Ầm ầm! Ầm ầm...
Thần U Thiên Vực phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, động tĩnh cực lớn ảnh hưởng toàn bộ Thiên Vực.
Thiên Vực bắt đầu sụp đổ!
Tu sĩ trong Thiên Vực tuyệt vọng, hôm nay tận thế sắp hàng lâm, có người lẳng lặng ngồi xếp bằng, nhắm mắt chờ; có người như bệnh tâm thần gào thét loạn lên; có người tự giết lẫn nhau; cũng có người vào thời khắc cuối cùng bạo phát dục vọng nguyên thủy.
Hôm nay Thần U Thiên Vực đã không còn trật tự, là hỗn loạn.
Hào khí cực kỳ ngưng trọng.
- Chư vị, Thần U Thiên Vực sắp hết!
Chúc Sơn hai mắt đảo qua mọi người, trầm giọng nói.
- Một khi Thiên Vực tan vỡ, nó bạo phát lực lượng có thể hủy diệt bất cứ kẻ nào trong phạm vi Thiên Vực nổ tung thành bột mịn, đừng nói Võ Tiên khó có thể may mắn thoát khỏi, cho dù lão phu là Võ Thần cũng chết thôi.
Mọi người im miệng không nói, trong sơn cốc tĩnh mịch.
Tu vị đến Võ Tiên chi cảnh tự nhiên biết rõ Chúc Sơn nói không chút khoa trương. Thánh Thiên vực sụp đổ thì thế giới này không ai sống sót.
- Chúc Sơn đại nhân. Dù sao đều là chết, nên làm gì cứ nói thẳng đi.
Tiếng nói buồn rươu rượu vang lên, nói chuyện là lão giả gầy như que củi, hắn là được "U Minh Quỷ Tiên" . Cường giả bán thần.
- Cũng tốt! Thời gian cấp bách, lão phu cũng không quanh co.
Chúc Sơn, Chân Dương và Hồng Liên rất nhanh trao đổi ánh mắt.
- Trong hai mươi ngày qua lão phu và Chân Dương, Hồng Liên sở dĩ tùy ý cho thiên mạch chi lực trôi đi là tu do tu luyện pháp môn ‘ vật đổi sao dời ’.
- Một khi thi triển trong sơn cốc này mọi người sẽ chết. Kể cả lão phu cùng Chân Dương, Hồng Liên ba người, nhưng mà chúng ta mang tất cả lực lượng rót vào thiên mạch chi lực, sau đó thiên mạch chi lực lao ra cho đám người Nhung Châu, Đan Phong, Hùng Lực cùng Kinh Trúc một kích trí mạng.
- Dưới lực lượng khổng lồ như thế bọn chúng khó may mắn thoát khỏi. Ngoài ra một khi phát động thì ‘ Thần U Thiên Vực ’ sex sớm sụp đổ, người trong Thiên Vực sẽ chết. Nhưng mà chúng ta có thể dùng tính mạng và Thần U Thiên Vực giành một đường hy vọng cho nhân loại.
"..."
Chúc Sơn vừa nói thì trong sơn cốc yên tĩnh.
- Dù chúng ta giết được Võ Thần của chúng, nhưng bán thần của U Ảnh tộc vẫn còn, chúng ta chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Chúc Sơn nói thêm.
- Ngươi sai rồi.
Đột nhiên Hồng Liên mở miệng.
- Tuy Võ Tiên nhân loại còn sống rất ít. Nhưng có một người giết cường giả bán thần của U Ảnh tộc như giết heo chó.
- Ai?
Trong sơn cốc lập tức bạo động, mỗi người trên mặt toát ra vẻ kinh ngạc.
- Người nọ chính là Mộ Hàn, chắc hẳn không ít người nghe qua nha!
Hồng Liên lạnh nhạt cười nói.
- Tin tức U Ảnh tộc xâm lấn là hắn biết được. Hắn hiện tại còn sống. Ở Tây Nam Thiên Vực, chỉ cần chúng ta giết Nhung Châu, Đan Phong, Hùng Lực cùng Kinh Trúc bốn tên này, U Ảnh tộc sẽ không có kẻ nào làm gì được hắn! Dùng tư chất của hắn vượt qua ‘ Hư Thiên thần kiều ’ bước vào Thần Cảnh xác xuất thành công cực cao. Nếu hắn làm Võ Thần, nhất định sẽ đuổi U Ảnh tộc ra khỏi Thiên Vực thế giới, triệt để tiêu diệt.
- Đã như vầy còn chờ cái gì nữa?
U Minh Quỷ Tiên giọng the thé nói.
- Nói đúng, thời gian của chúng ta không nhiều lắm.
- Cho dù không có Mộ Hàn, lão tử cũng nguyện ý đồng quy vu tận với bốn tên tạp chủng U Ảnh tộc kia! Dù sao đều là chết, kéo chúng theo là đủ vốn.
"..."
Từng đạo nói vang lên trong sơn cốc.
- Rất tốt!
Trên mặt Chúc Sơn mỉm cười.
- Có người nào muốn rời khỏi hay không? Yên tâm việc này toàn bộ bằng tự nguyện, nếu có người rơi đi có thể đứng ra, lão phu sẽ không làm khó hắn!
Tất cả mọi người hiểu trong hoàn cảnh này cho dù là rời khỏi, cũng không có khả năng sống lâu hơn một giây nào.
Cho nên không ai đứng ra.
- Đã như vầy chúng ta bắt đầu.
Chúc Sơn, Chân Dương cùng Hồng Liên liếc nhau, trên mặt hiện ra thần sắc tàn nhẫn.
Nhưng mà lúc ba người nâng hai tay lên một âm thanh đột ngột vang vọng khắp Thần U Thiên Vực.
- Bốn vị bằng hữu, U Ảnh tộc đã chiếm toàn bộ thế giới, chuyện các ngươi làm quá tuyệt, không bằng buông tha Thần U Thiên Vực, như thế nào?
- Người nào đang nói chuyện?
Chẳng những là mấy ngàn Võ Tiên và ba Võ Thần trong sơn cốc này sững sờ, tu sĩ các nơi trong Thần U Thiên Vực đều ngơ ngẩn.
Rất nhanh cơ hồ tất cả mọi người như tỉnh mộng, âm thanh này tới từ bên ngoài Thần U Thiên Vực, hơn nữa "Bốn vị bằng hữu" hiển nhiên là Nhung Châu, Đan Phong, Hùng Lực cùng Kinh Trúc bốn Võ Thần của U Ảnh tộc! Rốt cuộc là ai dám nói chuyện với đám người Nhung Châu như vậy?
- Ai?
Bên ngoài Thần U Thiên Vực bê, Nhung Châu, Đan Phong, Hùng Lực cùng Kinh Trúc hét to lên, U Ảnh tộc hội tụ bên ngoài Thần U Thiên Vực kinh ngạc mở to hai mắt, âm thanh cực kỳ quỷ dị giống như diễn sinh ra từ hư vô, làm cho người ta không nắm được chỗ nào.
Đột nhiên có một nam tử hiện ra ngay trước mặt bốn Võ Thần U Ảnh tộc, xuất hiện quá quỷ dị khiến người ta ngẩn ngơ.
- Ngươi là ai?
Nhung Châu trầm giọng quát.
Tiếng nói vang lên Nhung Châu rất nhanh cùng Đan Phong ba người liếc nhau, đều nhìn ra kinh nghi trong mắt đối phương. Hiển nhiên bốn người phát hiện dị trạng, trong mắt bọn họ tên nam tử này không có chút khí tức nào, dường như một đoàn... Hư vô!
- Tại hạ Mộ Hàn.
Mộ Hàn cười mỉm nói:
- Danh tự, có lẽ các vị chưa từng nghe nói qua. Nhưng mà mấy năm trước ta từng đi qua địa cầu số một của U Ảnh tộ, đã từng tham gia ‘ U Ảnh thần hội ’, đạt được tám vạn năm ngàn hồn tinh, thậm chí còn đi Tổ Thần Sơn quan sát qua ‘ hồn ảnh ’.
- Khi đó ta tên gọi là ‘ Thịnh Quang ’!
Mộ Hàn âm điệu không cao, nhưng mà hắn nói ra đều xuyên qua không gian xa xôi. Rành mạch lọt vài tai U Ảnh tộc Ảnh Vương, thậm chí còn truyền qua giới bích vào trong Thần U Thiên Vực.
- Thịnh Quang?
Nghe hai chữ này đám Ảnh Vương xôn xao.
- Xem ra ngươi đoạt xá Thịnh Quang? Mượn thân phận của hắn lẫn vào U Ảnh tộc, nếu ta đoán không sai, Thịnh Dạ cũng không phải phản bội chạy trốn. Mà là đã bị ngươi giết chết?
Đồng tử Nhung Châu co lại, âm thanh lạnh lùng nói.
- Ngươi đoán không sai, sự thật đúng là như thế.
Mộ Hàn cười nói.
- Thịnh Quang... Ah, không, Mộ Hàn, ngươi thật đúng là to gan lớn mật, dám chạy tới nơi này, bảo chúng ta buông tha Thần U Thiên Vực, sẽ không sợ ta giết ngươi?
Kinh Trúc cười lạnh nói.
- Giết ta?
Mộ Hàn mỉm cười, nói:
- Ta đứng ở chỗ này không động. Chỉ sợ ngươi cũng không giết được ta.
- Dõng dạc! Đi chết đi!
Kinh Trúc xùy cười một tiếng, một đạo hồng quang từ trong "Nguyệt Thần Mi Ấn" bắn ra, lập tức xé rách giới vách tường không gian đánh vào đầu Mộ Hàn.
Một màn quỷ dị hiện ra. Hồng quang chém qua thân thể Mộ Hàn nhưng Mộ Hàn không chút tổn thương, vẫn mỉm cười đứng đó như trước.
- Làm sao có thể?
Kinh Trúc nghẹn ngào kinh hô, một đao quang từ trong mi tâm bắn ra lần nữa chém hông Mộ Hàn. Nếu đổi thành người khác, thân hình nhất định cắt thành hai đoạn. Nhưng mà thân hình Mộ Hàn vẫn hoàn hảo như cũ, giống như đao quang là không khí.
Mộ Hàn rõ ràng là ở chỗ này, nhưng mà lại như không có.
Cảnh tượng rành rành như vậy làm cho phần đông U Ảnh tộc Ảnh Vương sợ hãi nổi da gà, mặc dù là Kinh Trúc, trong nội tâm cũng chấn động.
- Người này cũng là Võ Thần!
Nhung Châu sắc mặt trầm ngưng, đột nhiên mở miệng, nói:
- Đồng loạt ra tay! Giết hắn!
Âm thanh vang lên bốn tên U Ảnh tộc Võ Thần thân hình đồng thời biến mất, chỉ còn lại "Nguyệt Thần Mi Ấn ", hồng quang nghiền áp qua Mộ Hàn.
Bốn gã Võ Thần cùng nhau ra tay, uy thế kinh thiên động địa, bốn cái "Nguyệt Thần Mi Ấn" đi qua nơi nào thì không gian nơi đó vỡ vụn.
- Cần gì chứ?
Mộ Hàn lắc đầu cười cười, ý niệm khẽ động, thân hình liền hóa thành hư vô vô biên vô hạn, lập tức bao quanh bốn "Nguyệt Thần Mi Ấn" vào trong. Giờ khắc này bọn người Nhung Châu cảm giác mình bị nhốt vào trong lồng giam cực lớn, chợt thân hình không thể khống chế.
- Xảy ra chuyện gì? Lực lượng của ta không xuất ra được.
- Mộ Hàn, ngươi làm gì chúng ta?
- Không có khả năng! Không có khả năng! Võ Thần làm sao cường đại như vậy?
- Hư vô thần lực... Đây là hư vô thần lực ah...
Nhung Châu, Đan Phong, Hùng Lực cùng Kinh Trúc bốn gã U Ảnh tộc Võ Thần đều hoảng sợ biến sắc. Bọn họ không nghĩ tới Mộ Hàn có được hư vô thần lực. Đều là Võ Thần, bọn họ tự nhiên tinh tường hư vô thần lực chính là lực lượng bổn nguyên nhất trên đời, dù sao thế giới này có nguồn gốc từ hư vô..
Võ Thần có được hư vô thần lực tuyệt đối là Võ Thần chi vương!
- Hết! Xong...
Bốn người đáy lòng tuyệt vọng.
- Hiện tại, các ngươi không muốn buông tha Thần U Thiên Vực đều không được... Phong!
Giọng của Mộ Hàn đột nhiên vang lên, chữ "Phong" vang lên thì Nhung Châu liền bị một đoàn hư vô chi lực thần bí bao trùm, thân hình co rút lại, sau đó là Đan Phong, Hùng Lực cùng Kinh Trúc. Trong nháy mắt qua đi thân ảnh Mộ Hàn lại hiện ra. Bên hông có bốn điêu khắc sống động.
Mỗi điêu khắc đều là một U Ảnh tộc Võ Thần bị phong ấn.
- Bốn vị đại nhân đều bị phong ấn, chạy mau ah...
Bốn phía Thần U Thiên Vực vang lên vô số tiếng quát tháo, những Ảnh Vương thất kinh. Nhao nhao chạy ra thật xa. Chút ít Ảnh Vương và một đám Linh Hư tộc cùng Ma Linh Tộc Võ Tiên, Thái Thượng Thiên, Thái Thượng Trạch cũng ở trong đó, lúc này bọn họ chỉ hận sinh ra ít đi hai cái đùi.
- Mộ Hàn, này vì sao cường đại như thế. Trong khoảnh khắc phong ấn bốn Võ Thần?
Thái Thượng Thiên trong lòng đầy hối hận, chỉ hy vọng Mộ Hàn đừng chú ý tới mình, không qua một lúc bên tai của hắn có tiếng nói vang vọng.
- Phong!
Thậm chí không sinh ra chút ý kháng cự nào, Thái Thượng Thiên hóa thành một tiểu điêu khắc phiêu phù ở bên người Mộ Hàn. Mộ Hàn híp mắt. Trong miệng nói một tiếng, tiểu điêu khắc xuất hiện bên cạnh, thời gian qua một lát quanh người Mộ Hàn có hơn ba mươi điêu khắc.
Trừ đám người Nhung Châu ra, phong ấn đều là phản đồ của Thiên Vực.
Hô!
Sau đó Mộ Hàn liền hóa thành hư vô, vô biên vô hạn khuếch tán ra ngoài, những U Ảnh tộc Ảnh Vương đột nhiên cảm giác mình bị hấp lực trói buộc. Thân hình không tự chủ bay lên, trong lòng sinh ra cảm giác tuyệt vọng, lại phát hiện mình lại trở địa cầu trong không gian hư vô.
Không chờ đám Ảnh Vương, U Ảnh Tộc ở các nơi của Thiên Vực thế giới đều bị lực lượng thần bí đưa về địa cầu.
Thủ đoạn như thế nghe rợn cả người, làm cho U Ảnh tộc nghẹn nghào.
Không qua baoa lâu bọn họ phát hiện tất cả địa cầu kết nối với nhau, sau đó không ngừng dung hợp, thời gian dần qua hoàn toàn có một viên tinh cầu sinh ra từ tron hư vô. Các địa cầu của U Ảnh tộc vốn phân tán tự nhiên hợp nhất.
Bốn phía không trung mấy chục vạn mét là bình chướng hư vô vô cùng vô tận.
U Ảnh tộc bình thường có lẽ còn không có phát hiện, nhưng mà cường giả bán thần của U Ảnh tộc cũng ý thức được bình chướng này ngay cả Võ Thần cũng khó đánh vỡ.
U Ảnh tộc vĩnh viễn không thể quay về Thiên Vực thế giới, chỉ có thể đời đời định cư trên địa cầu này.
- Chư vị, các ngươi đều an toàn.
Lúc này bất kể là Thần U Thiên Vực hay là U Ảnh tộc xâm chiếm Thiên Vực thế giới, cơ hô người sống đều nghe giọng nói này.
Nhất là Thần U Thiên Vực, vô số tu sĩ may mắn sống sót hoan hô lên.
- Người nọ thật sự là... Mộ Hàn?
- Tuyệt đối là hắn! Thật không nghĩ tới chỉ mấy năm ngắn ngủi hắn đã đột phá đến cảnh giới như vậy, trong nháy mắt phong ấn bốn tên Nhung Châu... Đan Phong tên kia nói không sai, hiện tại Mộ Hàn đã là Võ Thần chi vương! Võ Thần chi vương chính thức...
Hồng Liên nỉ non lên tiếng.
- Chúng ta đều không cần chết!
Chân Dương Võ Thần thở phào.
- Nhưng mà Thần U Thiên Vực không qua vài ngày sẽ sụp đổ, chúng ta phải nắm chặc thời gian cuối cùng, mang theo mọi người...
Còn chưa dứt lời Chân Dương Võ Thần há to, dường như phát hiện chuyện không thể tưởng tượng.
Chợt cơ hồ tất cả mọi người đã phát hiện Thần U Thiên Vựcthiên mạch chi lực gần như khô kiệt lại tràn đầy. Ngay sau đó cổ cây khô héo xanh lại, không khí trầm lặng bừng bừng sinh cơ, trong hư không tràn ngập linh khí.
Nhưng mà vách tường bốn phía của Thần U Thiên Vực tan rã, rồi sau đó, phần đông tu sĩ võ đạo cảm ứng được chuyện khó tin diễn ra, không gian giới bích của Thần U Thiên Vực đang chuyển dời rất nhanh, đang dung hợp với Thiên Vực khác.
Cũng không lâu lắm Thiên Vực thế giới khổng lồ đang biến thành một Thiên Vực.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều Thượng Thiên vực, Trung Thiên Vực, Hạ Thiên Vực dung hợp vào nhau... Đám người Chúc Sơn cảm thấy mặt đất dưới chân càng ngày càng rộng rãi.
Hô!
Giống như mấy tháng, lại như mấy năm, đột nhiên thân ảnh của Mộ Hàn xuất hiện trên không Vô Cực thành. Giờ phút này cơ hồ tất cả Thiên Vực thế giới đều dung hợp, vô số thiên địa linh khí chảy xuôi trong thế giới này, làm cho tất cả thiên địa linh khí trở nên cân đối, từ nay về sau trên đời này không còn Thánh Thiên vực, Thượng Thiên vực, Trung Thiên Vực cùng Hạ Thiên Vực.
- Nhất niệm sinh thế giới...
Trong miệng nhẹ nhàng nói ra năm chữ này, thân hình Mộ Hàn chìm xuống xuất hiện ở sơn cốc phía bắc Vô Cực thành, cửa nhà mở ra, Tiêu Tố Ảnh đang dựa vào trụ nhà, dáng người yểu điệu, nụ cười ấm áp ôm một tiểu nam hài hai ba tuổi béo ú đang ngáy o..o....
Đột nhiên tiểu gia hỏa kia giống như cảm ứng được cái gì, thân hình nhỏ uốn éo, lại từ trong ngực Tiêu Tố Ảnh nhảy xuống, không ngừng nhìn qua thân ảnh đang đi tới, kêu lên:
- A cha...
- Ai!
Mộ Hàn lúc này hơn hở đi tới, liền cảm giác thấy hoa mắt, tiểu gia hỏa này lao vào ngực của hắn, như con gấu túi bám vào cổ hắn. Mộ Hàn giật mình, chợt vố mông tiểu gia hỏa này, cười ha hả, nói:
- Mới ba tuổi đã có tu vị Giới Không Cảnh Võ Tiên, ngươi làm ba ba làm sao chịu nổi?
- Hừ hừ, a cha, ta mười tuổi sẽ là Thiên Nhân Vũ Tiên nha...
- Tốt, ta chờ! Nếu không tới đừng trách đánh mông ngươi, ha ha...