Đúng vào lúc này, phía ngoài lên tiếng một thân binh truyền vào:
- Triệu Nhất Hợp Triệu tướng quân cầu kiến!
Ánh mắt mọi người đều lộ vẻ kỳ quái, thành chủ lại càng ngạc nhiên, Sính Ánh thật không có giết y? Trương Hắc Ngưu cảm giác được Triệu Nhất Hợp đứng ở bên ngoài đã khác biệt hẳn so với trước, tinh khí thần đã hài hòa thành một thể.
Thành chủ nhìn Trương Hắc Ngưu trưng cầu ý kiến, Trương Hắc Ngưu gật đầu, thành chủ nói:
- Để cho y vào đi!
Ánh mắt mọi người trong phòng nghị sự lúc này đều tập trung vào Triệu Nhất Hợp đang chậm rãi đi vào, biểu hiện bên ngoài của y không có gì biến hóa, tứ chi đều đủ, trên mặt cũng không bầm tím hơn nữa còn tự mình đi tới, hoạt hổ sinh long, bước chân cực kỳ có lực, Sính Ánh tựa hồ là không làm khó y, bước đến quỳ gối với Trương Hắc Ngưu:
- Mạt tướng tham kiến đại nhân!
Mọi người trong phòng đều cảm giác thập phần cổ quái.
Trương Hắc Ngưu gật đầu:
- Đứng lên đi!
Triệu Nhất Hợp vẫn quỳ đó, mặc dù trí nhớ đã hoàn toàn dung hợp nhưng lòng trung thành đối với Trương Hắc Ngưu vẫn không hề giảm bới:
- Mạt tướng không dám lên!
Trương Hắc Ngưu kỳ quái:
- Vì sao?
Triệu Nhất Hợp do dự một chút, giờ y mới chính thức giống người, trước đó chỉ là một tượng gỗ, trên mặt lộ vẻ do dự:
- Mạt tướng có một thỉnh cầu không biết có nên nói ra hay không?
- Thỉnh cầu gì?
Trương Hắc Ngưu càng thêm thắc mắc, chiếu theo phong cách của thần tử binh thì Trương Hắc Ngưu hỏi một sẽ có một câu trả lời, hỏi hai có hai bây giờ Triệu Nhất Hợp tuy vẫn trung thành đối với mình nhưng đã khôi phục tư thái người thường, chỉ là vẫn có lực lượng thần kỳ. Thật ra thì Trương Hắc Ngưu cũng không muốn thần tử binh như một tượng gỗ, bộ dạng như bây giờ của Triệu Nhất Hợp mới đúng là thứ mình muốn, nhưng võ lực của Triệu Nhất Hợp vẫn chưa làm hắn hài lòng.
- Mạt tướng...... Không! Ta nghĩ...... Muốn cùng sư muội...... Nha...... Sính Ánh thành thân!
Triệu Nhất Hợp ấp úng, lời nói ra khiến mọi người tại chỗ đều thất kinh, thành chủ chợt bước tới quát:
- Ngươi đang nói gì!
- Ta muốn cùng Sính Ánh thành thân!- Triệu Nhất Hợp lo lắng mười phần quay sang nói với thành chủ, đứng phắt dậy nhưng chợt nghĩ tới cái gì đó nên lại quỳ xuống, Trương Hắc Ngưu thấy thì phất tay, nói:
- Ngươi đứng lên nói chuyện đi!
Triệu Nhất Hợp đứng lên, ánh mắt Chu Bất Đồng cũng tràn đầy kính nể, người này đúng là một cường nhân, từ chuyện cách đây năm năm mà còn dám đứng thẳng trước thành chủ yêu cầu thành thân với người trong cuộc, người như sao có thể khiến cho Chu Bất Đồng không phục, thử nghĩ xem là mình đều cảm thấy không bằng ....
- Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ......
Thành chủ tựa hồ nghĩ tới điều gì, lộ vẻ không thể tin được:
- Đây là chủ ý của ngươi hay là chủ ý của Sính Ánh?
- Là của ta, cũng là của Sính Ánh!
Triệu Nhất Hợp nói, trong giọng toát lê vẻ kiên cường, dường như đã thoát thai hoán cốt so với Triệu Nhất Hợp trước kia.
Thành chủ phảng phất hiểu ra, ngồi phịch xuống chiếc ghế sau lưng, lẩm bẩm nói:
- Ta vẫn luôn hoài nghi, hôm nay...... Hôm nay...... Rốt cục đã rõ ràng rồi, tại sao với thân thủ của ngươi mà có thể đánh ngất xỉu Ân Hoài Lễ, vừa cưỡng bách được Sính Ánh, rốt cuộc ta đã hiểu rõ, Ân Hoài Lễ không hề bị hạ thuốc nhưng Sính Ánh đến tột cùng như thế nào thì bản thành chủ vẫn không biết nên bí ẩn này vẫn giữ lại đến bây giờ, ngay lúc đó Ân Hoài Lễ từng nói nhìn thấy ngươi bất chợt xuất hiện rồi sau gáy đau nhói rồi sáng ra mới tỉnh dậy, với thân thủ ngươi thì không thể, trong Sính phủ chỉ có hai người có thể làm được, một là Sính lão gia tử, một người khác là......
Lỗ tai của Trương Hắc Ngưu khẽ nhảy lên, tựa hồ cảm nhận cái gì, nhìn ra phía cửa.
- Là cháu làm được!
Một thân ảnh mặc nhung trang, kiều diễm vô song chợt hiện ra, Sính Ánh bước vào, sau lưng là một thân binh đuổi theo nói:
- Sính cô nương, không nên xông vào! A...... Thành chủ, ta ngăn không được nàng!
Thành chủ ra lệnh cho tên thân binh kia:
- Đi xuống đi, đi xuống đi, ngươi sao có thể cản được nàng!
Nói xong nhìn vào Sính Ánh:
- Nói đi! Cháu rốt cuộc đã giấu diếm cái gì, che giấu cả Thiên Tây Thành cái gì!
- Chuyện cho tới bây giờ, cháu cũng không giấu diếm được rồi!
Sính Ánh thoải mái nói, dáng vẻ không bận tâm điều gì, trái lại Triệu Nhất Hợp bên cạnh lại rụt rè:
- Sư muội, hay là đừng nói!
- Cái gì không nên! Hôm nay ta muốn để cho người trong thiên hạ đều biết! Sính Ánh ta thích người nào, muốn gả cho ai, vì ai sanh con! Không phải là ông trời, không phải là phụ thân, không phải là bất luận kẻ nào trong thiên hạ này có thể quyết định! Sính Ánh ta chính là Sính Ánh! Trong thiên hạ chỉ có một Sính Ánh!
Sính Ánh trong lúc nhất thời vô cùng cường hãn, khí thế quét ngang thiên địa bát phương, ngay cả Trương Hắc Ngưu cũng hơi động dung, trong lòng rung động, hào khí như vậy lại có thể phát ra từ một nữ tử kiều mỵ làm hắn rất hiếu kỳ.
- Hảo khí phách!
Chẳng bao lâu sau, Bạch Kim Nguyệt cũng có ý nghĩ như vậy, vốn nàng đã nhìn Sính Ánh với cặp mắt khác, giờ lại càng thêm bội phục, chỉ hận ông trời không cho mình sinh thân nam nhi.
Vân Quan Nguyệt trợn to hai mắt, y đã thấy qua vô số cao thủ bạch đạo, cũng từng đi khắp giang hồ, thấy qua vô số hiệp nữ quý phụ, hôm nay coi như mới chân chính mở rộng tầm mắt.
, nữ tử này nếu là nam nhân nhất định sẽ là nhất phương kiêu hùng.
Quá mạnh mẻ! Chu Bất Đồng choáng váng.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Thành chủ nói liền ba chữ.
- Sư muội!
Triệu Nhất Hợp ở bên cạnh Sính Ánh nói.
- Chẳng lẽ có cái gì không tốt sao?
Sính Ánh ngẩng đầu, nhất thời anh tư hào sảng khiến tất cả mọi người trong phòng thán phục.
Trương Hắc Ngưu đưa tay lên vỗ, tu vi tự thân của Sính Ánh chưa đủ để phát ra uy thế như thế nhưng nàng tự nhiên lại có, đây chính là mị lực thiên phú mà người đời thường nói nhưng hôm nay mới thấy được.
Mọi người kỳ quái nhìn về Trương Hắc Ngưu, Trương Hắc Ngưu ngưng vổ tay.
- Đa tạ Trương tướng quân!
Sính Ánh khẽ thi lễ với Trương Hắc Ngưu.
- Sính Ánh, chuyện năm năm trước rốt cuộc là thế nào!
Thành chủ cũng bất đắc dĩ, Sính Ánh từ nhỏ đã có cá tính cực mạnh, hơn nữa thiên phú cực cao, ai cũng quản không được nàng, hơn nữa cũng không ai biết trong lòng nàng đến tột cùng suy nghĩ cái gì.
- Rất đơn giản!
Sính Ánh nói:
- Cháu căn bản là không muốn gả cho Ân Hoài Lễ, người chân chính cháu thích chính là Triệu Nhất Hợp!
Mọi người cả kinh, nhất thời sợ hết hồn, Triệu Nhất Hợp là hạng người gì, trong lòng mọi người đại khái đều nghĩ chẳng lẽ ánh mắt của Sính Ánh cũng khác biệt rất lớn với thường nhân.
Vẻ mặt của Triệu Nhất Hợp cũng lộ vẻ ngượng ngùng.
- Sính Ánh, cháu không phải không biết Triệu Nhất Hợp là hạng người gì sao? Chẳng lẽ cháu thích hắn mà không thích Ân Hoài Lễ?
Thành chủ vẫn không tin.
- Dĩ nhiên cháu biết! Thanh danh Triệu sư ca bất hảo, tham tiền háo sắc, thích uống rượu đánh bạc! Cháu đều biết hết nhưng y đối với cháu rất tốt, biết thương cháu, biết cưng chìu, nghe lời của cháu, tham tiền không có gì, cháu cũng vậy thích, háo sắc cũng không sợ, cháu còn trẻ tướng mạo đẹp tư thái vừa tốt, hơn nữa thân thủ vượt xa y, không phục thì đánh! Uống rượu đánh bạc càng không là cái gì, nam nhân đều là như vậy! Cháu cảm thấy Triệu sư ca coi như là một nam nhân chân chính, duy nhất một chút không tốt chính là cá tính của y quá mức hèn yếu! Mọi việc không dám tranh thủ, gặp phải một chút xíu ngăn trở thì lùi bước không tiến!
Sính Ánh nói.
Thành chủ trong lòng tự nhủ, Sính Ánh này điên rồi, chỉ có Bạch Kim Nguyệt hiểu ý nghĩ của Sính Ánh, nữ nhân có đôi khi không cần một nam nhân ưu tú, mà là cần một nam nhân của mình.
- Các ngươi cảm thấy ý nghĩ của ta khó hiểu?
Sính Ánh thấy vẻ mặt cổ quái của mọi người liền nói tiếp:
- Ta là một nữ nhân rất thực tế , Ân sư ca là một người tốt, nhưng ta không thích y, mặc dù ta biết y yêu thích ta, nhưng y so với Triệu sư ca càng thêm hèn yếu, y không dám nói với ta, mỗi ngày chỉ biết luyện võ, hay là tu tập binh pháp, có ích lợi gì, thưởng thức y chính là bọn ngươi không phải là ta! Hắn cố gắng như vậy không phải vì ta, vô vị như một khúc gỗ, ta không cách nào tưởng tượng mình có thể sống chung với y!
Sính Ánh rất thực tế nói ra ý nghĩ của mình.
- Thì ra trong đầu sư muội, ta là một người như vậy?
Một giọng nam đau buồn vang lên, phía ngoài vừa đi vào một người, chính là Ân Hoài Lễ.
- Xin lỗi!
Sính Ánh nói với Ân Hoài Lễ, Ân Hoài Lễ yên lặng gật đầu.
- Sau đó thì sao?
Thành chủ rất muốn biết vào đêm thành thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Rất đơn giản! Đêm đó cháu vốn là chuẩn bị chạy trốn để tìm Triệu sư ca đã bị trục xuất khỏi sư môn để cùng đi, nhưng không ngờ Triệu sư ca vốn chưa bao giờ có dũng khí làm ra chuyện gì lớn lại dám quay lại tìm cháu, không cẩn thận bị Ân sư ca nhìn thấy, cháu liền đánh ngất Ân sư ca rồi đem Triệu sư ca vào trong! Triệu sư ca nói đến để gặp, cháu rất cảm động muốn y cùng đi nhưng y nói thật chỉ muốn đến để gặp mà thôi! Căn bản không dám dẫn cháu đi! Cháu rất tức giận, bỏ chút thuốc vào trong rượu! Sau đó......
Sính Ánh nói.
- Hạ thuốc gì?
Thành chủ vội la lên.
- **? Vốn là trợ hứng động phòng đấy!
Sính Ánh nói.
- Cháu uống vào?
Thành chủ hỏi.
- Không! Cháu cho Triệu sư ca uống!
Câu trả lời của Sính Ánh làm mọi người choáng váng, nói tiếp:
- Chúng ta cứ thế một mực đến sáng, cháu nghĩ đã như vậy thì Triệu sư ca cũng không thể bỏ lại cháu, nào ngờ buổi sáng các ngươi xông vào dọa cho Triệu sư ca chạy trối chết, trốn đi một hơi năm năm, là lúc cháu sinh đứa bé này!-
- Ta còn vẫn cho là mình cuồng tính đại phát, căn bản là không dám trở lại! Sợ bị sư phụ, sư muội, sư huynh đánh chết!
Triệu Nhất Hợp nói.
- Tốt! Rất tốt!
Thành chủ vỗ tay.
- Đã như vậy, các ngươi thành thân đi!
Trương Hắc Ngưu đáp ứng thỉnh cầu của Triệu Nhất Hợp.
- Đa tạ Trương tướng quân!
Sính Ánh vui mừng.
Thành chủ khoát tay:
- Không quản chuyện này, chỉ là một ải của Sính huynh không biết các ngươi có thể đi qua hay không!
Sính Ánh nghe xong chỉ cười cười.
- Nhưng là...... Đại nhân, mạt tướng một khi thành thân, mạt tướng sợ không cách nào tiếp tục phụng dưỡng đại nhân được nữa?
Triệu Nhất Hợp lo lắng.
- Tùy ngươi vậy! Những bộ hạ kia cũng lưu lại đi, Trương mỗ tạm thời chưa cần để những người này đi cùng!
Trương Hắc Ngưu bắt đầu hiểu nguyên nhân biến hóa của Triệu Nhất Hợp, chắn cần bắt đầu tìm một vật thí nghiệm khác rồi.
- Tạ ơn đại nhân!
Hai mắt Triệu Nhất Hợp đỏ lên:
- Đại nhân nếu là gọi về, mạt tướng tất nhiên sẽ bất chấp khó khăn, tiếp tục vì đại nhân quên mình phục vụ!
Trương Hắc Ngưu gật đầu.
- Chuyện tới như thế, ta cũng chỉ có thể chúc phúc các ngươi!
Ân Hoài Lễ nói vẻ cô tịch, chuyện đến nước này thì y nào có thể biết nói gì.