Theo sắp xếp của Lộ Dao thì Hậu Bạch Y đưa quân sơn tặc về Long Dương thành, chỉ để lại vài phần kỵ binh, Hán Cô thành thì để lại công tác cho binh sĩ Hán Cô, dù sao Hán Cô thành cũng được người Hán Cô thống trị danh chính ngôn thuận. Bọn họ bắt đầu tu chỉnh phủ thành chủ, dùng Lý Vịnh làm thay mặt thành chủ, cố gắng làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác. Ngược lại mục đích cũng không phải là làm cho người ta thật sự nghĩ rằng Lý Vịnh thay mặt thành chủ, chẳng qua chỉ làm cho người ta khó thể phân biệt ra mà thôi, làm kẻ khác không thể nào phán đoán được lực lượng chính thức của Hán Cô thành. Hậu Bạch Y cũng là một bộ phận quan trọng và ở lại Hán Cô thành, trong tay cũng có một cánh quân bổ sung sự thiếu hụt của Hán Cô thành, còn Hồ Lão thành thì chẳng ai quan tâm.
Hậu Bạch Y cũng không hỏi Trương Hắc Ngưu đã đưa Bạch Bồ Tát đến đâu, hắn chỉ biết chấp hành mệnh lệnh phân công của mình.
Trương gia lão điếm lại chuẩn bị khai trương trở lại, nhưng đám người Trương Hắc Ngưu phải rời khỏi chỗ này, mặt khác phải tìm một đình viện để ở lại, Tú Nương dù không muốn nhưng bắt buộc phải thuận theo, dù sao nàng cũng mơ hồ cảm thấy thời gian bình thản của mình là không còn. Đình viện mà bọn họ chuyển đến là chỗ ở của Cưu Thiên Minh trước kia, là một khu nhà thượng thừa trong Hán Cô thành, nhưng bây giờ khu nhà này cũng có chút rách nát, những chỗ bị thiêu hủy cũng chưa được sửa chữa, nhưng đám người Trương Hắc Ngưu lại không quan tâm.
Lộ Dao đặc biệt truyền xuống lệnh cấm khẩu, cho giám sát từng bậc từng bậc, không cho họa từ miệng mà ra.
Sám sớm, là hừng đông ngày hôm sau khi Trương Hắc Ngưu đưa Bạch Bồ Tát đến giấu ở hang động thần bí, Trương Hắc Ngưu vừa đến khu nhà kia, bảng hiệu trên cửa cũng đổi thành Trương phủ, điều này làm Tú Nương rất đắc ý, với xuất thân sơn thôn thì nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày tiến vào ở trong một khu nhà lớn như vậy. Nhưng gần đây nàng có một vấn đề luôn vướng mắc, đó là nàng còn chưa mang thai hài tử của Trương Hắc Ngưu, nữ nhân truyền thống luôn cho rằng yêu nam nhân sẽ vì nam nhân mà sinh con đẻ cái, đây là pháp tắc không thể thay đổi, vì vậy Tú Nương khá bất mãn với mình.
Lúc này Tần Thường cũng có vấn đề khó khăn, tuy tâm tư không giống với Tú Nương, nhưng nàng cũng muốn nhanh chóng sinh ra một đứa bé để kéo dài sức sống gia tộc. Mục tiêu đã được xác định, nhưng nàng được huấn luyện giết người từ nhỏ, nàng biết nên quyết đấu ở sa trường thế nào, làm sao để bảo trì lễ nghi của gia tộc, nhưng tiếc nuối lớn nhất là nàng không biết phải làm sao để quyến rũ một nam nhân, hơn nữa còn là một nam nhân không giống người thường. Mỗi khi nàng cố lấy dũng khí gặp Trương Hắc Ngưu thì đều cảm thấy ủ rũ, vì vậy mà cảm thấy cực kỳ khó xử.
Tiểu Thanh lại trải qua một cuộc sống cực kỳ vui vẻ, bây giờ nàng là người vui sướng nhất Trương gia, tất nhiên niềm vui lớn nhất của nàng chính là làm cho Văn Trọng đau khổ, vì thế nàng càng vui sướng thì Văn Trọng càng khổ sở, mà Hóa Điệp lại tập trung tinh thần lên vấn đề luyện công, cũng không còn biết vui vẻ là gì.
Ngày hôm nay Hóa Điệp đang ngồi tu luyện tâm pháp mà Trương Hắc Ngưu truyền thụ cho, sau khi vận chuyển chân khí được một vòng thì đứng lên luyện quyền, đúng lúc Lộ Dao đột nhiên đưa Nguyệt Hổ đi đến, bộ dạng gấp gáp làm người xung quanh phải chú ý, nhưng Hóa Điệp lại không nhìn theo.
- Tiểu Thanh, cha cháu đâu?
Tiểu Thanh dùng ánh mắt tò mò nhìn hai người Lộ Dao, đúng lúc Nguyệt Hổ hô lên một tiếng.
Tiểu Thanh suy nghĩ rồi nói:
- Có lẽ đang ở trong thư phòng phía sau.
Hai người Lộ Dao nghe được như vậy thì vội vàng dẫn theo thân binh đi về phía thư phòng phía sau, lúc này Tú Nương không có trong phủ, mà kỳ dị là Tần Thường cũng không.
Hai người dẫn theo thân binh đi về phía trước rất nhanh, lúc này trong nội viện cũng có rất nhiều thân binh đang làm nhân công sửa chữa phòng ốc bị hủy hoại và tu sửa vách tường. Bọn họ không quan tâm đến bất kỳ ai mà chỉ nhanh chóng đi đến vị trí thư phòng, đây vốn là một địa phương tao nhã nhưng bây giờ cũng cực kỳ bề bộn, tường gỗ đã trở thành tro tàn, chỉ có một căn phòng còn khá nghiêm chỉnh được sửa chữa thành địa phương ghi chép võ học và viết sách của Trương Hắc Ngưu.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ bên trong truyền ra làm cho Lộ Dao và Nguyệt Hổ nghe thấy mà sởn tóc gáy, nhưng đám thân vệ thủ vệ ở bốn phía lại tỏ ra rất thờ ơ, khi thấy hai người dẫn theo vài tên thân vệ tiến vào thì lập tức tiến lên đón chào. Bây giờ số lượng thân vệ bên cạnh Trương Hắc Ngưu ngày càng nhiều, dù là binh sĩ Hán Cô hay sơn tặc kiệt xuất đều được đưa đến đây, sau khi được Trương Hắc Ngưu dạy bảo thì đưa xuống làm huấn luyện viên, mà thân vệ rời khỏi đây cũng có thực lực tăng mạnh. Vì vậy nơi đây chính là chỗ mà đám binh lính mơ ước được vào, cũng vì thế mà trước đó chỉ có hơn mười thân vệ nhưng bây giờ số lượng đã là hơn trăm. Hơn nữa đám thủ vệ bên cạnh Trương Hắc Ngưu lại là tinh nhuệ nhất, vài tên này tiến lên nghênh đón cũng đủ làm cho Lộ Dao và Nguyệt Hổ cảm nhận được áp lực.
Nguyệt Hổ liếc mắt nhìn đám thủ vệ, phần lớn đều là sơn tặc tinh nhuệ, chỉ có hai tên là lính Hán Cô thành, tuy độ mạnh yếu không đồng nhất nhưng cũng có vài tên đạt đến trình độ của mình. Nguyệt Hổ không khỏi kinh hoàng, hắn cảm thán tốc độ tiến bộ của bọn họ là quá nhanh, đúng là khó tưởng.
Đám thân vệ này đều không lớn tuổi, sau này sợ rằng tương lai là vô hạn.
- Thuộc hạ tham kiến Lộ tiên sinh, Nguyệt đoàn trưởng.
Đám thân vệ sơn tặc chưa từng tỏ ra tôn kính đám thủ lĩnh Hán Cô thành, chỉ bắt chuyện một câu mà thôi, chỉ có thân vệ xuất thân binh sĩ Hán Cô thành mới cung kính nói.
Lộ Dao và Nguyệt Hổ khẽ gật đầu, bọn họ cũng không cưỡng cầu quân sơn tặc có thái độ tốt với mình, chỉ hy vọng bọn họ không ngáng chân mình là quá tốt. Lộ Dao nói:
- Kính xin thông báo một tiếng... ....
Một tên thân vệ cầm đầu khoát tay nói:
- Đại nhân đã sớm có phân phó, hai vị đến không cần thông báo, mời vào ngay.
Lộ Dao và Nguyệt Hổ khẽ gật đầu, đám thân vệ cũng mở ra một con đường cho cả hai đi vào.
Nói là thư phòng như đây chẳng qua chỉ là phòng viết chữ của Cưu Thiên Minh, dù bây giờ đã tổn hại đến mức khó nhìn nhưng diện tích vẫn là không nhỏ, hơn nữa trong này còn chú ý bố cục, hành lang gấp khúc, cực kỳ hoàn mỹ. Sau khi đi hai vòng loanh quanh thì Lộ Dao và Nguyệt Hổ đến trước cửa phòng, khi đang định gõ cửa thì bên trong truyền đến tiếng kêu gào cực kỳ thê thảm, giống như một mãnh thú bị tra tấn tàn nhẫn mà không thể tử vong, cũng chẳng thể phản kháng, cực kỳ bất đắc dĩ. Âm thanh đau đớn và thống khổ truyền vào trong tai Lộ Dao và Nguyệt Hổ, rốt cuộc trong thư phòng có chuyện gì xảy ra?
Lộ Dao và Nguyệt Hổ nhìn tên thân vệ dẫn đường, tên này lắc đầu, không thể nói hay không dám nói? Khi hai người còn đang nghi hoặc thì bên trai vang lên âm thanh của Trương Hắc Ngưu, tuy không lớn nhưng vẫn vang vọng rõ ràng:
- Mời hai vị vào.
Thân vệ lui xuống.
Lộ Dao và Nguyệt Hổ đẩy cửa tiến vào, lúc vào phòng mới thấy Trương Hắc Ngưu đang ngồi phía sau án thư, bàn tay khổng lồ đang nắm chặt bút lông nho nhỏ, hắn dùng thế linh xảo không tưởng để viết cái gì đó, khi hắn thấy hai người Lộ Dao tiến vào thì cũng không có động tác dư thừa, cũng không dừng tay.
Những âm thanh rên rỉ từ mặt đất vang lên, Lộ Dao và Nguyệt Hổ lúc này mới phát hiện còn có một người đang nằm dưới đất, người này giống như trước đó đã từng gặp qua, nhưng bây giờ bộ dạng này khó thể làm người ta nghĩ đến người kia. Đối phương vốn là một nam nhân trung niên nhưng bây giờ vẻ bề ngoài lại của một người già hơn tám mươi, không biết sau một thời gian ngắn ngủi có chuyện gì xảy ra, mái tóc đen kịt đã khô trắng, mất đi sức sống, làn da cũng héo rút giống như cây khô của cánh rừng cháy, gương mặt co rút chợt run rẩy giống như mất đi ý thức.
Ánh mắt Lộ Dao và Nguyệt Hổ tập trung lên người lão già trên mặt đất, có lẽ đây là Ưng Trảo Vương Trần Đạo Đồng. Khi hai người nhớ đến bộ dạng uy phong lẫm liệt của người này thì không khỏi có chút cảm thán, trong lòng cũng có thêm chút đánh giá không tốt về Trương Hắc Ngưu, chẳng lẽ người này thật sự có xuất thân Ma Tôn.
- Hắn là Trần Đạo Đồng sao?
Nguyệt Hổ do dự hỏi.
Trương Hắc Ngưu khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy, người này có điều kiện rất tốt, thích hợp làm thí nghiệm cho môn võ học Trương mỗ tự nghĩ ra.
"Võ học tự nghĩ ra?"
Nguyệt Hổ thầm nghĩ.
"Vật thí nghiệm?"
Lộ Dao thầm nghĩ.
- Nhưng hai vị đến tìm tôi không phải vì hắn đấy chứ?
Trương Hắc Ngưu sau khi có vật thí nghiệm thì tốc độ hoàn thành võ học kia dần nhanh hơn, tâm tình cũng tương đối khá, hắn có một phòng thí nghiệm, càng có thể thí nghiệm tác dụng của võ học dùng tinh thần uy áp.
- Tất nhiên.
Lộ Dao khẽ gật đầu, lão nói:
- Tất nhiên không phải vì hắn.
Lộ Dao nói rồi lấy một tờ giấy nho nhỏ trong ngực đưa cho Trương Hắc Ngưu:
- Đây là tin tức mà Tiền Thông Đạt đã truyền về, coi như phương án tìm Tiền Thông Đạt là cực kỳ chính xác, mà tin tức trên tờ giấy này cũng quá kinh người.
Trương Hắc Ngưu cầm lấy tờ giấy, hắn quét mắt nhìn qua, vẻ mặt không chút biến đổi, nhưng Nguyệt Hổ cũng hưng phấn hiểu ra, chỉ cần thấy bộ dạng thờ ơ của Trương Hắc Ngưu thì biết rõ tu vi cao thâm thế nào. Người này đã đến mức không buồn không vui, vượt hẳn thường nhân, quả nhiên là cao nhân. Nguyệt Hổ vui mừng nói:
- Dựa theo tin tức thì Hán Cô thành chúng ta không có gì phải lo lắng.
- Nhưng không ngờ một Cửu Linh Quang Ngọc lại đưa đến những con sóng lớn thật sự đủ để Đại Thu quốc sụp đổ.
Lộ Dao nói, tin tức kia thật sự kinh người, chỉ là một khối Cửu Linh Quang Ngọc nhưng làm dao động tất cả căn cơ trong Đại Thu quốc.
Tiền Thông Đạt là một người tinh thông, hơn nữa có nhiều tiền rải thảm nên chỉ sau khoảnh khắc đã có kết quả, quan hệ cũng mở rộng thêm một bước, nếu không thì không thể tìm được một tin tức như vậy ở Long Dương thành. Thật sự làm người ta khó tưởng, Đại Thu quốc rơi vào nguy cơ trước nay chưa từng có, nội chiến đã bắt đầu. Tin tức của Tiền Thông Đạt chưa đủ để biết mật báo về Cửu Linh Quang Ngọc, hắn đưa tin ba vị hoàng tử hùng cứ kinh thành đã lật mặt chỉ sau một đêm, bọn họ đều tự động điều động đại quân để chém giết, Nhị hoàng tử Tống Thu Trì bị đuổi ra khỏi kinh thành.
Sự việc phát sinh cực kỳ đột nhiên, chỉ trong vòng một đêm mà Đại Thu quốc đã xảy ra những biến đổi trước nay chưa từng có.