Tuy Hậu Bạch Y cũng mơ hồ cảm thấy tâm pháp này rất có thể là Quỳ Hoa Bảo Điển trong truyền thuyết, nhưng dù sao hắn cũng là một trong mười đại cao thủ đứng đầu hắc đạo, trong lòng thầm nghĩ như vậy là được. Hắn không muốn một chút hiếu kỳ của mình làm cho Trương Hắc Ngưu mất vui. Khốn nổi hình tượng của Hậu Bạch Y biến hóa lại chỉ chĩa vào người nhà của Trương Hắc Ngưu, những người khác thì ngày càng kém hơn. Quỳ Hoa Bảo Điển chính là bảo điển có một không hai trong thiên hạ, điểm lợi hại của nó chính là làm cho người ta thay đổi tâm tính, Hậu Bạch Y càng cảm thấy nên bảo hộ người mình cần bảo hộ, nhưng lại càng cảm thấy chán ghét đám người chán ghét. Vì vậy hắn càng thêm bảo vệ cả nhà Trương Hắc Ngưu nhưng lại rất ghét đám người Nguyệt Hổ, nếu không phải hắn còn khống chế được hành động của mình, sợ rằng ngày nào đó nổi giận sẽ làm cho đám người Nguyệt Hổ chết không có chỗ chôn.
Công lực của Hậu Bạch Y không phải đám người Nguyệt Hổ có thể so sánh được, mà lúc này vì luyện Quỳ Hoa Bảo Điển mà tính tình cũng vui buồn bất thường, đám người Nguyệt Hổ càng phải lánh xa. Cũng không phải Hậu Bạch Y chán ghét đám người Nguyệt Hổ không có lý do, hắn cảm thấy thể diện của một người nằm ở võ công, đám người Nguyệt Hổ chẳng qua chỉ là cao thủ nhất nhị lưu, có tư cách gì ở bên cạnh chủ nhân? Hậu Bạch Y tự thân chính là cao thủ đứng đầu giang hồ, thủ hạ như đám Nguyệt Hổ và thậm chí là hơn cũng không quá ít, nếu không phải ngày đó Trương Hắc Ngưu tiện tay chém chết vài người thì nhân số còn nhiều hơn. Hơn nữa hai trăm tên sơn tặc trước đó bị Trương Hắc Ngưu uy áp đã cầu tiến cực nhanh, vì vậy mà Hậu Bạch Y xem thường đám người Nguyệt Hổ. Nhưng khốn nổi đám người này quan hệ gần với Trương Hắc Ngưu hơn cả Hậu Bạch Y, điều này làm hắn bất mãn, nhưng dù có bất mãn thì hắn cũng không có hành vi quá khích, vì hắn biết chủ nhân cần đám người này.
Vấn đề thống trị Hán Cô thành cũng không phải một người có thể làm được.
Hậu Bạch Y đi trên đường, những nơi hắn đi qua, bất kỳ kẻ nào cũng phải tránh xa ba thước, sau lưng lại có tám tên thân vệ. Ngày trước đại chiến thì đám thân vệ bên cạnh hắn bị Trương Hắc Ngưu giết sạch, đám thân vệ này vừa được tuyển ra không lâu, tuy không được tháo vát như đám thân vệ trước kia nhưng lại tu luyện võ thuật của Trương Hắc Ngưu, tốc độ cầu tiến là cực nhanh, nếu xét về mặt công lực thì không còn kém bao nhiêu. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Hậu Bạch Y xem Trương Hắc Ngưu chính là người trời.
Lúc này Hậu Bạch Y đã không còn mặc khôi giáp và mặt nạ khủng bố trước kia, ngược lại trên người là một bộ võ phục màu trắng rất thanh nhã, mái tóc dài đen nhánh xỏa ra phía sau, trước mặt là một lớp vải sa mỏng dùng để che chắn. Hắn có thân thể nhỏ nhắn, đi đường bay bổng không có vẻ khói lửa, đứng nhìn từ xa giống như một tiểu thư khuê các mặc nam trang dạo chơi. Tuy người trong thành dù không biết thân phận thật sự nhưng lại biết sự hung tàn ác quỷ của Hậu Bạch Y, dù biết có Trương Hắc Ngưu ở đây thì Hậu Bạch Y sẽ không ra tay ven đường, nhưng tất cả mọi người đều cẩn thận tránh đi. Lúc này ai nhìn qua hình bóng của Hậu Bạch Y cũng cực kỳ bội phục Trương Hắc Ngưu.
- Hậu Bạch Y.
Đám người Nguyệt Hổ vốn muốn đi tới nhưng vô tình liếc mắt qua thấy được Hậu Bạch Y, bọn họ vội vàng lách sang bên cạnh. Tuy đều là người cùng một thuyền nhưng bọn họ cũng không muốn đối mặt với một kẻ hung ác như vậy, Nguyệt Hổ thì giữ chặt Lộ Dao, sau lưng hắn còn có Tống Bình Hòa và Lý Vịnh, bốn người bọn họ vốn muốn đến thị sát tiến độ sửa chữa cổng tây, lúc này vì không muốn gặp mặt Hậu Bạch Y nên vội vàng dừng lại.
Vẻ mặt Tống Bình Hòa và Lý Vịnh chợt biến đổi, đây chính là người mà bọn họ rất không muốn gặp, ngoài những chuyện có liên hệ đến đại sự Hán Cô thành cần thảo luận, bọn họ tuyệt đối không muốn liên hệ với đối phương. Không phải nguyên nhân chỉ vì đứng ở bên cạnh sẽ cảm thấy sởn tóc gáy, sẽ cảm thấy hàn ý giống như bùng ra từ trong khung xương, giống như có một con rắn độc đang quấn lấy người mình, vừa lạnh băng vừa trắng nõn, mỗi lần cùng nhau nghị sự đều cảm thấy phát bệnh. Trong Hán Cô thành chỉ có một quái vật như Trương Hắc Ngưu mới chịu được, những người phàm tục như bọn họ chỉ có thể tránh né mà thôi.
- Sao hắn còn ở trong thành?
Tống Bình Hòa dùng giọng kỳ quái nói, Hậu Bạch Y là kẻ cuồng sát, vì lần trước để Cưu Thiên Minh bỏ chạy, cũng không biết vì tự thân cảm thấy sai lầm hay cảm thấy hối tiếc, hay cảm thấy thất trách với Trương Hắc Ngưu mà Hậu Bạch Y nổi giận chạy sang biên giới Lôi Âm quốc tấn công vài bộ lạc. Nhiều bộ lạc trên trăm năm bị hắn cuồng sát không còn một mống, làm ra những chuyện mà trước nay Đại Thu quốc chưa từng nghĩ đến. Người này ra tay đơn giản gọn gàng, không đưa đến bất kỳ hậu quả không tốt nào, cũng không ai quan tâm đến hắn. Trong lúc vô tình Hậu Bạch Y sẽ về thỉnh giáo Trương Hắc Ngưu vài vấn đề, sau đó lại ra ngoài giết chóc, bây giờ phạm vi được mở rộng, nhân khẩu và tài phú liên tục được đẩy mạnh khi tăng cường giết chóc, vì thế quân lực cũng ngày càng mạnh.
- Không biết, chỉ cần hắn không tìm chúng ta tạo ra phiền phức là tốt, chúng ta cần gì phải đắc tội với hắn?
Lý Vịnh không muốn đụng mặt đối phương.
- Nhỏ giọng một chút, với công lực của hắn... ....
Nguyệt Hổ có chút kinh hoàng, hắn mở to hai mắt, đúng lúc này Hậu Bạch Y giống như vô tình nhìn về phía đám người bọn họ đang tránh mặt, thân hình khẽ khựng lại. Lúc này Nguyệt Hổ mới thấy cặp giày vải màu trắng dưới chân Hậu Bạch Y cách mặt đất một độ cao tương đồng, tập trung nhãn lực mới phát hiện bên dưới là những luồng sóng dao động bùng ra chèo chống, không làm cho thân thể hạ xuống. Điều này không khỏi làm cho Nguyệt Hổ kinh hoàng, Hậu Bạch Y đã đến cảnh giới Bộ Bộ Sinh Liên và đứng giữa hư không. Đám người lúc này cảm thấy phát lạnh, sau đó Hậu Bạch Y lại không quan tâm mà quay đầu bước đi, vẫn là đạp trên hư không.
- Quá mạnh.
Mọi người cảm thán.
- Một bầy kiến hôi.
Hậu Bạch Y nhận thức được chân khí bùng ra dưới chân, hắn vừa đến cảnh giới này, vì vậy không giây phút nào không cũng cố. Thật ra với công lực của hắn cũng không thể nào vận dụng quá lâu, hơn nữa chỉ có thể miễn cưỡng đứng cách mặt đất một chút mà thôi, cũng không có tác dụng quá lớn nhưng lại rất hữu dụng khi làm kinh sợ kẻ khác. Hậu Bạch Y cảm nhận được bộ dạng kinh sợ của đám nguyệt hổ thì cũng không đắc ý, hắn nhìn vài tên thân vệ sau lưng rồi nói:
- Cẩn thận một chút, những bảo bối này bổn tọa vất vả lắm mới tìm thấy được, cần phải biết hiếu kính với tiểu thư, tiểu thiếu gia, nếu có gì sơ suất thì cũng không phải bỏ mạng bồi tội đơn giản như vậy.
Đám thân vệ sau lưng lập tức xưng vâng, mọi người đã đi đến một vùng đất trống. Gần đây Trương Hắc Ngưu nhận vài tên thân binh, hơn nữa địa phương của Trương gia lão điếm trước kia quá nhỏ, vì vậy phải tìm một địa phương mới cách đó không xa. Tiểu Thanh, Văn Trọng và Trương Hóa Điệp luyện võ ở chỗ này, mặt khác còn có mười tên thân binh sau này sẽ là giáo đầu tương lai luyện tập ở đây, nhân số rõ ràng là không ít. Tất nhiên Tú Nương cũng ở bên cạnh, nàng không có việc gì làm, vì vậy ra đây nhìn đám nhỏ trong nhà luyện tập. Đám nữ nhân Tần Thường, Phong Linh Hương, Phong Linh Vũ, Nguyệt Như cũng đến đây, tuy bọn họ có sự ngăn cách nhưn thiên tính lại giống nhau.
Khi thấy Hậu Bạch Y tiến đến thì một tên thân binh thuộc quân sơn tặc tiến lên hành lễ:
- Tham kiếm đại thủ lĩnh.
Đám thân binh là binh sĩ Hán Cô thành thì không kịp phản ứng, vẻ mặt Phong Linh Vũ tái nhợt, Phong Linh Hương thì khinh thường, Tần Thường không có phản ứng gì, Tú Nương lại lộ ra nụ cười, mà kẻ hưng phấn nhất chính là Tiểu Thanh, nàng kêu lên vui sướng:
- Bạch Y thúc thúc, Bạch Y thúc thúc.
Trên mặt Hậu Bạch Y cũng có nụ cười vui vẻ, hắn gật đầu với tên thuộc hạ, đám thân binh kia lại tiếp tục luyện tập. Hắn xưng với Tú Nương một câu chủ mẫu, sau đó lại nói với Tiểu Thanh:
-Tiểu thư gọi một tiếng Bạch Y là được, nếu gọi là thúc thúc thì Bạch Y không dám.