- Cái gì?
Đám ba người Lâm Ngọc Bạch ngẩn ra, chợt thật giống nghe được chuyện tiếu lâm hay nhất trên đời
- Phùng Thịnh, ngươi đang nói giỡn chứ? Hai cường giả Dương Hồ Cảnh muốn đối phó tu sĩ cảnh giới Linh Trì, lại còn dùng cách vây công? Tùy tiện người nào xuất thủ, là có thể chỉ dùng một ngón tay mà đâm chết đối phương.
Tuy nhiên thấy nam nhân xấu xí có tên Phùng Thịnh kia không giống nói sai, nụ cười trên mặt Lâm Ngọc Bạch bỗng dưng vụt tắt. Hắn khó có thể tin mà hỏi:
- Phùng Thịnh, ngươi đang nói thật chứ?
Trong số bốn người, Lâm Ngọc Bạch là có tu vi Dương Hồ Nhất Trọng Thiên, hai người khác đều là Dương Hồ Nhị Trọng Thiên, vì thế tính ra Phùng Thịnh có tu vi Dương Hồ Tam Trọng Thiên là mạnh nhất. Cũng là hắn có khả năng cảm ứng được trong phạm vi rộng lớn nhất. Thường thường là ba người Lâm Ngọc Bạch còn chưa có bất cứ phát hiện gì, Phùng Thịnh đã có điều phát hiện.
- Hoàn toàn chính xác!
Đôi mắt Phùng Thịnh bỗng trợn trừng tròn xoe, gương mặt bởi vì hưng phấn trở nên càng hung ác, thậm chí ngay cả hô hấp đều bắt đầu trở nên có hơi dồn dập. Không chỉ có nói ra với tốc độ cực nhanh, hơn nữa lời nói có vẻ có hơi không mạch lạc
- Gia hỏa cảnh giới Linh Trì kia mạnh hơn . Đối thủ của hắn, một người là Dương Hồ Tam Trọng Thiên, kẻ khác có thể là Dương Hồ Tứ Trọng Thiên. . . Hai người liên thủ còn giống như không làm gì được được hắn . . . A, có lẽ hắn cầm Thánh Phẩm Đạo Khí. . .
- Thánh Phẩm Đạo Khí?
Ba người Lâm Ngọc Bạch đồng thanh giật mình la lên thành tiếng, chợt hai mặt nhìn nhau, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Bọn họ cũng không biết nguyên nhân gây ra trận đại chiến phía trước kia , trong đầu cơ hồ đồng thời toát ra một ý niệm . Chẳng lẽ là tu sĩ cảnh giới Linh Trì kia đến từ chính một thế lực lớn nào đó của Bảo Tiên Thiên Vực. Nếu không, làm sao có thể có được Thánh Phẩm Đạo Khí, mà lại có được thực lực dũng mãnh như vậy?
Phùng Thịnh từ trước đến giờ ít nói mà lúc này đúng là lại trở nên thao thao bất tuyệt. Không ngừng tuôn ra rào rào những lời giới thiệu về tình hình chiến đấu phía trước. Khi thì kích động, khi thì kinh ngạc, khi thì kinh hãi.
- Quả nhiên!
Cũng không lâu lắm, nam nhân áo đỏ đẹp đẽ kia và nam nhân đầu bóng lưỡng cũng hình như đã có cảm ứng, dù chưa hề ngừng chạy như bay về phía trước, những cũng là cảnh ai nấy đều trở nên trợn mắt há hốc mồm.
Lâm Ngọc Bạch thấy thế, càng tỏ ra kích động khó nhịn, không nghĩ tới còn chưa tìm ra La Thành, liền gặp được câu chuyện ly kỳ như thế tại Pháp La Thiên Vực. Trong tâm niệm, Lâm Ngọc Bạch liền vận hành chân nguyên trong cơ thể đến mức tận cùng, lập tức tốc độ tăng vọt. Sau khi lại vượt qua gần ngàn dặm nữa, tâm thần hắn rốt cục nắm bắt được hình ảnh làm người khác rung động này.
- Tử Tiêu Tông chủ Bạch Đạo Tử? Pháp La Vực Chủ Khúc Kiên?
Lâm Ngọc Bạch kinh ngạc bật thốt lên. Trong số bốn người, tu vi của hắn cũng không phải cao nhất, nhưng tuyệt đối tầm mắt rộng nhất. Hắn lập tức liền nhận ra thân phận của hai người kia.
Hắn vốn tưởng rằng tu sĩ cảnh giới Linh Trì có được Thánh Phẩm Đạo Khí là đến từ Bảo Tiên Thiên Vực, hai tên cường giả Dương Hồ Cảnh vây công hắn rất có thể là tu sĩ Thượng Thiên Vực. Lại không nghĩ rằng hai người kia thì một người là Tông chủ tiền nhiệm của Tử Tiêu Tông. Một người là Vực Chủ của Pháp La Thiên Vực.
Một lát sau, sự chú ý của Lâm Ngọc Bạch lại chuyển sang đến trên người tên tu sĩ cảnh giới Linh Trì kia.
- Mộ Hàn!
Đến khi gương mặt so với hắn còn tuấn tú hơn vài phần hiện ra trước mắt ở trong đầu, Lâm Ngọc Bạch cũng là quá kinh ngạc mới thốt ra hai chữ này.
Lập tức hắn liền nghĩ tới sự kiện huyên náo xôn xao ngày đó vào lúc trước sau Chân Võ Thánh Hội tại Xích Thành Thiên Vực kia. Lúc ấy Vực Chủ Đại Hạc Thiên Vực Tư Không Dục bị giết. Dưới sự thỉnh cầu của Tư Không gia tộc tại Bảo Tiên Thiên Vực, Vạn Giới Võ Minh đúng là đã ban phát Thần Võ Lệnh. Truyền lệnh cho mỗi thế lực lớn tại Xích Thành Thiên Vực tiến hành lục soát tìm kiếm. Cuối cùng, hung thủ giết chết Tư Không Dục kia tại Hỏa Diễm Sơn đã bị cao thủ Tư Không gia tộc tiêu diệt.
Mà hung thủ kia. Đúng là có tên Mộ Hàn, một tu sĩ đến từ Thái Huyền Hạ Thiên Vực.
Lâm Ngọc Bạch thân là đệ tử đứng đầu của Thiên Tuyền Phong Chân Vũ Thánh Sơn. Tự nhiên cũng tham gia hành động lục soát đại quy mô lần đó, cũng đã nhìn thấy bức họa Mộ Hàn. Hiện nay, hắn phát hiện tu sĩ cảnh giới Linh Trì đang đánh nhau cùng Bạch Đạo Tử, Khúc Kiên kia, lại có mặt mũi vóc người giống nhau như đúc cùng Mộ Hàn trong bức họa.
- Trên đời lại có hai người giống nhau như thế sao?
- Hay là nói, ngày đó trên Hỏa Diễm Sơn, Mộ Hàn kia cũng không hề bị tu sĩ Tư Không gia tộc hoàn toàn giết chết. Cho nên chẳng nề nguy hiểm , hắn lại chạy trốn tới Pháp La Thiên Vực này?
- Mộ Hàn?
Nghe được tiếng kêu kinh ngạc của Lâm Ngọc Bạch, nam nhân đầu bóng lưỡng kia ngẩn người, chợt trợn to con ngươi
- Ngươi là đang nói. . .
Phùng Thịnh và nam nhân áo đỏ nghe vậy, tất cả cũng kìm lòng không đậu mà quay sang nhìn. Hồi đó, mấy người bọn họ đều vùi đầu tiềm tu, cho nên sau chuyện mới biết được có một sự việc như vậy. Nhưng đối với hai chữ Mộ Hàn đã khuấy động cả Xích Thành Thiên Vực cũng không được bình yên thì ký ức lại đến bây giờ đều hãy còn mới mẻ.
- Không dám khẳng định!
Lâm Ngọc Bạch đáp lại cũng không quá xác định.
- Nếu như hắn thật sự là cá nhân kia, vậy thì . . .
- Chúng ta đây liền phát tài!
Nam nhân đầu bóng lưỡng kia ánh mắt vụt sáng trưng, hưng phấn mà hươ huơ nắm đấm.
- Không nói đến Thánh Phẩm Đạo Khí kia đang trong tay tu sĩ cảnh giới Linh Trì liền đã giá trị liên thành. Nếu như hắn thật sự là Mộ Hàn kia đã giết chết Tư Không Dục, một khi đem bắt được rồi mang về Xích Thành Thiên Vực, lại giao cho tông phái ra mặt. Nhất định có thể từ trong tay Tư Không gia tộc đổi lấy thù lao vô cùng hậu hĩnh.
- Người kia mặc dù thực lực dũng mãnh, có điều là khi hắn và Bạch Đạo Tử, Khúc Kiên ra tay đánh đến lưỡng bại câu thương. Nhưng giờ lại là bốn người tu sĩ cảnh giới Dương Hồ liên thủ, hắn tuyệt đối khó có thể chạy thoát.
Bốn người Lâm Ngọc Bạch tâm niệm suy tính thật nhanh, tức thì trao đổi ánh mắt rồi đột nhiên tốc độ tăng vọt, nhằm hướng chiến trường ở cách mấy ngàn dặm mà bay nhanh đi. . .
. . .
- Rốt cục đều xuất hiện , không nghĩ tới vừa đến đợt đầu chính là bốn tên.
Hành động của Cơ Lộ, khiến cho Mộ Hàn biết rõ ràng đối với Cửu Long Lôi Vương Đao của chính mình thì nàng cũng không có lòng ham muốn. Cho nên cũng không hề để ý quan tâm đến nàng. Nhưng đám người Lâm Ngọc Bạch xuất hiện, lại làm cho trong lòng hắn mững rỡ.
Mộ Hàn cùng hai người Bạch Đạo Tử, Khúc Kiên giao đấu đánh nhau giằng co rất lâu, chính là để thu hút vị cường giả Dương Hồ Cảnh thứ tư ở Pháp La Thiên Vực tới. Lại không nghĩ rằng mặc nàng dù đến đây, nhưng trước sau lại không có ý xuất thủ. Cuối cùng ngược lại đã thu hút lại đây đám người Lâm Ngọc Bạch vốn một mạch dọc đường đang theo dõi chính mình .
Nhưng mà, điều này cũng đang hợp tâm ý của Mộ Hàn.
Hắn cố ý bại lộ hành tung của mình tại Xích Thành Thiên Vực , khi thông qua Vực Giới Chi Môn thì cũng lưu lại dấu vết. Điều đó là để đưa tới Lâm Ngọc Bạch, hoàn toàn giải quyết hắn. Về phần dùng thân phận lúc trước hay dùng thân phận La Thành này để ra tay thì lại cũng không thành vấn đề.
- Tiểu hỗn đản, lão hủ cũng muốn nhìn ngươi có thể gắng sức đến bao lâu!
Bạch Đạo Tử đã sớm phát hiện Cơ Lộ và đám người Lâm Ngọc Bạch ở cạnh gần, trong lòng càng ngày càng sốt ruột. Nếu không thể giết chết được Mộ Hàn trước khi bọn họ chạy tới , thì hy vọng thu được Thánh Phẩm Đạo Khí sẽ càng tỏ ra xa vời.
- Hồi Phong Kiếm Cương!
Sau khi há miệng quát to một tiếng, thân hình gầy đét quắt queo kia của Bạch Đạo Tử lại lấy tốc độ mắt thường có thể nhận ra mà trở nên bắt đầu đầy đặn. Không quá thời gian một cái chớp mắt, Bạch Đạo Tử vốn như bộ khung Khô Lâu liền biến thành một võ giả vóc người khôi ngô, kiếm thế trong tay cũng là hơi bị đại biến.
- Vút!
Tiếng gào kịch liệt kích động không trung, Bạch Đạo Tử phát huy ra một kiếm giống như có vô số kiếm khí ngưng tụ thành một cơn lốc xoáy khủng bố thổi quét đi. Ngay trong khoảnh khắc đó, Bạch Đạo Tử đã phát huy ra chín kiếm, chín đạo kiếm khí như những cơn lốc xoáy tầng tầng lớp lớp, phô thiên cái địa quét về hướng Mộ Hàn.
Cơn lốc xoáy nhanh như tia chớp, giống như thể ngay cả hư không đều bị nuốt chửng vào trong đó, làm cho cả thiên địa thoáng chốc đã hoàn toàn lờ mờ. . .