ngọc Kiều Kiều cũng cười nói:
- Ra mắt Trương đại lão gia.
Tú Nương lại cười nói:
- Sao còn khách khí như vậy? Vài ngày nữa chúng ta sẽ là người một nhà, đợi tìm được ngày tốt sẽ cho Kiều Kiều nhập môn.
Vẻ mặt Ngọc Kiều Kiều chợt biến đổi, không quá mức tự nhiên, ánh mắt nhìn về phía Trương Hắc Ngưu có chút sợ hãi.
Trương Hắc Ngưu cảm nhận được sự hoảng hốt của Ngọc Kiều Kiều, hắn cảm thấy có chút kỳ quái nhưng không đặt vào trong lòng. Hắn cảm thấy nữ nhân kia tuy không biết võ công nhưng tư thái chặt chẽ, cốt cách cân xứng, nguyên khí sung túc, cũng không phải người thường. Hơn nữa nàng có đôi mắt rất có thần, trên người có một luồng khí tức làm người ta yêu mến, hắn không biết đó là sự thu hút giữa giống đực và giống cái, chỉ cảm thấy nữ nhân kia khá tốt.
- Nói như vậy thì Ngọc cô nương này do nàng tìm đến?
Trương Hắc Ngưu còn nhớ đến chuyện Tú Nương chuẩn bị nạp thiếp cho mình, lúc này nàng đưa đến một nữ nhân xinh đẹp tuyệt vời, tất nhiên sẽ không có ý gì khác.
- Đúng rồi, tướng công không nên gọi là Ngọc cô nương, gọi nàng là Kiều Kiều.
Tú Nương kéo Ngọc Kiều Kiều nói:
- Tướng công thấy ánh mắt của thiếp thế nào?
Lúc này ngay cả hoa khôi Hồng Phấn Lâu là Ngọc Kiều Kiều cũng cực kỳ mất tự nhiên, gần đây nàng chỉ chiêu đãi các công tử tuấn tú phú hộ, lúc này vô tình thấy vẻ hùng dũng của Trương Hắc Ngưu, vẻ mặt hung tướng, sau này nàng sẽ cùng ăn cùng ngủ với hắn, cuộc sống như vậy làm nàng không dám tưởng tượng. Nhưng nàng cũng không dám phản kháng, nhưng khốn nổi điều này cũng là bình thường, xuất thân thanh lâu chính là xuất thân thanh lâu, đây chính là kết cục của tất cả nữ tử trong thanh lâu.
- Rất tốt.
Trương Hắc Ngưu nói.
- Tướng công đã nói tốt, như vậy tất cả những việc còn lại sẽ do thiếp sắp xếp. Kiều Kiều không cần lo lắng, tướng công nhà ta có hung tướng nhưng lại rất biết cách thương yêu thê thiếp.
Tú Nương cười, nàng nhìn Ngọc Kiều Kiều, mà Ngọc Kiều Kiều cũng cố gắng nặn ra nụ cười.
Lần này Tú Nương kéo Ngọc Kiều Kiều đến gặp mặt Trương Hắc Ngưu, sau đó sẽ là đưa vào cửa. Trong lòn Ngọc Kiều Kiều phát sầu, dù nàng không có ý trung nhân nhưng Trương Hắc Ngưu không phải kẻ trong suy nghĩ của mình. Trong lòng nàng luôn nghĩ về một công tử đẹp đẽ xuất chúng, nhẹ nhàng lãng tử như tranh, cũng tuyệt đối không phải một ma thần hung thần ác sát như Trương Hắc Ngưu. Ngọc Kiều Kiều từng nghe nói về cuộc chiến ở Hán Cô thành, một mình Trương Hắc Ngưu đơn thương độc mã tiến ra giết người như ngóe, nào ngờ có một ngày mình sẽ gặp hắn, hơn nữa còn ở cùng một giường.
Trong hành lang có hai nha hoàn vừa đi vừa nói chuyện.
- Ngươi nói gì?
Tần Thường không tin vào tai mình, nàng nắm chặt lấy một nha hoàn vừa đi qua bên cạnh rồi hỏi:
- Ngươi nói lại một lần nữa xem?
Tiểu nha hoàn kia sợ đến mức ngây người, nàng bị Tần Thường xách cổ áo mà chiếc rổ trên tay rơi hẳn xuống đất, ánh mắt nhìn Tần Thường nói không nên lời. Một nha hoàn ở bên cạnh kêu lên:
- Tần cô nương, đừng xách Tiểu Lan như vậy nữa, nàng ấy vừa nói phu nhân chuẩn bị nạp thiếp cho lão gia.
- Phu nhân nào? Lão gia nào?
Tần Thường hỏi.
- Tất nhiên là Trương phu nhân, Trương lão gia.
Tiểu nha hoàn còn sợ Tần Thường chưa rõ, nàng tiếp tục nói:
- Chính là Tú Nương phu nhân, Trương Hắc Ngưu lão gia.
Tần Thường nghe như vậy thì giống như sét đánh, thầm nghĩ có chuyện gì xảy ra?
- Chuyện gì xảy ra?
Tần Thường hỏi.
- Không biết.
Tiểu nha hoàn thân phận thấp kém, nào biết những chuyện này?
- Thiếp thân là ai?
- Là hoa khôi đứng đầu bảng của Hồng Phấn Lâu, là Ngọc Kiều Kiều cô nương.
Tiểu nha đầu dùng giọng ngọt ngào nói, trong lòng Tần Thường chợt chấnd động, là nàng ta sao? Đồ đệ này còn chưa kịp làm ăn gì, bây giừ sư phụ đã tiến trước một bước. Tần Thường nghĩ đến bản lĩnh của Ngọc Kiều Kiều mà cảm thấy chột dạ, mình còn cơ hội nữa không?
- Chuyện xảy ra khi nào?
Tần Thường nói.
- Ngọc cô nương vừa mới được phu nhân đưa đến gặp lão gia, ba ngày sau sẽ là ngày tốt, chắc sẽ nhập môn.
Vấn đề nạp thiếp trước nay tương đối đơn giản, không cần làm gì rườm rà, chỉ cần vào cửa vào đưa đến phòng là được.
- Thật sao?
Tần Thường buông tiểu nha hoàn trong tay ra, trong lòng có chút khó chịu, nàng chỉ oán giận mình, sao lá gan nhỏ như vậy? Vì sao không thành đại sự, thù gia tộc còn chờ nàng đi báo.
- Nhưng Tần cô nương và lão gia có quan hệ thân thiết, những chuyện này hạ nhân như chúng ta không hiểu nhiều lắm, có gì kính xin Tần cô nương tựu mình đi hỏi phu nhân và lão gia.
Tiểu nha hoàn nói xong thì cùng người bạn của mình đi ngay, chỉ để lại một mình Tần Thường đứng ngây ở hành lang, sau đó nàng đi về phía thư phòng của Trương Hắc Ngưu. Sau khi còn cách một khoảng thì nàng đã nghe thấy một giọng nói ngọt ngào truyền đến:
- Cám ơn tỷ tỷ, Kiều Kiều hiểu rõ... ....
Tần Thường khẽ lách mình trốn đi, vừa vặn thấy được Ngọc Kiều Kiều và Tú Nương đang cùng nhau đi từ phương khác đến. Âm thanh ngọt ngào của Ngọc Kiều Kiều rất khó quên, vi vậy mà Tần Thường nhận ra ngay.
Tú Nương nói:
- Ba ngày sau Kiều Kiều sẽ là người của Trương gia.
Ngọc Kiều Kiều khẽ vuốt cằm, nàng giống như thẹn thùng nói:
- Sau này còn cần Tú Nương tỷ tỷ chỉ dạy cho.
Trong mắt Tần Thường chợ tái nhợt, nàng đi ra ngoài phủ.
Trong một tiểu viện độc lập, bên trong có một bóng trắng đang tung bay trái phải, trường kiếm hóa thành từng luồng hàn quang lóe ra khắp người, như những tia chớp vây quanh một đóa sen xinh đẹp, những luồng sáng liên tục bùng ra. Một bóng người quạnh quẽ và lạnh băng xuất hiện, là Phong Linh Hương, nàng lẳng lặng nói:
- Nguyệt Như, con nói thật sâo? Trương Hắc Ngưu muốn nạp thiếp/
- Đúng rồi, Hương di!
Nguyệt Như khoa chân múa tay nói:
- Thải Liên Kiếm của dì ngày càng lợi hại, chỉ giáo Nguyệt Như nhé?
- Thải Liên Kiếm của Hương di con không học được.
Phong Linh Hương thầm nghĩ dù Thải Liên Kiếm của mình có lợi hại thế nào cũng không vượt qua Trương Hắc Ngưu, võ công của ma thần kia quá mức khủng bố.
Nguyệt Như lại không nghĩ như vậy, nàng nói:
- Bây giờ ngay cả tiểu đệ đệ cũng dám chê cười con, Nguyệt Như nhất định phải học Thải Liên Kiếm của Hương di, nếu không con phải đi tìm Trương Hắc Ngưu, tên đen kia tuy không tốt nhưng võ công lại rất mạnh.
- Không được.
Phong Linh Hương không dám đối mặt với Trương Hắc Ngưu, nhưng nàng cũng không để cho Nguyệt Như đưa thân vào miệng cọp, nàng nói:
- Được rồi, Hương di sẽ dạy con Thải Liên Kiếm, nhưng những gì con vừa nói là thật sao? Hắn quả thật muốn nạp thiếp à?
Nguyệt Như chợt vui mừng, nàng nói:
- Tất nhiên, trong phủ đã truyền ra, chỉ là mọi người quá bận rộn nên không biết mà thôi, tin tức của con rất linh thông, hơn nữa đối phương là Ngọc Kiều Kiều có danh tiếng trong Hán Cô thành.
Phong Linh Hương thầm cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ Trương Hắc Ngưu có thái độ khác thường như vậy là muốn làm gì? Chẳng lẽ có âm mưu gì đó?
Trong Hán Cô thành rất náo nhiệt, Tần Thường đi một mình trên đường mà ánh mắt trống rỗng, vì sao không phải là mình? Lại là Ngọc Kiều Kiều? Đúng là không có đạo lý, Tần Thường cũng không có mục tiêu gì, chỉ muốn đi về phía trước, liên tục oán trách mình. Lúc này Ngọc Kiều Kiều đã vào cửa Trương gia, chính mình trước đó đã từng tiếp xúc với nàng ta, nàng ta còn tặng mình Hồng Phấn tam bảo, dù lúc đó mình dùng khăn che mặt nhưng sau này sẽ gặp mặt nhau ngày càng nhiều, sẽ khó thể nào bảo đảm đối phương không nhận ra mình. Tần Thường cảm thấy cực kỳ xấu hổ, bước chân càng nhanh, thầm nghĩ muốn tìm một chỗ không người mà đập đầu chết đi cho rồi.
Hai mắt Tần Thường chợt tỏa sáng, nàng chợt phát hiện mình đã rời xa Hán Cô thành từ khi nào, đã đi đến một ngọn núi lớn, trong lòng thầm kinh hãi. Nàng cũng không nhớ vừa rồi mình không tự chủ được mà dùng thúc đẩy chân khí, hai chân chạy như bay, đến khi có phản ứng thì đã chạy xa trăm dặm rồi.
Nhưng như vậy cũng tốt, Tần Thường nhắm mắt tìm một chỗ ngồi xuống, tâm tình dần bình tĩnh. Sau khi tiếp xúc với Tàng Long họa kích thì nàng phát hiện trong lòng mình vứt bỏ nhiều tạp niệm, không còn cao ngạo như trước, càng giống một tiểu cô nương bình thường.
Mặt đất truyền đến những chấn động nhỏ, Tần Thường giật bắn người đứng lên, căn cứ vào kinh nghiệm của nàng thì đó là tiếng ngựa phi như tên bắn, lúc này thính giác vượt xa thường nhân của nàng cố gắng thu thập sóng âm. Nàng phát hiện có người gào thét, ngựa hí điên cuồng, đao kiếm giao chiến, rõ ràng là âm thanh chiến đấu, nhân số hơn trăm người, chia làm hai nhóm, đuổi giết nhau.
Tần Thường thầm cảm thấy hiếu kỳ, chẳng lẽ là nhân mã của Hậu Bạch Y, nhưng nghe tiếng chém giết thì nhiệt huyết của nàng bùng lên, nếu đến rồi thì đi xem. Nàng cẩn thận phán đoán vị trí, sau đó phi thân ra vọt về phía phát ra âm thanh. Nàng chạy như bay với tốc độ kinh hoàng, kim quang nhàn nhạt bao quanh người, tốc độ phá vỡ không khí làm nàng biến mất ngay tại chỗ.
Quá trình chém giết vẫn tiếp tục tiến hành, người phía trước điên cuồng thúc ngựa, bọn họ đang hộ vệ một người nhỏ gầy mặc kim giáp cực kỳ hoa lệ phóng vè phía trước như tên bắn. Liên tục có người kiệt sức và ngã ngựa bị đám người phía sau xông lên đâm chết, bị chém thành thịt nát. Tên kỵ sĩ nhỏ gầy còn ôm trong lòng một thiếu niên hơn mười tuổi, vì muốn giảm bớt sức nặng bản thân mà liên tục ném vài món ra ngoài, thâm chí ngay cả mũ giáp của mình cũng ném đi. Trên mũ giáp là một đồ án cực đẹp, tràn đầy khí tức xa hoa của đại gia tộc.
Lại có một tên phóng lên chặt đứt đầu một kỵ binh, máu tươi phun ra cao ngất trời, lúc này quân chạy trốn còn chưa đến hai mươi người mà truy binh có quân số hơn tám mươi. Hơn nữa truy binh có quân hùng tướng mạnh, tinh lực dư thừa, thậm chí còn có tên cong người nhặt kim giáp vừa bị vứt dưới đất rồi lớn tiếng hô hào, sĩ khí chấn động.
Người phía trước cực kỳ khốn khổ giống như đã lâu rồi không được nghỉ ngơi, hai mắt đỏ hồng đầy tơ máu, cũng chẳng biết phải làm sao với truy binh ở phía sau. Đồng bọn của hắn dần chết đi, trên mặt hắn cũng không có biến hóa quá lớn, giống như tập mãi thành quen.
Tuấn mã của tên kỵ sĩ kim giáp rõ ràng là ngựa thuần nhất, lúc này nàng hất đầu lên, mái tóc không còn được mũ giáp bao bọc mà vung lên như thác nước, lộ ra một dung nhan tuyệt mỹ, nhưng vẻ mặt tái nhợt, không ngờ nàng là một nữ nhân.