Mọi người đi vào sâu trong rừng dưới sự dẫn dắt của Trương Hắc Ngưu, thủ pháp của hắn tương đối cao siêu, mỗi khi không có ai chú ý thì một mũi tên của hắn đã được bắn ra, khi mọi người còn đang do dự thì tên đã trúng mục tiêu. Người trong nghề thì có thể nhìn ra chút cách thức, người ngoài thì chỉ biết xem náo nhiệt mà thôi. Nguyệt Hổ, Phong Linh Vũ và Phong Linh Hương đều là người trong nghề, mà Nguyệt Như và Nguyệt Phong thì là người thường, mà Văn Trọng thì hoàn toàn là người thường. Trương Hắc Ngưu tiện tay dưa tên lên gài cung đã là một cảnh giới đại thành, thậm chí cũng không cần dùng mắt nhắm mục tiêu, chỉ dựa vào linh giác vô cùng linh cảm mà thôi, hắn có thể đơn giản tìm được dã thú giấu mình trong rừng, hơn nữa tên không phải xuyên qua mắt thú, là xuyên qua tai.
Thủ pháp như vậy đã vượt qua cảnh giới của những thợ săn cực giỏi nhưng Trương Hắc Ngưu không quan tâm. Đám người Nguyệt Hổ thì khiếp sợ vì võ công cao cường của hắn, mà Phong Linh Hương thì càng kinh hoàng hơn, nàng khó thể tưởng những năm qua mình luyện tập thành tài nhưng chỉ cần xem xét chiêu thức cung tiễn của đối phương cũng thấy sự khác biệt quá xa xăm, vì vậy mà vẻ mặt nàng tương đối khó coi.
Trương Hắc Ngưu phụ trách bắn chết dã thú, mà Văn Trọng tất nhiên có nhiệm vụ đi thu thập, nhưng tên của Trương Hắc Ngưu bắn đi quá nhanh, thường làm cho người ta cảm thấy khó nắm bắt phương hướng. Vì thế mà Văn Trọng liện tục phàn nàn khối lượng công việc mệt nhọc, vừa không ngờ Trương Hắc Ngưu có thân thủ như vậy.
Nguyệt Như và Nguyệt Phong có chúng một ý nghĩ, đó chính là tiễn thuật có lợi hại cũng chẳng thanh nhã, nhưng bắn nhanh như vậy cũng khá tốt, như vậy quá trình đi săn sẽ kết thúc nhanh chóng.
Nguyệt Như nhìn những dã thú mà Trương Hắc Ngưu bắn chết, Văn Trọng là người đưa dã thú về, hơn nữa da lông lại được bảo trì cực tốt. Nguyệt Như không khỏi để ý đến một lông của một con chồn trắng cực đẹp bị Trương Hắc Ngưu bắn chết, đẹp quá, không biết ông chủ Trương này có bán đi không, nếu bán thì mình sẽ có một chiếc khắn quàng cổ đẹp và cực kỳ thoải mái. Nguyệt Như đang có ý nghĩ cổ quái thì Phong Linh Hương ở đằng sau kéo người nàng, vì vậy mà nàng chợt kinh ngạc, mộng đẹp cũng tan vỡ:
- Có gì vậy? Cô cô?
Phong Linh Hương dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Nguyệt Như rồi nói:
- Nếu tiếp tục đi, cháu sẽ đập lên thân cây... ....
Nguyệt Như chấn động, trước mặt nàng không xa là một gốc cây đại thụ cực kỳ dữ tợn cắm rể vững vàng trên mặt đất, thứ này rõ ràng không nên đụng vào. Nàng khẽ lè lưỡi, không ngờ mình chẳng cẩn thận như vậy, xem ra bị bộ da lông kia làm cho tinh thần mất tập trung, nhưng bộ lông đó thật sự quá đẹp.
Nguyệt Phong cũng rất coi trọng bộ lông con chồn màu trắng mà Trương Hắc Ngưu vừa bắn được, trong tay hắn là bảo bối Ngân Thương, tất nhiên hắn sẽ có hứng thú rất lớn với lông chồn trắng. Thứ đó quá đẹp, Nguyệt Phong nghĩ có thể mua lại thì tốt, mà hắn chẳng thèm quan tâm đến tài bắn cung của Trương Hắc Ngưu, chỉ cảm thấy người có tài dùng cung bắn chồn cũng dễ dàng.
- Bộ lông chồn này của ngươi... ....
Cũng là một câu nói nhưng lại phát ra từ miệng ba người, Nguyệt Như và Nguyệt Phong đưa mắt nhìn nhau, ngươi đoạt với ta sao? Sau đó cả hai cùng nhìn về phía người thứ ba, ai cũng chấn động, vì ngoài Trương Hắc Ngưu và nhóm người Nguyệt Hổ, khi bọn họ đi qua một đỉnh núi khác lại gặp vài hán tử tráng kiện, bên hông đám người đeo đủ binh khí, ăn mặc khá lòe loẹt, điều giống nhau duy nhất là cực kỳ cường tráng, hơn nữa ánh mắt giống như có một khát vọng cướp đoạt, binh khí trong tay giống như có thể rời khỏi vỏ bất kỳ lúc nào, giọng điệu cũng có một tập quán mệnh lệnh. Một hán tử cầm đầu nhìn đám người Trương Hắc Ngưu, hắn dùng trường đao trong tay chỉ vào Trương Hắc Ngưu giống như không thấy sự tồn tại nào khác:
- Đưa con chồn cho ta.
- Ngươi là ai? Lông chồn nói đưa là đưa cho ngươi sao?
Nguyệt Phong tức giận nhìn hán tử kia, Ngân Thương trong tay run lên, vì tên khốn kia không quan tâm đến hắn, vì thế hắn quyết định cho đối phương đẹp mặt.
- Đúng vậy, vì sao chúng ta phải đưa con chồn cho ngươi?
Nguyệt Như cũng tỏ ra tức giận, bàn tay nhỏ bé xiết chặt bảo kiếm, vì bộ lông chồn kia nàng cũng không tiếc đánh một trận.
Trương Hắc Ngưu không biết vì sao con chồn thành thứ "của chúng ta", hắn chỉ gãi đầu nhưng không tỏ ra quan tâm, hắn tùy ý gác cung lên vai, để xem đám người kia giải quyết tranh cãi này như thế nào.
- Không biết nhân huynh là thế gia vọng tộc nào? Bộ lông chồn này do vị bằng hữu kia của chúng ta săn được, nếu nhân huynh có hứng thì có thể dùng tiền mua lại, nhưng điều này cũng có chút... ....
Nguyệt Hổ vốn không muốn dây vào, nhưng vì hai đứa con không biết điều, hết lần này đến lần khác chỉ biết gây phiền toái, hắn đành phải mở miệng. Người đại hán kia nhìn Nguyệt Hổ, ánh mắt nhìn đến đám nữ nhân Nguyệt Như, khoảnh khắc sau đã cảm thấy hai mắt sáng ngời, hắn hét lớn:
- Trong nơi sơn dã thật sự có nữ tử xinh đẹp như vậy, đại gia lần này xuất hành cũng không tệ, ha ha...Lão gia này, ông đứng sang một bên đi, bây giờ ta không những muốn bộ lông chồn, hơn nữa ba vị mỹ nữ này phải đứng lại cho ta.
Tên đại hán trợn mắt, hắn đặt tất cả chú ý lên ba vị mỹ nữ trước mặt:
- Ngươi khi nào nghe nói sơn tặc muốn thứ gì đó thì cần phải mua? Ha ha... ....
Đám người phía sau tên đại hán chợt cười lớn, dĩ nhiên bọn họ không thèm quan tâm đến đám người Trương Hắc Ngưu.
- Các hạ có phải đã quá mức rồi không?
Nguyệt Hổ cả giận nói:
- Lão tử không phát uy thì các ngươi còn tưởng là mèo bệnh.
- Đừng nói đến chuyện quá phận, ngươi có tin lão tử cướp ba mỹ nhân như hoa như ngọc này ngay tức khắc không?
Tên đại hán chợt vung đao, bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo.
- Ngươi muốn chết.
Nguyệt Như tức giận nói, trường kiếm trong tay đã rời khỏi vỏ, nhưng nhanh hơn nàng chính là Nguyệt Phong, Ngân Thương trong tay hắn đã xoay tròn.
- Không hay, là cao thủ.
Có kẻ phát hiện ra vấn đề.
- Cái gì? Hán Cô thành ngoài Sơn Vạn Trọng thì lấy đâu ra cao thủ? Ngươi có lầm không, tiểu tử này sợ rằng chỉ có chút võ vẽ mà thôi.
Đại hán kia chợt kinh ngạc, hắn bổ trường đao trong tay ra, nhưng người mù cũng có thể thấy một đao kia chẳng những không nhanh, chuẩn, không hung ác, mà khốn nổi vấn đề cơ bản nhất là độ ổn định cũng cực kém.
Đao thương chạm vào nhau, trường đao bay mạnh ra ngoài, Nguyệt Phong hét lên một tiếng, khí thế có thể nói là cực kỳ kinh người, trường thương tung ra như rắn, liên tục xoay tròn làm không khí cuộn sóng. Hắn không phải là người chẳng có thực lực, nếu không sẽ chẳng kiêu ngạo như vậy, vì vậy khoảnh khắc khi trường đao của đối phương bay ra, hắn đã hét lên một tiếng và phóng về phía tên đại hán kia như chớp, trường thương lóe lên tinh quang đâm vào ngực đối phương.
Tên đại hán vung tay muốn đánh văng binh khí của Nguyệt Phong, nhưng lúc này ngực mát lạnh, chỉ cảm thấy trường thương rung lên vạch lên người, máu tươi cũng bùng ra.
- Đúng là không chịu nổi một kích, không hơn gì thứ này.
Nguyệt Phong dùng giọng khinh thường nói, trường thương rút trở về mà không dính chút máu, gương mặt lạnh như băng của hắn có vài phần anh tuấn.
Khi thi thể của tên đại hán kia gục xuông đất thì Nguyệt Như cũng đã xông lên, bảo kiếm trong tay như gió lướt qua trước mặt mọi người, đúng lúc đoàn người bên kia gào to:
- Ngươi dám giết đại ca của chúng ta... ....
Tiếng nói của người kia chưa dứt thì bảo kiếm của Nguyệt Như đã cướp đi tính mạng của hai người, kiếp pháp của nàng rất hoa lệ, giống như đang khiêu vũ, trong hoa lệ lại có lực sát thương cực mạnh. Nàng cũng đã giết không ít người, vì thế khi cần thiết sẽ không nương tay.
- Dù trong Tần quận thường có sơn tặc ẩn hiện, nhưng chỗ này hình như cũng không thường xuyên có sơn tặc thì phải?
Căn bản không cần Nguyệt Hổ ra tay, chỉ Nguyệt Như và Nguyệt Phong cũng đã quá đủ.
- Đúng vậy, Hán Cô thành này trước kia rất ít khi có sơn tặc.
Phong Linh Vũ nói, tuy Hán Cô thành xem như là yếu đạo giao thông nhưng chỗ này không có địa phương hiểm trở làm chỗ dựa cho sơn tặc, ngược lại thì vùng phía tây ba mươi dặm mới chính là chỗ tụ tập của sơn tặc. Tần quận chính là nơi giao tiếp của các quốc gia, vì vậy là nơi mà sơn tặc các quốc gia tập trung lại. Trước kia Tần quận cũng nhiều khi tiến hành truy giết sơn tặc nhưng bây giờ là hữu tâm vô lực, ngược lại còn có vài tên thành chủ cấu kết làm loạn với sơn tặc.
Trương Hắc Ngưu thờ ơ lạnh nhạt không nói gì, trong lúc đó có một mũi tên bắn ra ngoài, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết, một tên sơn tặc từ trên cây rơi xuống, trên trán là một mũi tên.
Nguyệt Hổ chợt kinh hoàng, hắn không cảm giác được sự tồn tại của tên kia mà Trương Hắc Ngưu thì có thể. Lúc này hắn nhìn về phía Trương Hắc Ngưu, lại càng cảm thấy thâm sâu khó lường.
Trương Hắc Ngưu nhìn thấy đã đủ con mồi, hắn phủi bụi trên người rồi nói:
- Chúng ta quay về.
Văn Trọng đang chìm đắm trong tình cảnh thi triển võ công của Nguyệt Như và Nguyệt Phong, lúc này hắn mới phục hồi tinh thần trở lại, hắn nói:
- Được, tốt!
Văn Trọng tiến lên rút mũi tên trên trán của tên sơn tặc ra theo thói quen, hắn nghĩ đến tình cảnh vừa rồi mà còn sợ hãi, trên trán tên sơn tặc có một lỗ máu, móc sắt trên thân tên còn phát ra hàn quang.
- Ha ha...Ông chủ Trương, ta bảo vệ lông chồn của ngươi, không cảm tạ một tiếng sao?
Nguyệt Như cũng không chịu thiệt thòi mà tỏ ra dày mặt, những người khác cũng không thể thi ân cầu báo như nàng, lúc này nàng nói:
- Chúng ta thương lượng nhé, lông chồn này bán rẻ cho ta một chút có được không?
Nguyệt Như cười tươi như hoa, vẻ mặt Nguyệt Phong thì chợt biến đổi, mình từ nhỏ đến lớn đều không tranh chấp thứ gì với muội muội này, bây giờ nàng muốn tranh chấp lông chồn với hắn sao? Vì vậy hắn cũng mở miệng:
- Muội muội, ta cũng muốn... ....
- Ngươi cũng muốn cái gì?
Nguyệt Như chớp mắt:
- Ngươi chỉ đánh ngã ba tên, ta đánh ngã bốn tên. Được rồi, không cần nhiều lời, coi như cho ngươi, như thế thì tốt, vật chưa đến tay mà đã bị ô uế rồi.
- Nguyệt Như, Nguyệt Phong.
Phong Linh Vũ kêu lên, nàng không khỏi đỏ mặt nói:
- Các ngươi im miệng cho ta.
- Không sao.
Trương Hắc Ngưu lại chẳng quan tâm, chẳng qua chỉ là một bộ da, cũng không có vấn đề gì:
- Bọn họ muốn thì tôi tặng, bộ da này cũng không có gì, trở về xử lý xong sẽ cho các người... ....
Câu nói sau cùng của Trương Hắc Ngưu lại hòa giải Nguyệt Như và Nguyệt Phong:
- Ta còn vài món tồn kho... ....
- Như vậy sao được?
Phong Linh Vũ cảm thấy tương đối xấu hổ, nàng cảm thấy hai hài tử của mình thật sự không ra gì.
- Không có gì, không có gì... ....
Trương Hắc Ngưu nói ngay.
Đến nhanh mà về càng nhanh, Trương Hắc Ngưu không quan tâm đến chút vật nhỏ nhặt, nhưng những thứ đó trong mắt đám người Phong Linh Vũ lại không giống. Phải biết rằng loại chồn ở Hán Cô thành khác biệt với những nơi khác, không những bộ da tốt, hơn nữa màu sắc cũng rất đẹp, là hàng cực phẩm trong cực phẩm.
- Rất tốt, ngươi là người tốt.
Nguyệt Như đắc ý, Nguyệt Phong không nói gì thêm nhưng cũng cảm thấy Trương Hắc Ngưu làm người khá tốt. Nhưng Phong Linh Hương thì cảm thấy không ổn, ngươi này quá sảng khoái, nàng thấy bộ dạng vui sướng của Nguyệt Như mà thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn cố ý nịnh nọt Nguyệt Như? Vì thế mà nàng trừng mắt nhìn Trương Hắc Ngưu, điều này làm hắn cảm thấy rất khó hiểu.
Mọi người quay về khách sạn thì phát hiện nơi đây có chút khác biệt, khách đến khách điếm vẫn rất nhiều nhưng giống như đang chờ đợi, mãi đến khi Trương Hắc Ngưu về thì mọi người mới loạn cả lên giống như chờ nhân vật chính đến.
Mọi người đi vào bên trong, đột nhiên đón tiếp là Tú Nương với gương mặt lo lắng, nàng thấy Trương Hắc Ngưu như gặp được cứu tinh:
- Tướng công, bọn họ... ....
Trương Hắc Ngưu nhìn lướt vào bên trong, hắn thấy cầm đầu là một vị tai to mặt lớn mặc quan phục, còn có vài thương nhân đứng bàng quan, đồng thời còn có một đoàn binh sĩ bao quanh đám tiểu nhị. Khi thấy Trương Hắc Ngưu tiến vào thì đám binh lính chợt tỏ ra phòng bị, ngoài ra còn có một vài võ giả dùng ánh mắt không hảo hữu nhìn Trương Hắc Ngưu. Khi thân thể cao lớn của Trương Hắc Ngưu xuất hiện thì đám người đang ngị luận chợt yên tĩnh.
Tên quan viên dùng ánh ánh đục ngầu nhìn về phía một thương nhân xin chỉ thị, mà vị thương nhân kia cũng híp mắt tam giác bùng lên hàn quang, viên quan nói:
- Ông chủ Trương thật là ghê gớm...Lại muốn ép bản quan và viên ngoại phú quý nhất thành đến đây chờ... ....
Người to béo mà nói chuyện lại lanh lảnh như vậy, điều này làm người nghe kinh hãi, Trương Hắc Ngưu nhìn làm đối phương run rẩy, hắn nói:
- Có gì không?