Mục lục
[Dịch]Vũ Vương - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn tên này giật mình tỉnh lại, một tên thiếu niên có gò má hóp lại quát:

- Mộ Hàn, ngươi quá phận rồi, dám nặng tay với Tinh Viêm!

Mộ Hàn cười nhạo nói:

- Ta nặng tay sao? Chẳng lẽ Mộ Tinh Viêm nhẹ tay, nếu quyền vừa rồi của hắn đánh vào vai của ta, nằm xuống chính là ta rồi!

Thiếu niên kia á khẩu không trả lời được, không tìm thấy lời phản bác, dù sao vừa rồi đúng là Mộ Tinh Viêm động thủ trước, Mộ Hàn chỉ phản kích. Một lát sau hắn lại cắn răng nói:

- Bất kể như thế nào, hiện tại hắn bị trọng thương, mà ngươi còn tốt đứng ở đây, chúng ta sẽ bắt ngươi về nhận trừng phạt.

- Đã như vầy thì tới đây!

Mộ Hàn chẳng muốn tốn miệng lưỡi với đám người này, cười lạnh một tiếng, cắm dao găm vào bên hông.

Có Mộ Tinh Viêm là vết xe đổ, bốn tên thiếu niên Mộ gia có chút kiêng kị dao găm trong tay Mộ Hàn, có thể thấy được Mộ Hàn thu hồi dao găm, lập tức thần sắc buông lỏng, trao đổi ánh mắt với nhau, lập tức phân bốn hướng bao quanh Mộ Hàn, tốc độ cực nhanh giống như mủi tên.

Mộ Hàn đùa cợt địa bĩu bĩu khóe môi, cho rằng không có dao găm thì hắn có thể tùy ý bị đánh sao?

Nghĩ xong thân hình Mộ Hàn khẽ động, "Rầm rầm rầm oanh" bốn tiếng lôi oanh vang lên, bốn quyền lần lượt đánh vào bốn người.

Đây cũng là "Lôi Cực Âm Cương" !

Tốc độ xuât quyền của Mộ Hàn vô cùng nhanh chóng, bốn chiêu hoàn thành liên tục, thoạt nhìn Mộ Hàn chỉ tiện tay đánh bốn quyền mà thôi.

Rầm rầm rầm phanh!

Bốn tên thiếu niên Mộ gia tới cũng nhanh, lui còn nhanh hơn, cơ hồ quyền ảnh của Mộ Hàn lóe lên, bọn họ cũng cảm thấy một đạo sức lực khổng lồ đánh ra, thân hình vọt tới trước lui ra phía sau. Lúc rơi xuống đất không hẹn máu tươi phun ra ngoài.

Lại có bốn tu sĩ Chân Khí Cảnh bại rất nhanh.

Trong lúc nhất thời chung quanh xôn xao bốn phía, lục tục tụ tập hơn mười người vây quanh Mộ Hàn, Mộ Hàn không có tâm cung chẳng lẽ là thiên tài?

- Mộ Hàn, ngươi chờ, Nội Sự Đường của Mộ gia sẽ trừng phạt ngươi, đừng mong đào thoát.

Tình huống của bốn tên thiếu niên này đỡ hơn Mộ Tinh Viêm một ít, ít nhất cũng có năng lực hành động, rất nhanh đứng lên, có thể nhìn thấy ánh mắt quái dị chung quanh, trong nội tâm lại xấu hổ và giận dữ, cũng bất chấp kinh ngạc thực lực của Mộ Hàn tại sao lại mạnh mẻ như vậy, ngoài mạnh trong yếu gào lên một tiếng, liền mang Mộ Tinh Viêm đang hôm mê chạy ra khỏi ngõ hẻm.

Bọn chúng kêu to Mộ Hàn không chút nào để ý, đám người chung quanh chỉ trỏ, Mộ Hàn càng không đặt trong lòng, hắn biết rõ những người này mang theo tâm tính hả hê nhìn đám người Mộ Tinh Viêm năm người động thủ, đệ tử Mộ gia gần đây nội chiến làm tổn hại danh dự Mộ gia. Thế nhưng mà danh dự Mộ gia...

Liên quan gì tới ta!

Thu hồi ánh mắt, Mộ Hàn lại ngồi xuống đất, cắm dao găm bên hông xuống đất.

Đám người chung quanh phục hồi tinh thần lại, tuy vừa rồi đánh nhau ngắn ngủi, nhưng mà trong lòng mọi người ngạc nhiên không nói nên lời.

Đặc biệt là Bạch Hồng, càng cảm thấy không tưởng tượng nổi.

Làm tu sĩ Đại Thông Cảnh, xem qua Mộ Hàn ra tay thì hắn biết rõ Mộ Hàn chưa có chân khí. Nhưng chính thiếu niên như vậy lại đánh bại Mộ Tinh Viêm là tu sĩ Chân Khí Cảnh và bốn tên khác, cho dù đổi thành hắn cũng không có khả năng làm lưu loát như vậy..

Người có được thực lực như vậy, đạt được một đạo khí thấp phẩm không tệ cũng không phải là không có khả năng, Bạch Hồng nghĩ vậy liền động tâm tư.

Nhìn qua chuôi dao găm óng ánh, Bạch Hồng ho khan hai tiếng, có chút lúng túng nói:

- Mộ Hàn huynh đệ, dao găm của ngươi không biết...

- Hai trăm kim tệ!

Mộ Hàn cũng không ngẩng đầu lên nói.

- Ách, không phải một trăm kim tệ sao?

Bạch Hồng sững sờ một chút.

- Người khác muốn mua chỉ cần một trăm kim tệ. Ngươi mua... Xấu hổ rồi, trướng giá, hai trăm kim tệ!

Mộ Hàn như cười mà không cười nói ra.

- Ngươi...

Bạch Hồng nhất thời há hốc mồm.

Nghe được hai người đối thoại, người chung quanh lập tức cười vang, ánh mắt nhìn qua Bạch Hồng mang theo trêu tức, chuyện này làm gương mặt của hắn nóng lên.

Thời điểm này không ít người nhìn thấy dao găm càng động tâm.

Vừa rồi sự thật chứng minh Mộ Hàn là nhân vật lợi hại, kể từ đó Mộ Tinh Viêm vừa nói không đáng tin, con dao găm này hẳn là đạo khí thấp phẩm.

- Hai trăm kim tệ, con dao găm này ta muốn!

Nhưng mà không chờ bọn họ nói chuyện, một tiếng nói như chim hoàng yến vang lên, một thiếu nữ áo trắng từ trong đám người đi qua, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, dáng người yểu điệu, da như bạch ngọc, trên gương mặt tinh xảo hiện ra thần sắc đáng yêu.

- Vân Phiêu Phiêu!

Nàng vừa xuất hiện thì chung quanh có tiếng kinh hô vang lên.

Nghe được cái tên này Mộ Hàn vô ý thức giương mắt nhìn lên, trong trí nhớ lúc trước thì có một ít tin tức về thiếu nữ này. Trong Liệt Sơn Thành này Mộ gia độc tôn, có thể đứng ưới Mộ gia phía có không ít đại gia tộc, thành nam Vân gia là thứ nhất, mà Vân Phiêu Phiêu là nhâ vật kinh tài tuyệt diễm của Vân gia đời này, nghe nói thiên tư không dưới Mộ Chiêu Nghi năm đó, năm nay gần mười sáu tuổi đã là Vũ Cảnh bát trọng Không Cốc Cảnh.

- Không Cốc Cảnh...

Trong lòng Mộ Hàn than nhỏ, nhưng mà nhanh chóng bình tĩnh lại, nói:

- Ta vừa nói qua rồi, nếu ngươi muốn mua thì một trăm kim tệ.

- Không! Đạo khí thấp phẩm này của ngươi đáng giá hai trăm kim tệ, thậm chí là ba trăm kim tệ, lại nói tiếp ta còn chiếm tiện nghi đấy.

Vân Phiêu Phiêu cười tươi như hoa khoát khoát tay, trực tiếp cầm kim phiếu hai trăm kim tệ đưa cho Mộ Hàn, rồi sau đó bàn tay như ngọc của nàng cầm lấy dao găm thật nhanh.

Thấy nàng khen dao găm như vậy, mọi người chuing quanh ngoài kinh ngạc ra còn có hối hận.

Vân Phiêu Phiêu này chẳng những là tu sĩ võ đạo Không Cốc Cảnh, càng là một trung phẩm Đạo Văn Sư, nàng đã nói dao găm này đáng giá hai ba trăm kim tệ thì chắc chắn là đáng giá đó.

Đáng tiếc ra tay quá muộn, giao dich này đã hoàn thành.

Bạch Hồng càng ảo não, con dao găm này thiếu chút nữa là vật trong tay của hắn, nhưng Mộ Tinh Viêm nói một câu làm cho hắn sinh ra nghi ngờ với đạo khí thấp phẩm hàng thượng phẩm này.

- Ah? Ta đây không khách khí.

Thấy nàng có ý muốn đưa hai trăm kim tệ, Mộ Hàn cũng không khách khí, đem kim phiếu bỏ vào ngực, hắn đứng lên chắp tay cáo từ. (Tác giả này chẳng lẽ lầm sao ta? Hai thanh dao găm sao viết có một thanh thế này?)

Vân Phiêu Phiêu vừa cười tươi, nói:

- Đợi một chút, Mộ Hàn, có thể thỉnh giáo dao găm này là do ai luyện chế hay không?

- Ta luyện chế.

Mộ Hàn cũng không giấu diếm, đưa tay chỉ vào ngực mình.

- Ngươi?

Nghe vậy thì mọi người kinh ngạc không hiểu, Vân Phiêu Phiêu cũng có chút giật mình, đạo khí thấp phẩm do người không có chân khí luyện ra hay sao?

Mộ Hàn cũng là Đạo Văn Sư?

Sau đó Vân Phiêu Phiêu đã tỉnh hồn lại, hắn ngưng mắt nhìn một lúc lại phát hiện Mộ Hàn đã nhân lúc nàng ngây người rời đi, lặng yên biến mất trong đám người xa xa.

Vân Phiêu Phiêu cũng không hề dừng lại, mười mấy phút đồng hồ sau nàng đã đi tói Đạo Tiên Lâu Thanh Long Các.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK