- Bất bại thúc thúc!
Lý Phù Dung kêu lên, vẻ mặt tràn đầy vui sướng, nàng vội vàng vọt về phía nam nhân trung niên kia nhưng lại bị một hộ vệ giữ lại, không thể tiến thêm một bước, trái phải đều bị hộ vệ vây lại.
Người trung niên được gọi là Bất Bại thúc thúc lạnh lùng nói:
- Dám có gan đụng vào người Đại tiểu thư, tự chặt tay mình đi. Ta đếm ba tiếng, tự chặt tay, cung kính đưa Đại tiểu thư đến.
Tên nam nhân trung niên có vẻ không ai bì nổi.
Vân Quan Nguyệt thì thào nói:
- Bạch Long Thập Bát Kỵ!
Vân Quan Nguyệt nhớ đến lai lịch của những người này, Bạch Long Lý gia là một quý tộc giàu có trên đại lục, thủ hạ cao thủ như mây, nổi tiếng nhất trong giang hồ chính là Bạch Long Thập Bát Kỵ đã chiến đấu liên tục trên các chiến trường và thảo nguyên, trải qua nhiều tình huống máu tanh. Võ công của những người này phần lớn đều đạt đến tiêu chuẩn nhất lưu, hơn nữa lâm địch chưa từng bao giờ chú ý đến đạo nghĩa giang hồ, bọn họ dùng chiến thuật kỵ binh trên thảo nguyên để ứng phó với đối thủ, thường thì khi ra tay sẽ đuổi giết ngàn dặm mà không bỏ qua. Bọn họ là những con dao sắc nhọn nổi tiếng của Bạch Long Lý gia, Vân Quan Nguyệt không ngờ mình sẽ đụng mặt bọn họ, hắn là cao thủ bạch đạo và cực kỳ kiêng kỵ đám sát thủ không tiếc sống chết kia, nếu không phải bất đắc dĩ thì sẽ chẳng giao chiến chính diện làm gì.
Tên nam nhân trung niên cầm đầu chính là thủ lĩnh Bạch Long Thập Bát Kỵ, Kim Thương Lý Bất Bại.
- Ba...Hai... ....
Trong mắt Lý Bất Bại không có chút cảm tình gì, ánh mắt như nhìn kẻ đã chết.
- Chậm đãi!
Vân Quan Nguyệt lớn tiếng nói.
- Một!
Lý Bất Bại không quan tâm đến tiếng hô của Vân Quan Nguyệt, hắn đột nhiên hô lớn, đám người cưỡi ngựa sau lưng chợt hô lên một tiếng phát động, vó ngựa vang rền phóng vào trong tai tất cả mọi người, trường thương trong tay lóe lên hàn quang trí mạng. Thần mã dưới háng Lý Bất Bại đã vượt qua khoảng không, một thương đâm về phía tên hộ vệ đang giữ Lý Phù Dung. Một thương này của hắn hội tụ chân khí khủng bố của bản thân và lực phóng của thần mã, mũi thương ma xát dữ dội với không khí mà bùng ra những luông hào quang hồng sắc, chỉ một thương đã biểu hiện cao lực của cao thủ tuyệt đỉnh.
Hộ vệ kia cũng có kiến thức và công lực của cao thủ nhị lưu nhưng bây giờ hoàn toàn không phản ứng kịp, chỉ ngơ ngác nhìn kim thương của Lý Bất Bại đâm về phíaminfh, chân khí khủng bố đánh dạt đám hộ vệ ở bên cạnh tạo nên cục diện một đối một.
Hầu như đã rơi vào hoàn cảnh sẽ chết.
Một bàn tay lớn duỗi ra, là bàn tay của Trương Hắc Ngưu, hắn chợt xuất hiện ngay trước Kim Thương của Lý Bất Bại, hắn giữ chặt lấy mũi thương dưới nụ cười khinh miệt của đối phương, lực lượng khủng bố chợt bùng phát khi hai người tiếp xúc nhau nhưng khong có chút sóng lực nào xuất hiện, không gian giống như dừng lại. Chiến mã của Lý Bất Bại bị đánh văng lên không trung, trường thương bị giữ lại trong lòng bàn tay cứng như thép của Trương Hắc Ngưu, hắn không chút nhúc nhích.
Khoảnh khắc sau từ vị trí trung ương của hai người mới bùng ra một con sóng lực phóng xạ khắp bốn phía, Trương Hắc Ngưu hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Khóe miệng Lý Bất Bại chảy ra một dòng máu tươi, cánh tay chấn động đã rời khỏi Kim Thương, cả người lẫn ngựa bay ra phia sau. Tâm thần hắn chấn động, một luồng lực lượng khó thể chống đỡ chợt bùng lên, cũng may thân thủ của hắn bất phàm, có thể xoay người phóng ra phía sau Thập Bát Kỵ dưới luồng sóng lực khủng bố. Hắn rơi xuống đất, lực lượng hùng mạnh bùng ra khắp bốn phía, mặt đất dưới hai chân xuất hiện những vết rách như mạng nhện.
Dù Lý Bất Bại may mắn rơi xuống đất nhưng chiến mã lại không may mắn như vậy, ngựa bay ra phía sau, đám Thật Bát Kỵ dùng kỹ thuật cưỡi ngựa siêu phàm để tránh qua, sau đó ngựa rơi xuống đất, xương đùi gãy, chỉ có thể phát ra tiếng kêu đau đớn, lật tới lật lui trên mặt đất. Thật Bát Kỵ lập tức lui về phía sau, sau đó vây quanh Lý Bất Bại.
- Ngươi là ai?
Lý Bất Bại dùng ánh mắt khó tưởng nhìn Trương Hắc Ngưu, thân thể khẽ phát run. Trương Hắc Ngưu lại không quan tâm đến Lý Bất Bại, hắn chỉ uốn cong cây thương trong tay, sau đó dùng sức ném đi. Hắn dùng sức ném thứ gì đi cũng không phải tầm thường, lúc này cây thương tạo nên tiếng rít xé gió giữa không trung, một luồng hào quang màu vàng bùng lên, dùng tốc độ mà mắt người khó bứt kịp để đâm xuyên qua eo một tên Thập Bát Kỵ. Tên này vô thức nhìn xuống bên dưới, phát hiện đầu ngựa trước mặt đã không còn, sau đó nửa người của mình lại bay lên, có chuyện gì xảy ra? Thân thể tan vỡ, nội tạng trào ra, ý thức biến mất, kim thương chui vào trong vách đá mà không thấy tung tích.
"Quá mạnh!'
Hai chữ này không phải ý nghĩ của một mình tên kỵ sĩ vừa chết đi, mười bảy tên kỵ sĩ còn lại tiếp tục lui về phía sau.
Lý Phù Dung kêu lên một tiếng:
- Đừng.
Lý Phù Dung là người độc ác nhất trong gia tộc, ra tay cũng tàn nhẫn nhưng những hành động tàn khốc của Trương Hắc Ngưu thật sự làm nàng sợ hãi.
- Ngươi đến đây.
Trương Hắc Ngưu nhìn về phía Lý Bất Bại nói, Vân Quan Nguyệt thờ ơ ở bên cạnh, thầm nghĩ Bạch Long Thập Bát Kỵ tung hoành giang hồ chẳng lẽ phải gãy cánh ở đây? Mà vẻ mặt Chu Bất Đồng thì rất hưng phấn, Đạo giáo đại thừa làm nhiều chuyện xấu, đói bụng cũng có khi ăn thịt người, vì vậy những gì vừa trải qua chẳng đáng cho hắn quan tâm, căn bản là Trương Hắc Ngưu quá hùng mạnh, điều này làm hắn cảm thấy mình sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
- Ngươi là ai?
Lý Bất Bại trước nay tung hoành giang hồ không từ thủ đoạn nào, nhưng bây giờ chỉ giao thủ một lần đã phân ra mạnh yếu. Lý Bất Bại không phải kẻ có thói quen bỏ qua cho người ta, nhưng hắn cũng không mù quáng đưa đầu vào chỗ chết, trước tiên phải hỏi tên của đối phương, sau này sẽ có cao thủ Lý gia đến đối phó.
- Ta nói ngươi đến đây.
Trương Hắc Ngưu giẫm châm, đám người kia có tố chất vượt xa đám người Triệu Nhất Hợp, nếu tiến hành thí nghiệm thì không biết có sinh ra võ giả cực mạnh hay không?
- Không, không cần như vậy, không nên giết bọn họ, không được giết Bất Bại thúc thusc.
Lý Phù Dung vùng khỏi hộ vệ rồi quỳ xuống ôm chân Trương Hắc Ngưu, dù nàng rất hà khắc với hạ nhân nhưng có cảm tình rất sâu với lý bất bại. Tuy bọn họ không có thân tình nhưng Lý Bất Bại thường quan tâm đến nàng, hơn nữa khi nghe được tin tức nàng bị người ta bắt đi thì hắn cũng đến sớm nhất.
Trương Hắc Ngưu quan sát Lý Phù Dung ở bên dưới, nàng nằm co ro như một chú mèo nhỏ, dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ đã biến mất, chỉ còn lại tư thái động lòng người. Trong mắt Lý Bất Bại lóe lên cái nhìn khuất nhục, hắn nhảy lên một con ngựa ở bên cạnh, sau đó kêu lên:
- Rút lui.
Lý Bất Bại và mười bảy tên kỵ sĩ còn lại lập tức chạy trốn như bay.
Trương Hắc Ngưu không nhúc nhích, Lý Phù Dung ở bên dưới vẫn giữ chặt lấy chân hắn, nàng nói:
- Đừng, đừng giết Bất Bại thúc thúc, ngươi muốn gì? Mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành? Tài phú? Quyền lực? Ta có thể cho ngươi.
- Nàng chẳng có thể cho ta được gì.
Trương Hắc Ngưu nhìn đám người biến mất trong khe núi mà lắc đầu bỏ qua suy nghĩ của mình, vì hắn nhớ dù đám người kia có tố chất tốt nhưng lại là cao thủ có lực ý chí hùng mạnh, cũng không thích hợp với mình, nếu không thì sợ rằng sẽ si ngốc như Trần Đạo Đồng.
- Có truy đuổi không?
Vân Quan Nguyệt có hơi nôn nóng, Bạch Long Thập Bát Kỵ kia tổn thất một người trong tay Trương Hắc Ngưu, sau này sẽ phiền toái nặng nề, người trong giang hồ ai cũng biết đến tâm tư trả thù cực mạnh của Bạch Long Thập Bát Kỵ.
- Đầu lĩnh.
Chu Bất Đồng chợt xung phong nhận việc.
- Không cần đuổi!
Trương Hắc Ngưu lắc đầu nói, đám người kia không có gì hữu dụng với hắn, vì vậy không cần quan tâm. Lúc này tiếng vó ngựa của Bạch Long Thập Bát Kỵ cũng dần biến mất trong khe núi, vài tên hộ vệ tiến lên xử lý thi thể tên kỵ sĩ bị chặt thành hai nữa.
Lúc này Triệu Nhất Hợp mới dẫn đánh thần tử binh quay về, nhưng hướng về không phải từ trong khe núi, lại từ một hướng khác, hơn nữa lại là đi bộ nhưng tốc độ cực nhanh. Số lượng đám thần tử binh cũng ít đi vài tên nhưng trên người có thêm vài thứ, bọn họ đều có lực lượng rất lớn nên chuyển ra được rất nhiều đồ vật.
- Tham kiến đại nhân.
Triệu Nhất Hợp đi đến trước mặt Trương Hắc Ngưu:
- Mạt tướng không làm nhục mệnh, hơn nữa còn thu được tài vật hiếu kính đại nhân.
Triệu Nhất Hợp vừa nói vừa mở một cái thùng trên người một binh sĩ, bên trong có đầy hoàng kim châu báu, còn có nhiều thứ khác.
Trương Hắc Ngưu không có hứng thú, hắn hỏi:
- Sao lại thiếu vài người? Ngựa đâu?
Dựa theo cấp bậc võ tướng của đám thần tử binh thì đánh quân sơn tặc sẽ không thiệt hại gì mới đúng.
Vân Quan Nguyệt cũng cảm thấy kỳ quái.
Chu Bất Đồng nhìn Triệu Nhất Hợp, thầm nghĩ những người này là ai? Sao trên người lại bùng ra khí tức như của mình?
Lúc này bên trong khe núi chợt vang lên tiếng móng ngựa, mọi người nhìn về phía khe núi, chẳng lẽ Bạch Long Thập Bát Kỵ quay lại? Nhưng lần này tiếng vó ngựa rõ ràng và nhiều hơn, đồng thời cũng có vẻ nhẹ hơn giống như không mang theo nài ngựa.
- Hồi bẩm đại nhân, dưới trướng mạt tướng cũng không có hao tổn gì, nhưng có vài người tách ra đưa ngựa về.
Triệu Nhất Hợp giải thích, lúc này trong khe núi chợt xuất hiện rất nhiều ngựa, có vài tên thần tử binh đi đầu, mọi người cùng tụ tập lại.
Trương Hắc Ngưu dùng giọng thỏa mãn nói:
- Như vậy rất tốt!
Không thể tưởng được chiến lực phi phàm của đám thần tử binh kia lại đến mức độ như vậy, xem ra chính Trương Hắc Ngưu có ý nghĩ rất tốt.
- Tạ đại nhân khích lệ.
Triệu Nhất Hợp thi lễ nói, sau đó hắn giống như nhớ ra điều gì:
- Vừa rồi giao thủ với sơn tặc trên vách núi, vô tình nghe được tên đầu lĩnh sơn tặc nói quân sơn tặc chủ lực đang đánh Thiên Tây Thành.
Mọi người chợt kinh hoàng.
Trương Hắc Ngưu nghe vậy thì nói:
- Thiên Tây Thành không phải là đường chúng ta cần qua sao?
- Đúng vậy, qua khe núi này sẽ đến Thiên Tây thành, qua Thiên Tây thành mới có thể tiếp tục đi về phía Tề quận.
Vân Quan Nguyệt nói.
- Nhưng quân sơn tặc đang vây Thiên Tây thành, chúng ta chẳng phải cũng bị vây lại ở đây sao?
Chu Bất Đồng khẽ nói.
Trương Hắc Ngưu suy nghĩ rồi nói:
- Chúng ta tiên lên giúp Thiên Tây thành một tay, tiêu diệt đám sơn tặc kia.
- Tiêu diệt?
Vân Quan Nguyệt nói:
- Triệu tướng quân có biết số lượng cụ thể của đám sơn tặc kia không?
- Tên sơn tặc thủ lĩnh kia nói số lượng hơn một vạn.
Triệu Nhất Hợp trả lời, Vân Quan Nguyệt chợt cảm thấy phát lạnh, một vạn người là quan điểm gì? Nếu xếp thành hàng sẽ không thấy tận cùng.
- Một vạn người sao? Hay là năm ba ngàn?
Vân Quan Nguyệt dùng giọng phỏng đoán nói.
- Mặc kệ là một vạn hay năm ba ngàn, chúng ta nhất định thông qua Thiên Tây thành.
Trương Hắc Ngưu nói:
- Chúng ta đi đánh giá hư thật.
Mọi người xuất phát.