Trong Hán Cô thành là một tình cảnh rối loạn, binh không tìm thấy tướng, tướng cũng chẳng thấy binh, hơn nữa lại có người mượn gió bẻ măng, vì vậy mà mọi người nhìn gà hóa cuốc quay sang chém giết nhau, nhưng cũng có một phần sơn tặc tiến được đến phủ thành chủ.
Vốn quân sơn tặc do mười cánh quân liên hợp lại, giữa các bên không quá bền vững, hơn nữa mâu thuẫn lại nặng nề, có vài người còn có thù hận với nhau. Mọi người cũng chẳng phải đều là quen biết, binh khí và trang phục lại hỗn loạn, vì thế tình cảnh vừa loạn thì cũng chẳng ai biết đâu là địch đâu là ta, trong ánh lửa lấp lánh vẻ mặt kẻ nào cũng dữ tợn, trong lòng kẻ nào cũng run sợ, không biết khi nào bên cạnh có người vung đao chém mình.
- Trụ vững, trụ vững.
Nguyệt Hổ một thân đẫm máu, Hán Cô thành rất thiếu trang thiết bị, thiếu dụng cụ công kích, máy ném đá bị hủy hoại hơn phân nửa, nỏ cũng không biết đặt ở đâu, cung tiễn ít đến mức thảm thương, tên thậm chí chỉ làm bằng tre, uy lực quá nhỏ. Những thứ có tác dụng như đá, gạch, chậu hoa, cột nhà...Nhưng không phát huy được tác dụng quá lớn, sau một lúc sử dụng cũng dần tiêu hao. Không lâu sau hai bên rơi vào thế giằng co, nhưng phủ thành chủ được xây dựng rất tốt, tường thành là một bức vách che chở cho mọi người.
- Xông vào, có tiền, có nữ nhân.
Một tên cường đạo mặc y phục đỏ chợt gào thét, hắn cố gắng cổ động thủ hạ của mình:
- Tất cả là của chúng ta, trong thành đang bùng lửa, chỉ có nơi đây là an tòa nhất.
Phủ thành chủ là một kiến tạo tiêu chuẩn trong thành, xung quanh có một con kênh đào nhỏ nhỏ để bảo vệ, điều này không khỏi làm cho đám người Nguyệt Hổ cảm khái vì chuyện tốt cuối cùng của thành chủ đại nhân trước khi chết. Nhưng cũng vì chiến đấu ở cường độ cao mà nhân viên giảm bớt rất mạnh, sơn tặc hiếu chiến có được lực sát thương rất lớn, vượt xa đám binh sĩ trong thành, may mà có đám Nguyệt Hổ cứu hỏa, vì vậy mà tình hình mới duy trì yên ổn.
- Vút... ....
Một luồng sáng chợt bùng lên giữa bầu trời khói lửa, một mũi tên với lực sát thương cực mạnh phóng vào đầu tên sơn tặc y phục đỏ, máu tươi chảy ra, tên sơn tặc ngã xuống.
Tống Bình Hòa cầm chắc trường cung trong tay, hai tay vững như núi, bộ mặt bình thản, dù là ai cũng không nghĩ vị tướng quân kia có tài cán như vậy. Tống Bình Hòa trầm mặc không nói một lời lại là người tạo nên nhiều thương tổn cho kẻ địch, tên bắn đến bị hắn chụp được, sau đó lại thuận tay bắn ra chôn vùi tính mạng một sơn tặc. Nếu sơn tặc xông lên sẽ bị Sát Trư Vương lão Chu ở bên cạnh Tống Bình Hòa vung búa chém thành hai đoạn.
- Hảo tiễn pháp.
Không riêng gì Sát Trư Vương lão Chu choáng váng mà ngay cả Sơn Vạn Trọng cũng cực kỳ kinh ngạc, ngược lại Nguyệt Hổ cực kỳ tán thưởng, không hổ danh là Tần quận mạnh nhất Đại Thu quốc, chỉ là một vị tướng biên cương nho nhỏ cũng có tài như vậy.
Ngay cả Nguyệt Như cũng không nhịn được phải tán thưởng, nàng nói:
- Tống tướng quân, hảo thủ đoạn, Nguyệt Như thật sự bội phục.
Nguyệt Phong tuy mắt cao hơn đầu nhưng bây giờ cũng phải nhìn Tống Bình Hòa bằng ánh mắt khác biệt.
Gương mặt trắng bệch của Tống Bình Hòa có hơi đỏ lên, lại là một mạng người, hắn nhàn nhạt trả lời:
- Ông chủ Trương mới thật sự là hảo thủ đoạn.
Nguyệt Như mỉm cười nói:
- Đều là hảo thủ đoạn.
Lúc này tư thái yêu kiều của nữ tính được Nguyệt Như biểu hiện không sót một phân nào.
... ....
Dưới bầu trời cao, ngựa phóng như bay, quỷ quái thần nhân, trường thương như điện.
Thế lửa dần lớn, một kẻ mặc khôi giáp cổ quái đầu đeo mặt nạ dữ tợn đang cầm binh khí trong tay xung phong liều chết. Lúc này thân vệ bên cạnh đã không còn, sau lưng lại có nhan vật như ma thần đi theo, lúc này cảm giác khốn khổ chưa từng có trong đời bao phủ khắp toàn thân hắn. Hơn nữa phía trước lại là binh sĩ, mặc kệ là thế nào thì hắn cũng phải bỏ chạy, tình cảnh quá đáng sợ, mỗi lỗ chân lông trên người cũng có cảm giác bị đè nén. Ban ngày vì khoảng cách quá xa nên không biết được, bây giờ hai bên đối diện trực tiếp, trực giác nhiều năm qua nói cho hắn biết sự chênh lệch trời đất giữa hai bên, vì vậy chỉ có nước chạy mà thôi.
Còn có một người cảm thấy trái tim lạnh giá như tên thủ lĩnh sơn tặc, đó chính là Phong Linh Hương, trái tim nàng đang co rút, sinh ra cảm giác khó thở như có người bóp chặt cổ họng, hơn nữa áp lực như núi lại ép xuống, tuyệt vọng, chỉ còn là tuyệt vọng hoàn toàn. Đó là một tồn tại cao cao tại thượng, đó là độ cao mà cả đời nàng khó thể đạt đến, đây rõ ràng là số mệnh. Nàng cảm thấy vận mệnh bi thảm như bao quanh chính mình, đối phương đã trở thành một tồn tại quỷ thần, nàng chỉ còn cách trơ mắt nhìn tên nam nhân được ánh lửa, bóng tối và máu tươi bao quanh bên dưới mà thôi.
Trương Hắc Ngưu chậm rãi điều khiển ngựa, hắn không vội chạy theo tên thủ lĩnh sơn tặc, điều này làm cho thủ lĩnh sơn tặc cảm thấy khủng bố. Hắn đã ngừng ra tay, vì vậy mà vô tình sử dụng thủ lĩnh sơn tặc tấn công đám binh sĩ phía trước.
Trương Hắc Ngưu cảm thấy cực kỳ kỳ quái, nhưng đây lại là sự kỳ quái đến phạm trù học thuật. Hắn không hiểu cái gì là kiến hôi tự giết lẫn nhau, nhưng lúc này lại bắt đầu bùng phát sát ý lên người đám sơn tặc mà không chỉ riêng tên thủ lĩnh sơn tặc.
Vốn tên thủ lĩnh sơn tặc có thể miễn cưỡng chống đỡ sát khí điên cuồng kia, nhưng lúc này sát ý không chỉ tập trung vào mình hắn, còn lan sáng đám sơn tặc, vì thế mà đám sơn tặc cũng điên cuồng, tình hình chém giết lẫn nhau càng ác liệt.
Trương Hắc Ngưu chợt có một phát hiện kỳ quái, hành vi của những người kia không phải chỉ là sự ảnh hưởng của hoàn cảnh, giống như cũng có khá nhiều liên quan đến hắn, vì đám người bị sát ý bao phủ lại giống như điên cuồng hay hòa hoãn trở lại theo ý hắn.
Trương Hắc Ngưu gia tăng sát ý của mình, hắn cảm thấy lúc này những kẻ cụt tay cụt chân cũng điên cuồng chiến đấu, nến hắn thả lỏng thì tiết tấu sẽ chậm lại, những kẻ thương thế nặng nề lại ngã xuống không gắng gượng đứng lên.
Đây chính là một phát hiện thần kỳ, chính Trương Hắc Ngưu hắn có thể ảnh hưởng đến hành vi của đám người kia, vì vậy mà dần dần đám cường đạo tập trung bên hắn ngày càng nhiều, cũng không phải tấn công hắn mà lại vung đao chém về phía đồng bọn của mình dưới sự chỉ dẫn của một cảm xúc quái lạ. Sau khi chém giết hết những kẻ yếu thì đám cường giả lại tự chọn mục tiêu cho mình, mỗi người đều như một con rối, đây rõ ràng là điều khó tưởng.
"Không được!"
Tên thủ lĩnh sơn tặc hầu như bị sát ý ép đến mức điên cuồng nhưng ngẫu nhiên cũng có thể thanh tỉnh trong chớp mắt, nhưng phần thanh tỉnh đó cũng chỉ có hạn mà thôi, khi sơn tặc tấn công thì hắn lại khôi phục hình tượng kẻ giết người đáng thương. Hắn giống như một kẻ đang ở giữa giấc mộng như tỉnh như không, đang chìm vào trong biển máu, tinh thần bị đè nén đến mức khủng bố, làm hắn giống như một sợi dây kéo căng.
- A... ....
Tên thủ lĩnh sơn tặc ngửa cổ lên trời rống giận, hắn giống như trở thành một tồn tại ác quỷ trong địa ngục, binh khí trong tay bùng ra những luồng hào quang sáng lạn, tên sơn tặc trước mặt bị chia năm xẻ bảy, tạo nên một vòng tròn máu tanh.
- Tha cho ta.
Khoảnh khắc khi chiến mã ngã xuống, thủ lĩnh sơn tặc cầm trường thương quỳ xuống trước mặt Trương Hắc Ngưu đang đứng sừng sững, hắn nói:
- Ta...Đầu hàng!
Binh khí rơi xuống đất phát ra âm thanh chấn động, đám sơn tặc vẫn chém giết xung quanh nhưng không dám vượt qua vòng tròn máu tanh quanh người thủ lĩnh sơn tặc, khoảnh khắc này một bầu không khí quái dị bao trùm thiên địa.
"Đầu hàng?"
Trương Hắc Ngưu đang tìm ý nghĩa của từ ngữ này, nhưng hắn không biết càng như vậy lại càng làm cho tên thủ lĩnh sơn tặc phải sợ hãi. Cảm giác ngờ vực vô căn cứ, sợ hãi, khát vọng, tuyệt vọng, hắn đã từng cho rằng mình sẽ không sợ hãi cái chết, nhưng bây giờ trong đầu lại có hàng loạt ý nghĩ sợ hãi đối với cái chết, sao lại không sợ?
"Ta sẽ chết sao?"
Tên thủ lĩnh sơn tặc co rút người thành một khối, cảm giác sợ hãi làm hắn run rẩy toàn thân, người nam nhân như ma thần trước mặt sẽ làm gì mình? Đầu hàng, hai chữ chỉ thường xuất hiện trong miệng kẻ khác, bây giờ lại do chính mình nói ra.
Dù mạnh mẽ như ác quỷ cũng phải thần phục trước mặt ma thần.
- Ta... ....
Thanh âm tràn đầy lực uy hiếp của Trương Hắc Ngưu chợt vang lên, trái tim của tên sơn tặc giống như liên tục lên xuống nơi cuống họng, những tiếng chém giết xung quanh cũng hòa hoãn trở lại, dần dần không còn tiếng động.
Cuối cùng Trương Hắc Ngưu nói một câu:
- Ta nhận lời.
Giọng điệu không lớn nhưng giống như tiếng sấm rền vang vọng trong tai, tâm tình thủ lĩnh sơn tặc chợt trầm tĩnh trở lại, toàn thân đã không còn co rút, máu huyết cũng không sôi trào, gân mạch buông lỏng, điều này vô tình làm hắn cảm thấy hạnh phúc. Không...Hắn chưa chết, hắn dùng tay vỗ lên mặt mình để xác định đây không phải là giấc mộng.
Thật ra trước đó chính là một cơn ác mộng.
Cuối cùng rồi cũng tỉnh.
Trương Hắc Ngưu chậm rãi thả lỏng, đám sơn tặc chung quanh cũng thả lỏng, cảm đám nhào xuống đất, tên nào cũng gào lên:
- Ta đầu hàng.
- Đầu hàng, đầu hàng... ....
Những tiếng kêu khóc vang lên, Trương Hắc Ngưu nhìn quanh, âm thanh phát ra từ đám sơn tặc bị thương đang nằm trên đất.
- Phù!
Tên thủ lĩnh sơn tặc cuối cùng cũng thở phào một hơi, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy toàn thân đau nhức, giống như tự thôn phệ chính mình. Hắn nhìn tình cảnh đầy máu tanh, lại nhìn khung cảnh lửa thiêu, trong cổ khát cháy, bụng đói cồn cào, có thể nói là tất cả thống khổ đánh ngược trở lại.