Ở trong góc kín, Trương Hắc Ngưu thi triển bí thuật đem ba kiếm thủ chuyển hóa thành thần tử chiến sĩ trung thành vô cùng, tuy nhiên phân lượng bí dược và uy áp tinh thần có sự điều chỉnh. Hiệu quả xem ra không tệ, ba kiếm thủ vẫn bảo lưu được thần trí nhất định, thực lực đề cao không ít, nhờ ám chỉ tinh thần mà khơi gợi ra tiềm lực cực đại làm thân thể bọn họ xảy ra biến hóa cực lớn khiến tất cả cảm thấy choáng váng, tuy nhiên năng lực thừa nhận của bọn họ vượt rất xa Chu Bất Đồng lẫn Triệu Nhất Hợp lúc trước, sau khi tỉnh lại thì thành một người hoàn toàn mới.
- Tham kiến đại nhân!
Ba kiếm thủ vô cùng cung kính quỳ gối trước mặt Trương Hắc Ngưu, đây cũng là do Trương Hắc Ngưu thêm vào trong ý thức bọn họ, hiệu quả hết sức rõ ràng, ba kiếm thủ hoàn toàn y theo ý nghĩ của Trương Hắc Ngưu mà làm việc.
- Đứng lên đi!
Trương Hắc Ngưu gật đầu, ba kiếm thủ tựa như một người, tốc độ và động tác đều giống nhau, đồng thời đứng thẳng lên:
- Tuân lệnh đại nhân!
Ánh mắt cả bọn đều tràn đầy sùng kính nhìn Trương Hắc Ngưu tựa như nhìn một pho tượng thần.
Ba kiếm thủ theo sát sau Trương Hắc Ngưu đi ra, Chu Bất Đồng chờ đó đã lâu cũng hơi giật mình nhưng ngại thân phận của mình nên không nhiều lời, chỉ tiến đến bên cạnh Trương Hắc Ngưu kể lại chuyện tình của Trần Tiểu Thúy, Trương Hắc Ngưu mỉm cười chưa nói, Chu Bất Đồng lại lên tiếng:
- Đại nhân, Trần Tiểu Thúy không chỗ nương tựa, cực kỳ đáng thương! Phu nhân thương tiếc đã đồng ý chứa chấp, chẳng qua là có một việc còn muốn trưng cầu ngài đồng ý!
Trương Hắc Ngưu vừa nghe Chu Bất Đồng vừa bước tới chỗ Bạch Kim Nguyệt. Nàng đang nắm tay đứng đợi, nhìn thấy hắn trở lại thì vội vàng nghênh đón, Trần Tiểu Thúy cũng biết Trương Hắc Ngưu mới là chúa tể chân chính của vận mệnh mình nên cũng quỳ xuống:
- Nô tỳ tham kiến Trương đại nhân!
Bạch Kim Nguyệt gật đầu, Trần Tiểu Thúy cũng đã tự nhận là nô tỳ nên quỳ gối hết sức cung kính.
Trương Hắc Ngưu nhẹ nhàng hỏi Chu Bất Đồng:
- Còn có chuyện gì muốn ta đồng ý?
Chu Bất Đồng vội vàng nói:
- Người nhà của Tiểu Thúy cô nương bị công tử Bàng gia giết chết, mặc dù đã đền tội nhưng không phải là Tiểu Thúy cô nương mình tự mình hạ thủ, cho nên muốn đại nhân ân chuẩn, có thể dạy võ công cho nàng để tự mình báo thù cho người nhà!
- Nàng?
Trương Hắc Ngưu đánh giá cẩn thận thân thể Trần Tiểu Thúy một lần. Trần Tiểu Thúy bị ánh mắt tựa như lợi đao chà xát, cả người phát rét, nhìn lại thân thể Trương Hắc Ngưu hùng tráng như thiên thần trong bóng tối thì nhất thời run rẩy, lúc nàng bị thương nặng cũng đã nhìn thấy hắn mấy lần nhưng không rõ ràng như vậy, lấy hết can đảm khẽ nói:- Kính xin đại nhân thành toàn!
- Trương đại ca, chàng sẽ không trách ta tự hạ quyết định chứ!
Bạch Kim Nguyệt hơi sợ sệt, nam nhân trước mặt nàng cực kỳ bất phàm, mặc dù bình thường đối với nàng rất tốt nhưng thói quen lâu ngày vẫn không bỏ được.
- Tự nhiên là không!
Trương Hắc Ngưu cũng không để ý, nhưng Trần Tiểu Thúy muốn luyện võ thì hắn cảm thấy có chút buồn cười, mặc dù bình thường rất ít khi như vậy.
- Như vậy có thể?
Bạch Kim Nguyệt cúi đầu hỏi lại, chính là vấn đề có thể dạy võ công hay không. Trần Tiểu Thúy trong lòng kích động, cũng quên mất sợ hãi, ngẩng đầu khẩn trương nhìn Trương Hắc Ngưu nghe hắn phán định vận mệnh.
- Có thể!
Trương Hắc Ngưu dứt khoát, Bạch Kim Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, Chu Bất Đồng cũng cảm thấy cao hứng, còn Trần Tiểu Thúy đã sớm khóc rống lên, quỳ sấp dùng sức dập đầu, kêu lên:
- Đa tạ Đại nhân thành toàn, đa tạ Đại nhân thành toàn!
Mặt đất lại kêu lên ong ong khiến Bạch Kim Nguyệt cả kinh, sợ Trần Tiểu Thúy bị vỡ trán nên vội vàng đỡ dậy:
- Tốt lắm! Nếu Trương đại ca đã đáp ứng, muội cũng đừng khóc nữa mà nên cười đi!
Nàng vừa nói vừa nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho Trần Tiểu Thúy.
- Không dám làm phiền phu nhân! Tiểu Thúy không nên khóc mà là cười, khóc phải là người của Bàng gia!
Tiểu Thúy vừa nói vừa lau nước mắt, giọng cực kỳ âm trầm.
- Bất quá......
Trương Hắc Ngưu chợt nói ra một câu làm Bạch Kim Nguyệt ngạc nhiên:
- Cái gì bất quá?
- Với tư chất của nàng tập võ nếu để cường thân kiện thể thì có thể nhưng muống giao thủ cùng người thì không mất ba năm mười năm là quyết không có thể nào! Hơn nữa chưa chắc đã có thể vượt qua......
Trương Hắc Ngưu tiện tay chỉ vào Quỷ kiếm Chu Kiệt:
- Người này!
Sắc mặt Trần Tiểu Thúy tái đi.
Bạch Kim Nguyệt cũng kỳ quái, mặc dù nàng cũng biết với tuổi đời và tư chất của Trần Tiểu Thúy, muốn đạt được một thân võ lực siêu phàm là cực kỳ khó khăn nhưng nàng tin tưởng Trương Hắc Ngưu nhất định sẽ có biện pháp:
- Trương đại ca, chàng lợi hại như thế, nhất định sẽ có biện pháp!
- Đúng nha! Đại nhân, người chẳng phải cũng đã truyền thụ tuyệt thế thần công cho tiểu nhân mới có thể làm cho tiểu nhân có thành tựu hiện tại!
Chu Bất Đồng ở bên cũng đế vào, chẳng phải lúc trước y cũng chỉ là một tên côn đồ cắc ké biết mấy miếng mèo quòai, bây giờ cũng đã có thân thủ cường hãn.
Trương Hắc Ngưu lắc đầu:
- Nàng thì không!
Trần Tiểu Thúy bị bị đả kích, Bạch Kim Nguyệt ảm đạm, Chu Bất Đồng thở dài.
Trương Hắc Ngưu lại nói:
- Võ công tự nhiên sẽ truyền thụ cho ngươi! Nhưng đến tột cùng có thể luyện đến trình độ nào thì phải xem bản thân ngươi rồi!
Mặc dù cho là Trần Tiểu Thúy không thể nào thành công, nhưng Trương Hắc Ngưu cũng không dập tắt hi vọng của nàng, Trần Tiểu Thúy lại quỳ xuống:
- Đa tạ Đại nhân!
- Đại nhân, người này chúng ta xử lý như thế nào ?
Chu Bất Đồng chỉ vào Quỷ kiếm Chu Kiệt, kiếm pháp người này tương đối mạnh khiến y bây giờ nhớ tới vẫn có chút khiếp sợ.
- Xử lý?
Trương Hắc Ngưu nói:
- Người này đặc biệt lưu lại cho các ngươi luyện công! Phải nuôi dưỡng tốt, ngàn vạn lần đừng phá hủy!
Chu Bất Đồng ngẩn ra, lời này là thế nào, đây là địch nhân còn lưu lại làm gì, còn lưu lại luyện công? Đúng rồi, mới vừa rồi Trương Hắc Ngưu hình như nói là các ngươi, mà không phải nói là một mình ngươi, chẳng lẽ còn có người cùng mình cùng nhau luyện công, Trần Tiểu Thúy vừa mới gia nhập thì không thể nào nên hỏi:
- Đại nhân, theo như ngài nói thì ngoài tiểu nhân còn còn có ai nha?
Trương Hắc Ngưu nhìn ra ba kiếm thủ phía sau:
- Chính là bọn họ!
- Bọn họ?
Chu Bất Đồng còn nhớ rõ ba kiếm thủ này vừa vây công Vân Quan Nguyệt, mặc dù không biết tại sao ngoan ngoãn đứng sau Trương Hắc Ngưu nhưng đây là người của Bàng gia, sao có thể tin tưởng.
- Có cái gì không đúng sao?
Trương Hắc Ngưu hỏi, Chu Bất Đồng nào dám nói có cái gì không đúng, chỉ có thể gật đầu:
- Không có gì! Tiểu nhân hiểu!
Sau đó y xách Quỷ kiếm lên, trói thêm hai vòng dây thừng rồi cột vào một tảng đá lớn, lúc trước đã ăn thiệt thòi của Quỷ kiếm nên dĩ nhiên là bây giờ y muốn hồi báo.
- Bọn họ là?
Bạch Kim Nguyệt chỉ vào ba kiếm thủ phía sau Trương Hắc Ngưu, ba người lập tức tiến lên bái kiến Bạch Kim Nguyệt:
- Thuộc hạ ra mắt phu nhân!
Trương Hắc Ngưu nói:
- Ba người này đã là bộ hạ của ta rồi!
Hắn thuận tay phất một cái, ba kiếm thủ tản ra xung quanh làm thành hình một tam giác đều bao lấy xe ngựa của Trương Hắc Ngưu và Bạch Kim Nguyệt. Trương Hắc Ngưu kéo tay Bạch Kim Nguyệt:
- Chúng ta đi nghỉ ngơi đi!
Một đêm này đúng là trễ nải không ít thời gian, Bạch Kim Nguyệt cũng mệt mỏi, theo Trương Hắc Ngưu đi lên xe ngựa.
Vân Quan Nguyệt cũng không có ý đi ngủ, yên lặng ngồi đến hừng sáng, thật ra thì y cũng hơi lo lắng sợ Bàng gia chơi đòn hồi mã thương nhưng cả đêm trôi qua vô sự.
Xe ngựa hoa lệ lại bắt đầu khẽ lay động, trong đó xen lẫn tiếng rên nho nhỏ của Bạch Kim Nguyệt, tiếng thở hào hển của Trương Hắc Ngưu, chẳng qua người chung quanh đều làm như không có chuyện gì, ai nghỉ ngơi vẫn nghỉ ngơi, ai gác đêm vẫn gác đêm.
Trần Tiểu Thúy được sắp xếp nghỉ với Lý Phù Dung và Tiểu Vũ Điểm, chỉ có Chu Bất Đồng cảm thấy hơi thất vọng, xe ngựa thu được vừa rồi không không có phần của mình, trở thành chỗ nghỉ ngơi của ba vị nữ nhân. Y cảm thán, may mà có một cái giường bên cạnh Quỷ kiếm, vừa ngủ vừa cẩn thận giám thị vị kiếm thủ cao siêu này.
Ba nữ nhân trên xe ngựa cũng không ngủ , Trần Tiểu Thúy bởi vì một nhà chết thảm, trong lòng thương tâm, Lý Phù Dung cũng ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn vào, Tiểu Vũ Điểm cảnh giác ngồi bên cạnh Lý Phù Dung. Lý Phù Dung cảm giác cần ra oai với người mới nên cao ngạo nói với Trần Tiểu Thúy:
- Uy.
Trần Tiểu Thúy không có động tĩnh gì, nấp vào trong góc.
- Gọi ngươi đấy!
Lý Phù Dung dùng gối ném vào người Trần Tiểu Thúy khiến nàng run lên sợ hãi nhìn Lý Phù Dung.
- Không biết tới đây bái kiến bổn tiểu thư sao? Dân đen!
Lý Phù Dung lạnh lùng khẽ hừ, quả nhiên là một chút quy củ cũng không hiểu.
Trần Tiểu Thúy chợt biến sắc, tựa hồ dị ứng với một tiếng dân đen của Lý Phù Dung, vẻ sợ hãi thoáng chốc biến mất, hai mắt đỏ ngầu túm được một vật gì dưới gối!
- Dân đen! Chẳng lẽ nghe không rõ lời của bổn tiểu thư!
Lý Phù Dung càng giận dữ, bây giờ nàng muốn đem Trần Tiểu Thúy đánh cho một trận rồi vất xuống chuồng heo, chẳng qua nàng còn đang mơ màng thì chợt thấy trước mắt tối sầm, một tấm chăn hoàn toàn che phủ tầm mắt rồi chưa kịp phản ứng thì Trần Tiểu Thúy chợt xông lên đè xuống rồi cầm một cây gậy ngắn đập tới tấp, Lý Phù Dung choáng váng không ngờ Trần Tiểu Thúy dám động thủ.
Trần Tiểu Thúy nổi điên:
- Chẳng lẽ dân đen thì nhất định bị ức hiếp sao? không cho gọi ta là dân đen! Không cho gọi ta là dân đen! Đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!
May là công phu của Lý Phù Dung vượt xa Trần Tiểu Thúy nên cũng không đau lắm nhưng nàng sợ cứng người không có lực hoàn thủ.
- Không nên!
Tiểu Vũ Điểm vọt lên, lại bị Trần Tiểu Thúy điên cuồng đẩy ra, không cách nào kháng cự bị đẩy lui suýt nữa rơi ra ngoài xe.