Trong Hồng Phấn Lâu sáng rực đèn của Hán Cô thành, trong phòng hoa khôi Ngọc Kiều Kiều, một người áo đen đứng bên cửa sổ, chủ nhân gian phòng là Ngọc Kiều Kiều lại ngồi trên ghế dùng ánh mắt hứng thú nhìn người áo đen, nàng nói:
- Nữ hiệp dung mạo thế nào, xinh đẹp hay không?
Tần Thường gật đầu, nàng rất có tự tin với chính mình:
- Tất nhiên là xinh đẹp.
Ngọc Kiều Kiều lại hỏi:
- Cơ thể thế nào, vừa phải, quá béo hay quá gầy?
Ngọc Kiều Kiều đánh giá một lượt nhưng Tần Thường lại cố ý dùng y phục rộng thùng thình để che đậy cơ thể tuyệt vời của mình, vì thế nàng chỉ có thể thấy được độ cao của Tần Thường mà khó thể phân tích.
Tần Thường nói:
- Không gầy không mập, vừa vặn, giống như ngươi.
Ngọc Kiều Kiều mỉm cười, thân hình của mình chính là tốn không biết bao nhiêu tâm trí mới có được, nàng cười cười nói:
- Nữ hiệp đã phá thân chưa?
Tần Thường chợt tức giận, vấn đề như vậy mà hỏi nàng sao? Đúng là kỹ nữ thanh lâu, nàng nói:
- Ngươi nói gì?
- Nữ hiệp đừng vội, Kiều Kiều nói vậy là có đạo lý.
Ngọc Kiều Kiều nói:
- Kiều Kiều cũng chỉ một lòng bày mưu tính kế vì nữ hiệp mà thôi, nữ hiệp không cần kích động, hơn nữa hai ta đều là nữ nhân, có gì mà ngại.
Tần Thường vẫn là da mặt mỏng, gương mặt đỏ hồng, nàng nói:
- Ta vẫn còn là khuê nữ.
Ngọc Kiều Kiều thầm nghĩ mình đã sớm nhìn ra, nàng nói:
- Vậy nam nhân mà tỷ đang nghĩ đến có phải là người khỏe mạnh, phương diện phòng the không có vấn đề gì chứ?
Tần Thường cả giận nói:
- Khỏe mạnh cực kỳ, hơn nữa lại là người có nương tử, một đêm làm việc đến tận hừng đông.
Tần Thường nói xong thì che miệng, nàng nói lời này giống như một kẻ chuyên xem lén người khác vậy.
Ngọc Kiều Kiều nhịn không được phải cười cười nói:
- Nữ hiệp đã điều tra rất rõ ràng, Kiều Kiều đã hiểu rồi.
- Hiểu cái gì? Vừa rồi ngươi không phải đã nói rất đơn giản thôi sao? Vì sao còn hỏi lung tung này nọ, mau nói cho ta biết.
Tần Thường thúc giục.
Ngọc Kiều Kiều nói:
- Nếu nữ hiệp trời sinh có tướng mạo, vóc người, có gương mặt đẹp, không bệnh tật, lại là khuê nữ, mà đối phương là một nam nhân khỏe mạnh, lại có nương tử, lại tinh thông chuyện phòng the, như vậy nữ hiệp nên dùng tiền vốn của chính mình.
- Dài dòng làm gì, ngươi rốt cuộc muốn nói gì?
Tần Thường nóng vội nói.
- Nửa đêm, đêm dài người tĩnh, giống như tối nay, nữ hiệp tiến vào phòng, nói thẳng ra, trong thiên hạ có bao nhiêu đàn ông cự tuyệt được?
Ngọc Kiều Kiều cực kỳ hưng phấn, thường là nam nhân cướp nữ nhân, bây giờ có nữ nhân cướp nam nhân.
- Điều này không thể thực hiện được.
Tần Thường suy tư rồi nói.
- Không thể thực hiện được?
Ngọc Kiều Kiều không thể tin:
- Tỷ nói đùa gì vậy? Nửa đêm, đêm dài người tĩnh, có mỹ nữ đưa vào trong lòng, chuyện tốt như vậy mà không làm gì, như vậy nam nhân kia chắc chắn có bệnh.
Ngọc Kiều Kiều cảm thấy cực kỳ phẫn nộ vì Tần Thường dám nghi vấn phương án mình đưa ra.
- Người đó võ công cao hơn ta, hơn nữa mỗi ngày đều cùng ngủ với nương tử.
Tần Thường lo lắng nói.
Ngọc Kiều Kiều vui mừng nói:
- Như vậy thì tốt, tỷ giữ nương tử của hắn lại, ngụy trang làm nương tử của hắn, Kiều Kiều nghe nói trên giang hồ có thứ gì nhỉ, à, là điểm huyệt, chỉ cần điểm huyệt là người ta không thể nhúc nhích.
Tần Thường cười nhạt:
- Ngươi nghe ai nói hươu nói vượn vậy? Có cái gọi là điểm huyệt nhưng khong thần kỳ như vậy, điểm huyệt không phải lập tức bất động, thật ra chỉ làm đối phương ngất đi một lúc mà thôi.
Ngọc Kiều Kiều lại không quan tâm, nàng nói:
- Cũng là vậy thôi, chỉ cần nương tử của hắn bất động, như vậy tỷ có thể ngụy trang làm nương tử của hắn, nữ nhân thường giống nhau, tối lửa tắt đèn nhà ngói như nhà tranh, đến khi đó gạo nấu thành cơm, hắn có thể làm gì được? Chỉ cần tỷ không quan tâm đến danh phận thì việc này sẽ thành. Đây là ý nghĩa của câu nói "nam theo nữ cách một ngọn núi, nữ theo nam cách một tầng vải mỏng".
Ngọc Kiều Kiều dùng giọng ẩu tả nói, không chút khách khí.
- Không được, không được, ta nói công phu của hắn rất mạnh, ta còn chưa đi đến phòng thì hắn đã biết rồi, hơn nữa nương tử của hắn rất tốt, ta không ra tay được.
Tần Thường nói.
- Trước sợ sói, sau sợ hổ, như vậy sao có thể thành đại sự?
Ngọc Kiều Kiều nói, Tần Thường đã lâu chưa từng thấy có ai dám nói như vậy với mình, vì thế mà có chút ngây dại. Ngọc Kiều Kiều tiếp tục nói:
- Có câu nói tình trường như chiến trường, mềm lòng với kẻ địch chính là tự giết chết mình, đối đãi với kẻ địch nhất định phải tàn khốc vô tình mới được. Cái gì bình thường đối xử tốt với tỷ đều là giả, bây giờ tỷ còn chưa có nam nhân, đợi đến khi có nam nhân sẽ biết, một nữ nhân này và một nữ nhân khác cùng yêu một người nam nhân chỉ có chiến tranh mà thôi. Đừng tưởng rằng nương tử của tên nam nhân kia tốt với tỷ, chẳng qua chỉ là che giấu tốt mà thôi, ngàn vạn lần không được mềm lòng, ngàn vạn lần không nên tin, tất cả chỉ là giả tạo, chỉ có trên giường mới là chân thật.
Ngọc Kiều Kiều nói ra những lời trực tiếp làm Tần Thường rung động, Tần Thường dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn Ngọc Kiều Kiều, chẳng lẽ đây là cảnh giới cao thủ trong truyền thuyết.
- Ra tay phải có ba điều kiện cần, đó là nhanh, hung ác, cay độc.
Ngọc Kiều Kiều còn chưa nói xong:
- Trong thiên hạ không có nam nhân không thích nữ nhân, nữ nhân băng thanh ngọc thiết chẳng qua cũng chỉ dành cho nam nhân, nói cho cung cũng là cho nam nhân mà thôi, vì vậy lúc cần thì phải đưa ra. Kiều Kiều lấy kinh nghiệm ở trong thanh lâu nhiều năm mà nói một lời, đó là tuổi trẻ, tướng mạo đẹp, tư thái tốt, ba yếu tố đó đều có, sợ rằng khó thất bại.
- Vậy sao?
Tần Thường vẫn có chút nghi ngờ.
Ngọc Kiều Kiều có chút tức giận, nàng tiện tay mở một cái hộp nhỏ nói:
- Hừ, hôm nay xem như tỷ tỷ ta thâm hụt tiền, để xem thích thứ nào, tỷ tỷ tặng cho.
Ngọc Kiều Kiều mở hộp ra và bên trong có hơn mười bình nhỏ có dánh nhãn, Tần Thường nhìn Ngọc Kiều Kiều lấy từng bình nhỏ ra mà gương mặt và toàn thân không khỏi nóng lên.
Hạn Miêu Hỉ Vũ Lộ, Kiều Nhân Hỉ Xuân Tán, Kiều Oa Thụ Sủng Đan, Mỹ Nữ Nhất Tiếu Tán, Nhiệt Lộ Song Diệu Đan, Kim Tỏa Ngọc Liên Hoàn, Tứ Thì Song Mỹ Tán, Tứ Thì Nhập Môn Hoan, Tần Thường nhìn về phía Ngọc Kiều Kiều, đúng là quá kinh thiên, quá khủng bố.
Ngọc Kiều Kiều dùng ánh mắt đắc ý nhìn Tần Thường, nàng nói:
- Tỷ tỷ bình thường cũng không có sở thích gì, cũng chỉ biết thu giữ vài loại thuốc này mà thôi, muội muội cũng đừng nên chê cười.
Lúc này ánh mắt Ngọc Kiều Kiều nhìn về phía Tần Thường đã không còn căng thẳng và sợ hãi, giống như nàng đã nhìn rõ bản chất của Tần Thường, bây giờ nàng đã nắm quyền chủ động trong tay.
- Thế nào, còn chưa hài lòng sao? Tỷ tỷ lại tặng cho một bộ chiến bào, đảm bảo sẽ chiến thắng vang dội.
Ngọc Kiều Kiều thấy Tần Thường không nói một lời thì nghĩ rằng mình còn chư đủ độ, vì vậy lập tức đổ thêm dầu vào lửa.
Tần Thường cảm thấy kỳ quái, nàng nói:
- Chiến bào?
Ngọc Kiều Kiều dùng sức gật đầu:
- Tình trường như chiến trường, trên chiến trường phải có chiến bào tốt mới bảo trụ được tính mạng, để ngươi an tâm giết địch, mà chiến bào của Ngọc Kiều Kiều ta cũng có những công dụng mạnh mẽ như vậy.
Ngọc Kiều Kiều đứng lên, nàng đi đến bên một ngăn tủ lớn dưới ánh mắt hiếu kỳ của Tần Thường, nàng khẽ mở cửa tủ, bên trong lập tức lộ ra rất nhiều đồ lót mỏng manh đủ mọi màu sắc làm mê hoặc hai mắt Tần Thường.
Tối nay là khoảng thời gian mà Tần Thường đỏ mặt nhiều nhất, lúc này mặt nàng chỉ còn lại màu gấc chín, phải mặc những thứ kia lên người sao? Nàng cũng không dám mở mắt nhìn những bộ đồ lót làm người ta phải phạm tội kia.
- Thế nào?
Ngọc Kiều Kiều đắc ý nói:
- Chiến bào của tỷ tỷ đều là hàng tốt, đều được chế tác cực kỳ chuyên chú, tuy Đại Thu quốc rộng lớn nhưng tuyệt đối không có người thứ hai.
Ngọc Kiều Kiều bắt đầu hào hứng, mở miệng là tỷ tỷ muội muội, giống như đã đi sang một thế giới khác, cũng không quan tâm đến Tần Thường thế nào.
Tần Thường lại ngượng ngùng nhìn những thứ mà Ngọc Kiều Kiều gọi là chiến bào, đúng như những lời Ngọc Kiều Kiều đã nói, chiến bào đều được chế tác cực kỳ hoàn mỹ, Tần Thường khó thể tin có người bỏ ra nhiều tâm sức cho việc chế tác món đồ kia.
Đủ mọi màu sắc tạo nên đủ mọi hình dạng khác nhau, có thể thấy đủ mọi phương pháp cắt tỉa tạo nên từng bộ y phục cực kỳ quyến rũ, có hình chim thú hoa bướm, có hình nhật nguyệt, đây là những thứ mà Tần Thường bình sinh thấy lần đầu. Nhưng những thứ này vừa nhỏ vừa mỏng, mặc lên người cũng giống như không mặc. Nàng không thể tưởng mình mặc những bộ đồ lót kia lên người sẽ có bộ dạng thế nào, giống như chỉ bao bọc một phần ngực và hạ thể, những bộ vị khác đều bộc lộ ra không khí, tình cảnh như vậy làm người ta khó xử.
- Đúng rồi, tỷ tỷ còn quên một việc.
Ngọc Kiều Kiều hình như nhớ ra một vấn đề gì đó:
- Nếu đã đưa ra hai kiện bảo bối này thì hôm nay giúp người đến tận cùng, đưa phật đến tận tây thiên, lần này coi như muội muội gặp may.
Ngọc Kiều Kiều nói và cẩn thận lấy dưới gối mình một bộ tranh, sau đó đặt trong tay.
Ngọc Kiều Kiều nói:
- Bộ tranh này có được không phải dễ, đây chính là đại tác phẩm tuyệt thế của một đại sư Bản Vô Danh trong Đại Thu quốc chúng ta, tỷ tỷ có được nó cũng không dễ, muội muội cần phải bảo tồn cho tốt. Thứ này chỉ là bản đơn, giá trị xa xỉ, nhưng tranh tặng người hữu duyên, trong tay ngươi sẽ phát huy được hiệu quả tuyệt đối, chắc chắn sẽ không phụ lòng những khổ tâm của tỷ tỷ này. Vị Bản Vô Danh đại sư này chính là danh dự đệ nhất của Đại Thu quốc, nét bút đặc sắc tuyệt luân, có tài vẽ nữ tử, dù là lông mày gò má, thần thái tư thái đều giống như có phép màu. Hơn nữa nội dung lại giàu tính biến hóa, có mạnh có yếu, có căng có giãn, cực kỳ tinh xảo, làm người đọc máu huyết sôi trào, tất nhiên tuyệt diệu nói không nên lời, khó có được, khó có được, quả nhiên là đệ nhất danh bút Đại Thu quốc.
Tần Thường nhận lấy mở ra xem, thì ra là một bản Xuân Cung Đồ.
- Nhớ phải cất kỹ, trở về chậm rãi quan sát tinh tế, chú trọng hiểu rõ nội dung tư thế, tất cả phải xem ngộ tính thế nào.
Ngọc Kiều Kiều dặn dò:
- Vị đại sư này là một cây bút nổi danh nhưng lại không có chỗ dung thân trong thế tục, nhưng tỷ muội có thể thoát khỏi thế tục, không thể so với phàm nhân, khi đó có thể hiểu được nổi khổ tâm của vị đại sư này.
Tần Thường chợt chóng mặt.
- Tỷ tỷ tặng ngươi tam bảo, chúc ngươi thành công quay về.
Ngọc Kiều Kiều đưa vào tay Tần Thường vài món đồ lót, vài bình xuân dược, còn ghi chú lên rõ ràng, sau đó bỏ vào trong một cái túi, nàng nói:
- Ta biết rõ muội muội nóng lòng như lửa nhưng thuốc này có phản ứng phụ làm hại cơ thể, tỷ tỷ đã ghi lại rất rõ ràng, nhớ lấy, nhớ lấy.
Tần Thường đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, nàng bị Ngọc Kiều Kiều kéo đi và nhét tất cả vào trong ngực, sau đó còn được đưa đến bên cửa sổ, Ngọc Kiều Kiều còn giúp nàng mở cửa sổ ra nói:
- Muội muội đi đứng bảo trọng, tỷ tỷ không tiễn.
Tần Thường lắc mình đã lên đến nóc nhà, nàng nhìn những món trong ngực, lại nhìn xuống Hồng Phấn Lâu đang cực kỳ huyên náo mà giống như rơi vào giấc mộng.