Thủ lĩnh sơn tặc cũng không theo Trương Hắc Ngưu tiến vào trong phủ thành chủ, ngược lại dừng ở bên ngoài để quản lý đám sơn tặc. Đám binh sĩ đứng trên tường thành phủ thành chủ cũng đang tiếp nhận nhiệm vụ cảnh giới của Nguyệt Hổ, bọn họ tuyệt đối không có hảo cảm gì với đám người bên ngoài, lúc này đám sơn tặc ở bên ngoài đang lấy lương khô ra ăn, đồng thời cũng giám thị những tên sơn tặc khác không cùng cánh quân với mình.
Với sự cầm đầu của thủ lĩnh sơn tặc, thực lực của đám sơn tặc đầu hàng được chia thành ba cấp bậc, tinh nhuệ nhất chính là hai trăm người đã bị Trương Hắc Ngưu làm lễ rửa tội tâm lý, dù là tâm sinh lý gì cũng bị áp bách rất lớn, tất nhiên cũng có thể chịu đựng được những lực lượng cực lớn. Nhóm thứ hai chính là những tên sơn tặc gia nhập vào nhóm kéo về phủ thành chủ với Trương Hắc Ngưu, những người này tuy cảm nhận được khí tức của Trương Hắc Ngưu nhưng do nhân số quá nhiều nên hiệu quả đã giảm bớt khá nhiều. Cuối cùng tất nhiên là nhóm sơn tặc đã hàng phục khi đến phủ thành chủ, bây giờ tất cả thủ lĩnh sơn tặc làm một đợt kiểm tra, những tên không phục gia nhập đều bị giết, những kẻ già yếu cũng được đưa ra, vì thế mà tạo nên một cánh quân sơn tặc tràn đầy lực chiến.
Cổng chính cửa phủ thành chủ chợt mở ra, ba người đi ra, cầm đầu là một nam nhân thân thể hùng tráng, cao hơn hai người bên cạnh vài cái đầu, cặp mắt hổ to như chuông đồng làm người thấy phải sợ hãi, người tới chính là Trương Hắc Ngưu, Nguyệt Hổ và Lộ lão nhân.
Nhìn thấy Trương Hắc Ngưu đi ra thì hai đầu gối của thủ lĩnh sơn tặc không tự chủ được phải mềm nhũn ra, hắn quỳ rạp xuống đất làm đám sơn tặc chung quanh cảm thấy cực kỳ hoảng sợ. Nguyệt Hổ và Lộ lão nhân cũng kinh hoàng, Trương Hắc Ngưu lại không quan tâm mà tiếp tục đi về phía trước. Lúc này sơn tặc quỳ xuống ngày càng nhiều, có vài tên không tự chủ được phải quỳ xuống, có vài tên quỳ xuống theo đồng bọn, vì vậy mà khoảnh khắc này có vài ngàn người quỳ xuống thần phục dưới chân Trương Hắc Ngưu làm bùng lên một luồng hào khí khó nói nên lời. Lúc này ánh mắt đám Nguyệt Hổ nhìn về phía Trương Hắc Ngưu đã rất khác thường, mà người nào thấy tình cảnh này cũng tạo nên ấn tượng cực sâu, ai cũng cho rằng Trương Hắc Ngưu thật sự là thiên thần đến thế gian.
- Đứng dậy.
Trương Hắc Ngưu quét mắt nhìn đám người, hắn đột nhiên sinh ra cảm giác hưng phấn vì nắm giữ sinh tử của người khác.
- Chủ nhân.
Tên thủ lĩnh sơn tặc trước nay chưa từng gỡ mặt nạ khủng bố của mình xuống, lúc này hắn lấy mặt nạ xuống để lộ ra gương mặt thật sự của mình Nguyệt Hổ vừa nhìn thấy thì hít vào một lồng khí lạnh, thầm nghĩ có thể chạy trốn trong tay đối phương thì quả nhiên là cực kỳ vui sướng, vì vậy không nhịn được nói ra tên của đối phương:
- Nhân yêu Hậu Bạch Y!
Nguyệt Hổ vừa nói ra đã tiếp nhận ánh mắt làm người ta cảm thấy trái tim bị bóp chặt, điều này làm hắn không khỏi lui ra phía sau vài bước, thầm nghĩ một người như vậy sao có thể hàng phục? Đây rõ ràng là một yêu vật sống trong hắc ám lạnh lẽo hút máu người sinh sống, dung nhan trắng như tuyết vốn làm cho người ta cảm giác ôn hòa, mềm mại, xinh đẹp nhưng kẻ này lại làm cho người ta sinh ra cảm giác lạnh thấu xương. Ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần dù chuyển sang mặt bất kỳ cô gái nào cũng có thể coi là khuynh quốc khuynh thành nhưng xuất hiện trên mặt người này lại giống như tạo nên một lớp mặt nạ tràn đầy quỷ khí, điều này không khỏi làm người ta nghĩ đến một biệt hiệu khác của hắn, Mặt Nạ Quỷ.
Là hắn, nếu là một người từng trải thì sẽ có một nhận thức đối với một danh nhân vang danh trên đại lục này, sẽ biết Hậu Bạch Y trước mắt là kẻ không thể đắc tội, cũng tuyệt đối không thể động vào Người này nghe nói lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, hai tay đầy máu tanh, không thuộc về phạm trù nhân loại. Theo truyền thuyết thì người này còn ăn tim gan hài tử, mỗi lần như vậu thường móc tim sống ra ăn, vì hắn ra tay quá nhanh nên hài tử bị lấy mất tim mới sinh ra cảm giác đau và chết. Người này võ công cao cường đứng trong bảng vàng mười đại cao thủ hắc đạo, một thân âm công cực kỳ khủng bố, cũng là một tên trộm nổi tiếng. Một người như vậy có thể nói là tử địch của dong binh đoàn, vì vậy Nguyệt Hổ có thể biết khá nhiều về Hậu Bạch Y, bây giờ hắn gặp mặt trực diện mà cảm thấy đổ mồ hôi lạnh, nếu hắn sớm biết mình gặp phải một đối thủ như vậy thì đã bỏ chạy từ lâu rồi.
Nhưng Trương Hắc Ngưu lại khác biệt, hắn nhìn về phía Hậu Bạch Y mà sinh ra cảm giác thân thiết, hắn nhìn phản ứng của Nguyệt Hổ mà dùng giọng kỳ quái nói:
- Nhân yêu, tên gọi kỳ quái gì vậy?
Hai mắt Hậu Bạch Y chợt bùng lên hàn quang, bên trong đan xen sự phẫn nộ, tàn nhẫn, ánh mắt như thế lại giống như mắt phượng hé mở nhưng đối với Nguyệt Hổ thì giống như một thanh kiếm sắc đâm vào trái tim. Nguyệt Hổ thầm run lên, trong lòng thầm nghĩ vì sao mình lại phạm vào điều kiêng kỵ của ác quỷ kia? Hậu Bạch Y tất nhiên không giận lây sang Trương Hắc Ngưu, tất cả căm hận của hắn chuyển hết lên người Nguyệt Hổ.
- Nhân Yêu...Thật ra có nghĩa là khi sinh ra đã bị tàn tật.
Trong mắt Hậu Bạch Y lóe lên hàn quang, đám sơn tặc xung quanh bỏ chạy sạch sẽ, cũng không dám nghe những lời nói của hắn. Lúc này hắn nhìn về phía Trương Hắc Ngưu, trong mắt phượng có chứa cái nhìn thẹn thùng, hắn nói:
- Thân là nam nhân nhưng không thể nào cùng nữ nhân... ....
Giọng điệu như âm thanh nữ nhân sâu kín làm cho đám người xung quanh cảm thấy da thịt run lên, chết, muốn chết, Nguyệt Hổ thầm đổ mồ hôi lạnh. Lộ lão nhân tuy chưa từng nghe qua đại danh của Hậu Bạch Y nhưng toàn thân cũng run lên, thật sự quá kinh khủng, lão nghe được như vậy thì không khỏi nói:
- Đây chẳng phải là thái giám sao?
Trương Hắc Ngưu chợt bừng tỉnh, hắn hiểu vì sao mình lại có hảo cảm vô lý với đối phương như vậy, thì ra đối phương là thái giám, vẻ mặt như vậy, âm thanh như vậy, đó là thứ quá quen thuộc với hắn trước kia, đúng là một đứa trẻ tốt.
Ánh mắt như kiếm sắc muốn đâm thủng người Lộ lão nhân, bên trong tồn tại cảm giác oán hận cực kỳ sâu sắc.
Trương Hắc Ngưu khẽ thở dài một hơi, với hắn sẽ rất ít khi có cảm xúc như vậy, hắn khẽ vỗ vai Hậu Bạch Y nói:
- Sau này ta sẽ quan tâm đến ngươi.
Tình huống rất quỷ dị, gương mặt xinh đẹp của Hậu Bạch Y chợt xuất hiện nụ cười vặn vẹo khó nói nên lời, khoảnh khắc này nụ cười trở nên cực kỳ khiếp sợ:
- Thật vậy sao?
Hậu Bạch Y thân là người tàn tật bị người vứt bỏ, bị kỳ thị, từng là đồ chơi của kẻ giàu có, hắn vốn cho rằng mình sẽ không bao giờ nhận được tình cảm ấm áp, được người quan tâm, vì vậy mà trong lòng xuất hiện lỗ hỗng lớn.
- Trương Hắc Ngưu đã nói là làm.
Trương Hắc Ngưu bình tĩnh nói.
Khoảnh khắc này Hậu Bạch Y chợt cảm thấy hơi nước bùng ra hai mắt, lại không nói nên lời.
- Đi theo ta.
Trương Hắc Ngưu nói, hắn có cảm nhận không sâu với phản ứng cổ quái của Hậu Bạch Y, nhưng bây giờ chính sự là quan trọng, chỗ này lại không phải nơi nói chuyện.
Hậu Bạch Y cố gắng kìm nén xúc động trong lòng, hắn cung kính nói:
- Chủ nhân, xin cho ta nói hai câu với thủ hạ.
Trương Hắc Ngưu gật đầu, Hậu Bạch Y nhanh chóng nói vài câu với đám thủ hạ, sau đó đi theo ba người Trương Hắc Ngưu vào phủ thành chủ.
Chỉ có bốn người ngồi trong phòng, bây giờ Hán Cô thành là nơi tổ hợp lực lượng, khi nói ra chuyện ấn tín thì đúng như những gì Lộ lão nhân suy đoán, bây giờ đang nằm trong tay Hậu Bạch Y. Dù sao đó là những thứ không đơn giản, không chỉ là ấn tín còn có nhiều tài vật lương thực, cũng có một vài thứ mà sơn tặc đang giữ cần được xử lý, những vật này không thể mất đi, là thứ mà Hán Cô thành đang cần.
- Hầu thủ lĩnh có thể ước thúc thuộc hạ, như vậy tại hạ cũng không còn gì lo lắng... ....
Nguyệt Hổ quan sát phản ứng của Hậu Bạch Y, sau đó hắn nói:
- Chỉ là tối qua hai bên đã động dao kiếm, bây giờ mong Hầu thủ lĩnh đưa quân ra xa một chút.
Hậu Bạch Y lạnh lùng lên tiếng:
- Không cần các hạ hao tâm tổn trí, bổn tạo tất nhiên sẽ nghe lệnh chủ nhân.
Hậu Bạch Y căn bản không quan tâm đến Nguyệt Hổ, chỉ nghe hiệu lệnh của Trương Hắc Ngưu.
Lộ lão nhân là tuổi già thành tinh, lão cười ha hả nói:
- Ta và hai người đều xem Trương lão đệ là ngựa đầu đàn, những ngôn từ có ảnh hưởng đến hòa khí đừng nên nói ra. Trương lão đệ nói thế nào chúng ta làm theo như vậy là được.
- Lộ tiên sinh phụ trách nội chính và lương thực trong thành, cung chấp chỗ dừng chân, kiểm tra vật tư, Nguyệt lão đệ phụ trách quân vụ kiểm kê người chết, thu nạp thi thể, Bạch Y ở ngoài thành phụ trách bình định sơn tặc, Trương Hắc Ngưu ta.... ....
Trương Hắc Ngưu đột nhiên cảm thấy cảm giác chỉ huy là rất tốt, hắn nói:
- Ta dẫn người đi cứu hỏa.
Trong thành vẫn còn lửa cháy lớn, không dập không được.