Mục lục
[Dịch] Nhất Cá Thái Giám Sấm Thế Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Trương huynh!

Nguyệt Hổ lo lắng nói, khoảnh khắc vừa rồi hắn cũng không biết có chuyện gì xảy ra, mà vẻ mặt Nguyệt Phong được Trương Hắc Ngưu ôm được lại có vẻ tái nhợt giống như ngây ngô vì một sự kiện khó thể tiếp nhận, vô tình không có bất kỳ phản ứng nào.

- Có chuyện gì xảy ra?

Nguyệt Hổ nói, lúc này đám người mới kịp phản ứng và xông đến, sau đó lại có người kêu lên thảm thiết và văng ra ngoài. Mọi người cùng nhìn lại, thì ra tên mập Tiền Thông Đạt thấy Phương Thiên Họa Kích được cắm trên mặt đất nên muốn động vào, nhưng hắn bị một luồng kim quang trên thân kích đánh bay. Lúc này có vài người đến nhấc Tiền Thông Đạt lên, nhưng thân người tê dại không thể động đậy.

- Quả nhiên là thiên tướng thần vật.

Sơn Vạn Trọng là người tránh được một kiếp, rõ ràng thần vật kia không phải là thứ hắn có thể động vào.

Lộ Dao hừ một tiếng nói:

- Lão phu đã nói từ sớm rồi.

Lúc này ánh mắt mọi người nhìn về phía Lộ Dao có chút biến đổi.

Tú Nương có vài phần lo lắng, thứ kỳ dị kia gọi là thần vật nhưng có ảnh hưởng đến tướng công của nàng hay không? Nàng hỏi Lộ Dao:

- Lộ tiên sinh, thần vật kia sẽ không ảnh hưởng đến phu quân của thiếp thân đấy chứ?

Lộ Dao vung tay tỏ ý không cần lo lắng, lão nói:

- Vật này là thiên tướng thuộc về Trương lão đệ, là vũ khí ông trời ban cho, tất nhiên phải có hàng ngàn vạn điều tốt, sao có thể làm Trương lão đệ bị thương cho được?

Tú Nương thở ra một hơi nhưng Tiểu Thanh lại cực kỳ hiếu kỳ, nàng muốn tiến lên xem thử, có phải thần kỳ như vậy hay không. Nhưng nàng lại bị Tú Nương giữ chặt, nếu nói về thực lực thì nơi này chỉ có một mình Trương Hắc Ngưu mới có thể giữ Tiểu Thanh lại được, nhưng Tú Nương kéo thì Tiểu Thanh lại không dám xông vào. Sau khi ngăn cản được Tiểu Thanh thì Tú Nương nói:

- Thanh Nhi, con định làm gì?

Tiểu Thanh lay động cơ thể giống như đang làm nũng, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Không có gì, con là con gái của phụ thân, con có thể cầm thương.

Tiểu Thanh không biết sự khác biệt giữa Phương Thiên Họa Kích và thương hay mâu, dù thế nào thì cũng chơi đùa khá vui.

- Hồ đồ.

Tú Nương mắng ngay.

Lúc này ánh mắt Tần Thường lại rực sáng, nàng nghĩ đến một vấn đề, nếu như vậy thì mình có thể...Nàng nhìn Phương Thiên Họa Kích mà trong mắt có thêm chút kỳ vọng.

Trương Hắc Ngưu buông Nguyệt Phong ra, hắn nói:

- Nguyệt lão đệ không cần lo lắng... ....

Lúc này Nguyệt Phong cũng chậm rãi phục hồi tinh thần trở lại.

- Phong Nhi.

Nguyệt Hổ và Phong Linh Vũ cùng nói, Phong Linh Hương thì thầm mắng một câu gieo gió gặt bão, thầm nghĩ ác tặc sao lại có lòng tốt như vậy, có lẽ vừa rồi âm thầm truyền chân khí khủng bố của mình vào trong Phương Thiên Họa Kích, bây giờ lại giả vờ làm người tốt. Phong Linh Hương không tin vào những lời bày vẽ quỷ thần của Lộ Dao, ngược lại nghĩ rằng Trương Hắc Ngưu có mánh khóe gì đó, vì vậy mà tỏ ra mê hoặc chúng sinh. Tất nhiên sau này Tiền Thông Đạt bị đánh văng cũng chỉ là gạt người mà thôi, tám phần là giả vờ.

- Tiểu đệ.

Nguyệt Như cũng chạy đến.

- Ta không sao.

Nguyệt Phong lắc lắc đầu, hắn nhìn về phía Nguyệt Như nói:

- Ngươi phải gọi ta là ca ca.

- Ngươi muốn chết?

Vẻ mặt Nguyệt Như chợt biến đổi, nàng vung tay đánh về phía đầu Nguyệt Phong, nhưng cả hai vừa mới vung ta đã bị Phong Linh Vũ giữ chặt tay, nàng nói:

- Không được hồ đồ.

Nguyệt Như chỉ còn cách giậm chân tức tối mà thôi.

- Thế nào?

Nguyệt Hổ hỏi.

Nguyệt Phong lay động một chút rồi nói:

- Không có gì, ngoài thân thể còn có chút tê dại, tất cả đều khá tốt, đúng rồi...Mặt của con... ....

Nguyệt Phong rất căng thẳng, hắn muốn tìm thứ gì đó có thể phản quang để xem có chuện gì không, vì vậy hắn hỏi Nguyệt Như:

- Tiểu muội, muội có mang gương theo không, cho huynh mượn một chsut.

- Không... ....

Nguyệt Như lắc đầu, Phong Linh Vũ lớn tiếng nói:

- Đưa cho ca ca của ngươi.

Lúc này Nguyệt Như mới không tình nguyện đưa ra.

- Trương huynh, đây là có vấn đề gì?

Nguyệt Hổ tỏ vẻ khó hiểu.

Trương Hắc Ngưu suy nghĩ một chút rồi nói:

- Bên trong thân kích có một luông lực lượng quái dị, có thể tự động bài xích những người nó không muốn, rất cổ quái.

- Thần binh chọn chủ.

Nguyệt Hổ kích động kêu lên, chuyện như vậy có rất nhiều trong giang hồ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến, hắn vì thế mà có kích động. Vẻ mặt Phong Linh Vũ cũng giống như Nguyệt Hổ, mà Phong Linh Hương thì thầm mắng chó má, đúng là diễn trò, địa phương thâm sơn cùng cốc này cũng diễn ra trò thần binh nhận chủ, như vậy trước nay sẽ có bao nhiêu thần binh xuất hiện rồi?

Lộ Dao lại tỏ ra có sẵn ý nghĩ:

- Trương lão đệ quả nhiên là phúc phần thâm sâu, thật đáng mừng.

Đám người bên cạnh cũng tỏ ra hâm mộ, ai cũng nói lời chúc mừng.

Cái gọi là thần binh chọn chủ, thật ra đây là lời đồn đãi những binh khí cực phẩm trải qua thời gian chôn vùi quá lâu và có được linh tính, có thể tự chọn chủ nhân theo ý của mình, nhưng đánh văng người không phù hợp như thế này, rõ ràng là lần đầu tiên.

- Thần binh như vậy phải đặt cho một cái tên.

Tống Bình Hòa nãy giờ không nói gì chợt mở miệng.

Mọi người không khỏi quay đầu nhìn Tống Bình Hòa, điều này làm hắn tưởng rằng mình nói sai điều gì:

- Ta nói gì sai sao?

- Không, nói rất hay.

Sơn Vạn Trọng vỗ tay nói.

- Đúng, phải đặt tên.

Lộ Dao cũng cảm thấy rất tốt.

Lúc này Tú Nương đã đến bên cạnh Trương Hắc Ngưu, nàng khẽ hỏi thăm. Hai người gật đầu và lắc đầu to nhỏ cực kỳ ăn ý, Sơn Vạn Trọng thì trợn mắt nhìn Phương Thiên Họa Kích ở trên mặt đất, uy thế của thân kích làm hắn khiếp sợ.

- Nói rất đúng.

Nguyệt Hổ đồng ý:

- Vừa rồi tôi cũng nghĩ như vậy, sao có thể ép thần binh vô danh cho được?

- Nhưng dù đặt cái tên nào cũng phải có phong thái thần binh mới được.

Phong Linh Vũ nói.

- Phương Thiên Họa Kích này uy phong lẫm liệt, hay gọi là Thiên Uy?

Nguyệt Như đề nghị.

- Không ổn.

Có người phản đối:

- Thanh kích này có thể tự mình chọn chủ, linh tính mười phần, nên lọi là Linh Thần.

Nguyệt Như liếc mắt, anh mắt như ác quỷ đến từ ma giới dọa cho kẻ kia phải rút lui.

Nhưng tất nhiên cũng có người không sợ hãi, Sơn Vạn Trọng nói:

- Ta thấy Phương Thiên Họa Kích này có hình dáng rất cổ, gọi là Vấn Đỉnh thì hay.

- Kiêng kỵ phạm húy.

Tống Bình Hòa cẩn thận nói, vẻ mặt Sơn Vạn Trọng chợt tái nhợt.

- Chủ nhân còn chưa nói gì, chúng ta cần gì phải sốt ruột?

Lộ Dao kéo lực chú ý của mọi người lên mình:

- Thần binh đã chọn chủ, như vậy tên của thần binh phải là chuyện của Trương lão đệ. Bây giờ Trương lão đệ sẽ đặt tên cho thần vật, sẽ là một cái tên truyền lưu muôn đời.

Trương Hắc Ngưu có chút suy tư, hắn quan sát gốc cổ thụ nơi Phương Thiên Họa Kích xuất thế, sau đó lại nhìn thân kích như rồng, hắn nói:

- Vật này xuất phát từ gốc cây cổ thụ của Hán Cô thành, lại có hình rồng, không bằng đặt là Tàng Long, có thể coi là Tàng Long trong cổ thụ, ý vị khá tốt.

Trương Hắc Ngưu nói xong thì Phương Thiên Họa Kích chợt phát ra những âm thanh chấn động giống như thừa nhận, đúng lúc hắn nói xong thì Phương Thiên Họa Kích hóa thành một luồng kim quang phóng vào tay Trương Hắc Ngưu.

Mọ người thấy tình cảnh như vậy thì thầm hô thần vật, đúng là thần vật.

Chỉ có Nguyệt Như cực kỳ bất mãn, trong lòng thầm mắng cái quái gì là Tàng Long hay Ngọa Hổ, đúng là khó nghe, gọi là Thiên Uy mới uy thế và khủng bố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK