Một tên binh sĩ điên cuồng chạy vào trong quân doanh, lúc này Nguyệt Hổ, Sơn Vạn Trọng và Tống Bình Hòa đang bàn bạc những công việc có liên quan đến vấn đề huấn luyện quân đội, bọn họ còn đang ở trong trướng thì đã nghe một tên binh sĩ bên ngoài kêu lớn:
- Nguyệt đoàn trưởng, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện.
Nguyệt Hổ rất bất mãn, vẻ mặt Tống Bình Hòa cũng có chút bực bội, tinh binh quả nhiên không dễ luyện thành, thân là một binh sĩ nếu chẳng có khí phách trời sập cũng không sợ thì sao xưng là tinh binh được? Sơn Vạn Trọng thì không thèm quan tâm, hắn không có xuất thân giống hai vị kia, hắn chỉ cảm thấy vũ lực mạnh mới tốt.
Tên binh sĩ kia bị thân vệ cản ở bên ngoài, với tính tình của Nguyệt Hổ thì phải đợi một lúc sau với cho vào, nhưng Sơn Vạn Trọng đã mở miệng:
- Binh sĩ kia sao lại hốt hoảng như vậy, sợ là trong thành xảy ra đại sự, cho hắn vào đi.
Nguyệt Hổ lúc này mới mở miệng nói:
- Cho hắn vào.
Tên binh sĩ kia chạy vào và khổ sở quỳ xuống đất, hắn nói:
- Nguyệt đoàn trưởng, không tốt rồi, Nguyệt công tử và Nguyệt tiểu thư bị người ta bắt đi.
Nguyệt Hổ chấn động, khoảnh khắc này hắn cũng không kip phản ứng:
- Nguyệt công tử và Nguyệt tiểu thư nào?
Tên binh sĩ nói:
- Chính là công tử và tiểu thư của Nguyệt đoàn trưởng.
Lúc này vẻ mặt ba người Nguyệt Hổ cũng biến đổi, Nguyệt Hổ thì kinh hoàng, hắn hoàn toàn quên mất cái được gọi là trời sập cũng phải giữ khí phách, hắn kêu lên:
- Không thể nào, sao lại như vậy, phu nhân đã biết chưa?
Tống Bình Hòa và Sơn Vạn Trọng cũng thầm nghĩ không tốt, trong lòng cảm thấy bất an.
- Còn chưa báo cho Nguyệt phu nhân, người bắt Nguyệt công tử và Nguyệt tiểu thư chính là Vân Quan Nguyệt của Cửu Tiêu kiếm phái và Lí Thập Di của Thiên Ý môn, hai người này đang ở trong khách điếm Phúc Lâm trong thành, mời Nguyệt đoàn trưởng nhanh chóng định đoạt.
Tên binh sĩ kia nói.
- Cửu Tiêu kiếm phái...Vân Quan Nguyệt...Thiên Ý môn...Lí Thập Di... ....
Vài cái tên làm Nguyệt Hổ chấn động chẳng còn biết gì, hắn cả giận nói:
- Thì ra hai tiểu súc sinh kia dám chọc phiền toái ở bên ngoài, đã sớm cảnh báo bây giờ Hán Cô thành không còn như xưa, đúng là không có óc.
Tống Bình Hòa suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nguyệt huynh, chỉ sợ bọn họ đến vì chúng ta.
Sơn Vạn Trọng khẽ gật đầu, hắn nói:
- Hai người này đều là cao thủ của bạch đạo trên giang hồ, những chuyện bắt cóc tiểu hài tử là rất khó xem, có lẽ cũng vì muốn gặp mặt chúng ta.
Nguyệt Hổ tỉnh táo trở lại, hắn nói với tên binh sĩ kia:
- Ngươi lui xuống... ....
Đây là việc của bản thân, Nguyệt Hổ khó thể nào đưa ra quyết định, hắn chỉ có thể yêu cầu sự trợ giúp từ hai người Tống Bình Hòa:
- Hai vị xem lúc này chúng ta nên làm gì?
Tống Bình Hòa nói:
- Ý đồ của bọn họ đã rất rõ ràng, đã có người của Thiên Ý môn, tất nhiên đến vì vật kia. Nhưng hai người này đều là cao thủ thành danh đã lâu trên giang hồ, với thân thủ của chúng ta thì khó thể ngăn cản được, không bằng trước tiên thương lượng với Lộ tiên sinh, tốt nhất là có ông chủ Trương cùng đi.
Sơn Vạn Trọng bổ sung thêm:
- Hai người kia đều là cao thủ bạch đạo, Nguyệt công tử và Nguyệt tiểu thư chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng vì đề phòng mà chúng ta cần phải có chút chuẩn bị... ....
- Điều này cũng không cần.
Tống Bình Hòa vội vàng cắt ngang lời Sơn Vạn Trọng:
- Hai người kia đều là kẻ thường lui tới trên giang hồ, chúng ta nhiều người chưa chắc làm gì được bọn họ, nếu để bọn họ tức giận thì chúng ta cũng khốn đốn.
- Được rồi, trước tiên đi tìm Lộ tiên sinh.
Nguyệt Hổ đưa ra quyết định.
Lộ Dao bây giờ ở trong phủ thành chủ, đây là điều bất đắc dĩ, vì xử lý nội chính và các công tác khác đều phải ở đây, vì thế lão coi đây là chỗ thường trú. Bây giờ lão dùng người phần lớn là thân tín, đám ác quan trước kia đều đã được luộc chín trở lại, bây giờ lão một mình nắm quyền hành, ngay cả Lý Vịnh làm việc cũng phải xem nét mặt lão.
- Những lời Nguyệt lão đệ là thật sao?
Lộ Dao sau khi nghe đám người Nguyệt Hổ giảng giải thì dùng giọng trầm thấp nói:
- Đến quá nhanh.
- Lộ tiên sinh nói gì vậy?
Nguyệt Hổ nghe không rõ.
- Người giang hồ thường khó đối phó, đối với những người có vũ lực, chúng ta chỉ có thể bàn vũ lực với bọn họ. Tống tướng quân nói không sai, chúng ta phải đi tìm Trương lão đệ.
Lộ Dao suy nghĩ một chút, lão cảm thấy rất chán ghét đám nhân vật giang hồ, học võ công thượng thừa nhưng suốt ngày chỉ biết chém giết, tạo thành quá nhiều nhân tố bất ổn. Đại Thu quốc rơi vào trạng thái loạn lạc hôm nay không thể nào thoát liên quan với đám giang hồ này, bọn họ không sản xuất, không đền đáp quốc gia, xưng bá một phương, là khối u ác tính.
Mọi người đều gật đầu, thật sự hai bên khó thể nói lý lẽ với nhau, chỉ cần biết nắm đấm của ai mạnh hơn mà thôi. Bên phía bọn họ có Trương Hắc Ngưu và Hậu Bạch Y, dù hai người đối phương là cao thủ tiền bối nổi danh của bạch đạo cũng không có gì đáng sợ.
Trong thư phòng Trương phủ.
Lúc này Trương Hắc Ngưu đã trải qua nhiều lần thí nghiệm và đạt được thành quả nhất định, nhưng thân thể và tinh thần của Trần Đạo Đồng thật sự khó thể thừa nhận được thí nghiệm của hắn. Sau khi hắn nghe được tin tức của đám Nguyệt Hổ thì cực kỳ vui sướng:
- Công lực của hai người này so sánh với Trần Đạo Đồng thì thế nào?
Mọi người dùng ánh mắt thương tiếc nhìn Trần Đạo Đồng đang đứng ngơ ngác ở góc tường với bộ dạng hoàn toàn biến đổi, bây giờ hắn không khác gì một lão nông cả đời làm việc vất vả, nhưng hắn lại có biểu hiện si ngốc, tư thái chết lặng, càng nhìn càng bi thảm. Giống như hắn đã quên đi tất cả mọi thứ, ánh mắt nhìn về phía mọi người cực kỳ mờ mịt.
- Chỉ mạnh hơn chứ không yếu.
Dù Trần Đạo Đồng công lực bất phàm nhưng nếu so sánh với Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di thì không thể nào mạnh hơn, vì hai kẻ này đều là người thành danh đã lâu, dù là công lực hay kiến thức cũng có thể xưng là cao nhân.
Trương Hắc Ngưu gật đầu vui sướng, hắn nói:
- Chúng ta đi xem.
Trương Hắc Ngưu hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề của Nguyệt Như và Nguyệt Phong, giống như hắn cố ý đến gặp Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di, hắn đứng thẳng người lên, thầm nghĩ nếu mạnh hơn Trần Đạo Đồng thì lại có vật thí nghiệm.
Tâm tình của mọi người không đồng nhất, nhưng bọn họ cũng không biết đến ý nghĩ của Trương Hắc Ngưu.
Nguyệt Hổ lại nói:
- Có cần thông báo một tiếng với Hậu Bạch Y không?
Dù có Trương Hắc Ngưu bảo đảm nhưng có thêm một Hậu Bạch Y thì càng tốt, nhưng Trương Hắc Ngưu lắc đầu nói:
- Không cần, gần đây Hậu Bạch Y đang tiến cảnh thần tốc, sẽ lập tức đột phá cảnh giới tâm pháp tầng thứ hai, không cần tìm đến hắn... ....
- Thân phận của Hậu Bạch Y là đặc thù, nếu không dùng thì càng tốt.
Lộ Dao cũng có ý nghĩ của mình.
Mọi người theo Trương Hắc Ngưu ra ngoài, Trần Đạo Đồng theo sát phía sau Trương Hắc Ngưu, mọi người thấy rất kỳ quái, Nguyệt Hổ nói:
- Người này... ....
Trương Hắc Ngưu nói:
- Lần này phải thử chút uy lực của hắn xem thế nào.
Giọng điệu của Trương Hắc Ngưu giống như không phải nói về một người mà nói về một vũ khí, điều này làm mọi người cực kỳ khó hiểu.
Nguyệt Hổ dùng ánh mắt chăm chú nhìn Trần Đạo Đồng, toàn thân tên này đã không còn chân khí, mất đi uy phong ngày xưa, thân thể khô cằn giống như chỉ cần gió thổi qua là ngã, bây giờ hắn đang đi theo phía sau Trương Hắc Ngưu như một con rối.
Nguyệt Hổ cảm thấy trong lòng phát lạnh, Trương Hắc Ngưu sao lại biến Ưng Trảo Vương Trần Đạo Đồng thành bộ dạng thế này? Mà đám Lộ Dao cũng có ý nghĩ khác, xuất thân của Trương Hắc Ngưu quá thần bí, hơn nữa thủ đoạn lại âm tà quỷ dị như Ma môn, chẳng lẽ thật sự là tôn giả Ma môn? Trong lòng ai cũng nghĩ như vậy.
- Bọn họ ở đâu?
Trương Hắc Ngưu hỏi, hắn căn bản không quan tâm đến ý nghĩ của mọi người.
- Khách điếm Phúc Lâm.
Hán Cô thành cũng không quá lớn, vì vậy mà Trương Hắc Ngưu cũng biết rõ khách điếm này, hắn không nói lời nào mà đi về phía trước.
Nguyệt Hổ lại rất lo lắng:
- Trương huynh có thể nói xem nên đối phó thế nào được không?
Trương Hắc Ngưu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Nguyệt Hổ, điều này làm Nguyệt Hổ khó chịu, Trương Hắc Ngưu nói:
- Đối phó thế nào sao? Tìm bắt bọn họ lại, cần gì phải đối phó, luận bàn vũ lực mà thôi.
Dùng vũ lực rõ ràng là đạo lý, ai mạnh hơn thì sẽ là kẻ đúng.
- Nhưng hai hài tử của Nguyệt mỗ còn ở trong tay chúng.
Nguyệt Hổ nói.
Trương Hắc Ngưu nhìn Nguyệt Hổ:
- Nguyệt huynh đệ chẳng lẽ còn cho rằng bọn họ còn phản kháng được sao?
Trương Hắc Ngưu nói đến đây rõ ràng không quan tâm đến hai người kia, điều này làm mọi người không biết nói gì hơn. Lộ Dao thầm nghĩ, người trong giang hồ rõ ràng dùng vũ lực là tất cả, coi trời bằng vung, quả nhiên là khối u ác tính của Đại Thu quốc. Nếu lão mà là người nắm quyền to, lão sẽ cắt phăng nó đi.
Cũng khó trách Trương Hắc Ngưu khẩu khí ngông cuồng, vì trong ấn tượng của hắn thì chưa thấy ai cản được một chiêu nửa thức của mình. Tuy mạnh mẽ hùng tráng thế nào cũng không thể thoát khỏi bản chất quá yếu, hắn chỉ cần búng tay cũng đủ giải quyết vấn đề.
Mọi người đi trên đường, chung quanh không có ai dám đến gần, vì Trương Hắc Ngưu như ma thần, sau lưng lại có đám người Nguyệt Hổ, còn có rất nhiều thân binh vệ sĩ, khí thế kinh người.
Trương Hắc Ngưu ngày thường rất ít khi đi dạo trong Hán Cô thành, không phải vì thân thể của hắn quá lớn làm người ta chú ý, mà vì tính tình của hắn khác hẳn người thường.
Lúc này trong một khoảng sân cách đó không xa vang lên âm thanh đọc sách làm Trương Hắc Ngưu hiếu kỳ, hắn cao lớn nên chỉ cần nhón chân là phát hiện tình cảnh bên trong, làm một đàm hài tử đang ngồi lại với nhau, bọn họ được một lão nhân dẫn dắt, đang đọc những câu gì đó.
- Đây là chỗ nào? Bọn họ đang làm gì?
Trương Hắc Ngưu kỳ quái nói.
Lộ Dao mỉm cười nói:
- Đây là nơi dạy chữ, chỉ cần chậm rãi nghe cách đọc sẽ hiểu, lão sư trong kia đang dạy đám hài tử hiểu biết lễ nghĩa, nghe âm thanh lão sư thì có lẽ là Trương tú tài.
Lộ Dao cũng có xuất thân nho gia, vì vậy nói về vấn đề này rất có hứng.
- Học chữ sao?
Trương Hắc Ngưu nói:
- Có người dạy thứ này à?
- Đúng vậy.
Lộ Dao nói:
- Lúc này dân chúng ngu muội cũng vì không thể đọc chữ, cả ngày chỉ biết vùi đầu vào đồng ruộng, mặt trời mọc rồi lặn, cuộc đời cứ thế mà qua đi. Nhưng nếu bọn họ được học thì khác hẳn, bọn họ có thể hiểu được đạo lý thiên địa từ trong sách, hiểu ý nghĩa sâu xa của vạn vật, hiểu lý lẽ, có thể trở thành nhân tài thống trị một phương. Đại Thu quốc chúng ta vì có người được đọc sách mà mới có thể vượt qua những nước khác xung quanh.
- Vậy sao?
Trương Hắc Ngưu kỳ quái hỏi:
- Có người dạy văn, không biết có lão sư dạy võ không?
Lòng người chấn động, không ai hiểu Trương Hắc Ngưu muốn nói gì.
- Điều này tất nhiên là có.
Nguyệt Hổ nói:
- Các đại môn phái trong thiên hạ không phải là... ....
- Như vậy sao?
Trương Hắc Ngưu chỉ vào lớp học chữ, Nguyệt Hổ thầm nghĩ, sao có thể như vậy, nếu là thế thì thiên hạ đại loạn rồi.
Lộ Dao hiểu rõ ý nghĩ của Trương Hắc Ngưu, lão nói:
- Tuy văn võ có thể đánh đồng nhưng cũng có điểm khác biệt, người bình thường khó luyện võ, hơn nữa còn có lệnh cấm, nếu dạy võ tràn lan thì thiên hạ rối loạn. Hơn nữa các môn phái cũng không cho điều này phát sinh, các đại môn phái cường thịnh vì cường giả thiên hạ thuộc về mình, nếu sự việc như vậy phát sinh thì sẽ có rất nhiều võ giả không nằm trong sự khống chế của bọn họ.
Trương Hắc Ngưu lắc đầu nói:
- Trương mỗ không tin, cần phải nghĩ lại xem thế nào đã.