Mục lục
[Dịch] Nhất Cá Thái Giám Sấm Thế Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Kim Nguyệt cũng kỳ quái, không biết Trương Hắc Ngưu lúc đầu kiên quyết như thế giờ lại bắt đầu đổi ý, chẳng lẽ là thật sự vì không muốn muốn chuyện ngày hôm nay truyền ra ngoài. Cho dù bịt miệng được Lý Nhất Sinh thì chúng tăng cũng là nhiều người nhiều miệng, chưa chắc nha. Bạch Kim Nguyệt nhìn Trương Hắc Ngưu nhưng thủy chung vẫn không hỏi. trên đường về, Trương Hắc Ngưu nhìn mông lung ra ngoài, tựa hồ là phát hiện cái gì, Bạch Kim Nguyệt không hiểu nói:

- Trương đại ca, này phía ngoài có cái gì hấp dẫn chàng sao?

Lúc này hai người ngồi ở trên xe ngựa, được gia đinh Lý gia hộ vệ dẫn về khách sạn.

Trương Hắc Ngưu thu hồi ánh mắt:

- Dọc theo đường đi tổng cộng có hai mươi ba người theo dõi nhìn trộm chúng ta, trong đó mười một người người từng đổi qua ba lần y phục, mười người đổi hai lần y phục, hai người đổi một lần y phục!

Bạch Kim Nguyệt nghe vậy cả kinh, vội vàng ló đầu ra bên ngoài nhưng nàng không phát hiện ra điều gì dị thường, phía ngoài chỉ có tiểu thương và tiểu thương, người đi đường và người đi đường.

- Trương đại ca làm sao phát hiện?

Bạch Kim Nguyệt kỳ quái hỏi.

- Như thế nào phát hiện?

Trương Hắc Ngưu tựa hồ không biết rõ Bạch Kim Nguyệt tại sao phải hỏi như vậy:

- Vừa nhìn là biết, chẳng lẽ nàng không biết sao?

Bạch Kim Nguyệt hoàn toàn hết chỗ nói, mình cũng không phải là thứ quái vật như hắn, làm sao có thể nhìn ra.

Xe ngựa chậm rãi đi vào, mặc dù phát hiện có người đi theo nhưng Trương Hắc Ngưu cũng không nghĩ sẽ bắt lại, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện một hai câu, sau đó chỉ ra mấy người cho Bạch Kim Nguyệt thấy làm nàng mở rộng tầm mắt.

Trong đình viện, bên cạnh một chiếc bàn đá, một mỹ nhân tuyệt mỹ lẳng lặng ngồi thêu một đồ án gì đó. Nàng ngồi đó an tĩnh và tường hòa, vô cùng ung dung cao quý, tràn đầy khí tức làm người ta trầm mê, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt mọi người chung quanh, trở thành tiêu điểm của mọi người, chẳng qua là thân là tiêu điểm nhưng nàng lại tựa hồ như cái gì cũng không biết , chìm đắm trong thế giới của mình, tuyệt đối độc lập.

Ánh mắt của mọi người mặc dù tập trung vào nàng nhưng không hề có ý tứ hân thưởng. Trừ ba kiếm thủ, vừa rồi lại thêm mấy người hy sinh, thậm chí bao gồm cả tiểu nhị đi vào đưa nước, vô luận là người nào, chỉ cần vượt qua chu vi một trượng xung quanh nàng là bị nàng dùng kim khâu trong tay nhanh như tia chớp chế trụ bất động. Sắc mặt mọi người hết sức khó coi, bao gồm cả Vân Quan Nguyệt cũng không muốn tiến lên. Trên mặt Quỷ kiếm lộ ra nụ cười thần bí, người này tới vừa đúng lúc, bất quá nàng không phải là......

Chu Bất Đồng cảm giác mình sắp phát điên. Trong đình viện cao thủ nhiều như vậy mà lại bị một nữ tử nhìn qua vô cùng nhu nhược, phảng phất là thiên kim đại tiểu thư luôn ở khuê môn vây khốn, Chu Bất Đồng đứng ngồi không yên, hết nhìn nữ tử trong đình viện lại quay sang Trần Tiểu Thúy đang ngồi phía sau, cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nữ tử thần bí này rốt cuộc là tới làm gì?

Vân Quan Nguyệt nhíu mày, một hộ vệ đi lên xin chỉ thị:

- Trương quản gia, chúng ta bây giờ phải làm gì?

Mắt thấy ba kiếm thủ mạnh như vậy cũng bị chế trụ, nhiều đồng liêu cũng bị đánh bại, chủ nhân Trương Hắc Ngưu vừa không có ở đây, mấy hộ vệ cũng chỉ biết trông vào chủ ý của Vân Quan Nguyệt.

Vân Quan Nguyệt lắc đầu:

- Yên lặng theo dõi kỳ biến!

Vương Đạo Thống ghé sát bên cạnh Vân Quan Nguyệt:

- Thật sự là người kia?

Vân Quan Nguyệt gật đầu:

- Không có sai! Chính là người kia! Nhưng nàng không phải là điên rồi sao?

- Điên rồi mới đáng sợ hơn!

Quỷ kiếm trong lúc bất chợt lên tiếng, nụ cười trở nên trắng bệch, dường như nhớ ra chuyện gì đó trọng yếu, thân thể khẽ run.

- Đúng rồi! Mẹ của nàng chính là Bàng gia! Ngươi mới vừa rồi nói gì điên rồi mới đáng sợ hơn?

Vân Quan Nguyệt kỳ quái hỏi.

- Sau cuộc chiến hoàng thành thì nàng đã thất tung, không ngờ là trở về nhà mẹ đẻ!

Vương Đạo Thống có được tình báo trọng yếu.

- Nàng...... Nàng...... Bây giờ đang thêu hoa......

Quỷ kiếm mới vừa rồi mới nhớ tới tin tức trọng yếu này. Đã một thời gian rất lâu không thấy người kia nên có chút quên lãng, một giọt mồ hôi từ trên mặt chảy xuống.

Mọi người nhìn Quỷ kiếm không dám tin tưởng, lão có thể ở trong vòng vây của ba kiếm thủ vẫn hết sức trấn định, sao bây giờ lại thành như vậy. Nữ tử thần bí này có gì đáng sợ mà làm lão khẩn trương đến vậy.

- Đúng nha! Chúng ta cũng nhìn thấy, nàng bây giờ đang thêu hoa!

Vương Đạo Thống nói.

- Nhưng là nàng...... Một khi thêu xong......

Cánh tay Quỷ kiếm bắt đầu run rẩy lên, thanh âm chợt cao lên:

- Sẽ............ Giết...... Người!

Mấy chữ cuối cùng lão nói the thé khiến người ta cực kỳ khó chịu.

- Giết người?

Vân Quan Nguyệt cùng Vương Đạo Thống biến sắc vì bọn họ biết rõ sự lợi hại của người này .

Chúng hộ vệ cũng tái mặt, mặc dù không biết đại danh của người này nhưng đã thấy qua thân thủ. Một hộ vệ đã bắt đầu chuẩn bị cung nỏ, lại bị Vân Quan Nguyệt ngăn lại:

- Như vậy cũng sẽ càng thêm chọc giận nàng!

- Ta......

Lần trước, tận mắt nhìn thấy nàng thêu sau đó suýt nữa đem đầu Nhị gia bổ xuống! Nếu không có nhiều trưởng lão kịp xuất thủ......

Quỷ kiếm tựa hồ là có chút dọa sợ.

- Vậy chúng ta phải làm gì?

Vương Đạo Thống vội la lên, người này võ công cực cao, vượt xa cả trí tưởng tượng của mình. Thân là một kẻ cắp chuyên nghiệp, bảo vệ tốt mình mới là chuyện trọng yếu nhất, nhìn chằm chằm vào Quỷ kiếm.

- Chạy nhanh lên!

Quỷ kiếm cũng không hai lời, chỉ vào cửa tường phía sau. Vương Đạo Thống lập tức hướng cửa sau vọt tới nhưng vẫn không hô với Vân Quan Nguyệt:

- Trương huynh, chúng ta đi nhanh lên thôi, chết vớ vẩn trong tay một người điên không phải là chuyện tốt!

Vân Quan Nguyệt khẽ do dự , thân là một kiếm khách đứng đầu chánh đạo, hành động như vậy thật sự là có chút mất mặt. Bất quá nghĩ lại bản thân mình đang giả trang, nếu có mất mặt cũng không là gì, vội vàng cũng theo Vương Đạo Thống chạy về cửa sau. Những người khác càng không phải nói, cũng nhanh chóng rút lui theo hai người. Chỉ còn lại Chu Bất Đồng trong phòng là không biết làm sao, gian phòng này không có cửa sau, y lại không dám mạo hiểm xông ra. Mặc dù nữ tử thần bí chẳng qua đem người tiến vào chung quanh một trượng chế trụ, nhưng cũng không đủ bảo đảm nàng sẽ đột nhiên nổi đóa chế trụ hết thảy.

Vừa lúc đó, động tác của nữ tử thần bí chợt dừng lại, kim thêu trong tay phải chậm rãi đâm ra mũi cuối cùng rồi tựa hồ như gút lại, dùng răng khẽ cắn sợi chỉ vô hình. Mọi người cũng cảm thấy trong lòng chấn động mạnh một cái, nữ tử thần bí tựa hồ hết sức hài lòng đem chiếc khung tròn kia lên cẩn thận ngắm nhìn, ánh mắt vô cùng chú ý, nhưng chỉ sau một khắc, thân thể nàng chợt rung lên, một luồng kình khí vô cùng mãnh liệt từ trên người lấy xu thế cuồng mãnh vượt quá tưởng tượng thổi ra bốn phía. Bàn đá trên mặt đất lẫn ba kiếm thủ trong nháy mắt bị bắn vào vách tường.

Quỷ kiếm khẽ than một tiếng:

- Bắt đầu!

Mọi người vội vàng nối đuôi nhau chui ra từ cửa sổ phía sau. Sắc mặt Chu Bất Đồng trắng bệch. Uy thế kinh khủng phát ra trong nháy mắt của nữ tử kia đã đánh tan ý thức phản kháng của y.

Trong mắt nữ tử thần bí lóe sáng tinh quang, phảng phất có hai luồng ngọn lửa bốc cháy, lạnh lùng nhìn khung tròn trong tay, không biết đang suy nghĩ gì. Chỉ trong vài ba nhịp thở, chiếc khung tròn trong tay nàng biến thành bụi nhỏ, phiêu tán ra bốn hướng. Sợi tơ dài buộc nó nhờ vào kình khí cũng tung bay như một vật có sinh mệnh. Nữ tử lạnh lùng nhìn một vòng, phảng phất xuyên thấu vách tường, xuyên thấu y phục, xuyên thấu lòng người, hung hăng xuyên vào tâm linh, nói giọng lạnh băng khiến người ta như rơi vào địa ngục:

- Bọn thái giám các ngươi, tất cả đều đáng chết!

Mọi người rúng động, Vương Đạo Thống kỳ quái hỏi Quỷ kiếm:

- Nàng đang nói cái gì...... thái giám?

Quỷ kiếm vừa quay đầu lại thì thấy nữ tử thần bí đang lấy ra một thanh trường kiếm mỏng mảnh sau lưng thì khẩn trương:

- Nàng còn tưởng rằng đang ở trong cuộc chiến hoàng thành, trầm mê trong ảo mộng không cách nào khống chế!

Vân Quan Nguyệt khẽ sững lại, y không tham dự cuộc chiến hoàng thành ngày đó, chẳng qua nghe kể lại sự thảm liệt của nó. Với thân thủ của người này còn rơi vào hoàn cảnh như vậy, Vân Quan Nguyệt khẽ thở dài, không cách nào tưởng tượng lúc ấy xảy ra những gì.

Đó là một kiếm mảnh khảnh tinh tế nhưng trong tay nữ tử lại thêm vào mấy phần điên cuồng. Nữ tử chậm rãi bạt kiếm làm vang lên một tiếng kêu nhẹ nhàng ưu mĩ, thân kiếm chỉ lớn hơn nhành trúc một chút, cực kỳ sắc bén, theo nội kình quán chú phát ra quang hoa vô cùng hoa mĩ.

- Thiên nữ thêu hoa kiếm!

Quỷ kiếm nhỏ giọng.

Nữ tử thần bí cầm kiếm đưa sang một bên, nhìn vào Chu Bất Đồng ở gần nhất. Chu Bất Đồng chợt run lên, theo bản năng cầm lấy đại đao nhưng sợ nhũn cả ra, không biết làm thế nào cho phải!

- Hỏng rồi!

Vân Quan Nguyệt nhớ tới Chu Bất Đồng, vội vàng định quay ngược lại thì bị Vương Đạo Thống kéo nói:

- Sinh tử tùy mạng, giàu sang do trời! Trương huynh cần gì tự đi chịu chết!

- Có cái nên làm có việc không nên làm!

Vân Quan Nguyệt lắc đầu, thật sự là không muốn đối mặt người này, hơn nữa người này còn bị điên.

Kiếm thế nữ tử thần bí chậm rãi phát động, chung quanh thân thể phảng phất có một luồng khí vô hình lưu động không ngừng, tạo thành vô số bông hoa xinh đẹp trong không gian bao quanh thân thể. Trông nữ tử thần bí lúc này tựa như tiên tử trong hoa, xinh đẹp tuyệt luân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK