- Nhìn thấy những sư đệ sư muội này, tựa như nhìn thấy chúng ta lúc ban đầu đó. Cũng không biết trong số bốn trăm người tham gia lần khảo hạch này có thể có mấy người cuối cùng có khả năng qua được 'Thiên Tâm Kiều' ?
Thủy Tâm Nguyệt thủy chung khuôn mặt như băng, Tiêu Tố Ảnh cũng không hề trả lời.
Thấy nàng một hồi lâu cũng không từng đáp lại, Cung Hạo không lưu tâm cười cười một tiếng, hứng thú dạt dào nhìn chăm chú vào các chữ số xanh biếc đang nhấp nháy trên bức tường điện.
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Tố Ảnh mắt nhung khẽ nhúc nhích. Cũng là lúc vài chục con số cuối cùng ở tít phía bên trái kia bắt đầu nhấp nháy di động đến trên Thiên Tâm Kiều . . .
Mộ Hàn trong lòng hoàn toàn yên tĩnh như mặt nước hồ thu, vừa bước vào cầu hình vòm, quang cảnh trước mắt liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Không gian quay cuồng cuồn cuộn, hai ngọn núi sừng sững đứng thẳng cùng với chiếc cầu hình vòm ở giữa chúng, tất cả đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Thay vào đó lại dựng lên một chiếc đình viện nhỏ đã hơi bị hư hại.
Ở chính giữa trước nhà, một đứa bé nam dung mạo thanh tú không tầm thường đang ngơ ngác ngồi ở dưới mái hiên, ánh mắt chợt tối chợt sáng, khuôn mặt cũng là non nớt mềm mại, xinh đẹp giống như tiểu cô nương. Trang phục mặc trên người giống như đã được giặt qua vô số lần, đã có chút bạc màu, nhưng toàn thân cũng được chỉnh trang hoàn toàn sạch sẽ.
Đây là Mộ Hàn lúc năm tuổi. Sau khi bà vú qua đời, được Mộ Thanh Sơn cử người đón về Mộ gia ngày thứ nhất!
Trong đầu Mộ Hàn phút chốc hiện lên suy nghĩ này.
- Mau nhìn, mau nhìn, hắn chính là con của Mộ Chiêu Nghi
Đột nhiên, có hai con ngươi tròn xoe xuất hiện ở giữa khe cửa gian phòng. Những tiếng nói non nớt này còn chưa dứt thì cửa phòng liền bị đẩy ra. Bốn năm chú bé sáu bảy tuổi nhất loạt chen nhau mà vào, loạt xoạt một cái liền vây quanh Mộ Hàn bé nhỏ ở chính giữa.
- Ngươi thật sự là Mộ Hàn?
Một bé trai khoẻ mạnh kháu khỉnh hai tay chống nạnh, cắn răng trợn mắt, đúng là một dáng vẻ của hung thần ác sát .
Mộ Hàn bé nhỏ bị mấy bé trai chợt xuất hiện này dọa đến hoảng sợ. Trước là có chút e ngại co rụt cổ lại, nhưng sau đó lá gan lại to ra, hắn ưỡn ngực:
- Ta là. . .
Hắn nói còn chưa dứt lời, liền thấy đối phương bay tới đạp một cái làm hắn ngã trên mặt đất:
- Quả nhiên chính là dã chủng do nữ nhân kia sinh ra đã làm hại Mộ gia chúng ta phải xấu hổ chịu nhục. Các huynh đệ, đánh hắn!
- Đánh! Cùng nhau ra tay!
- Không sai! Dã chủng này chạy về thành Liệt Sơn thì cũng thôi, lại vẫn còn chạy về Mộ gia chúng ta. Nhất định phải hung hăng giáo huấn hắn một trận . . .
Trong tiếng quát mắng mồm năm miệng mười, quyền cước nhất tề tung bay.
Mộ Hàn bé nhỏ hoàn toàn không có lực để đánh lại, chỉ là ôm lấy đầu, ra sức cuộn tròn thân hình, trước sau không có cầu xin tha thứ. Thậm chí ngay cả rên cũng không rên một tiếng.
Hai phần mười canh giờ sau.
- Dừng tay! Dừng tay. . . Hắn không hề có động tĩnh gì cả , không phải là bị đánh chết rồi chứ? Chạy mau, chạy mau, chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi chỗ này!
Mấy người lập tức giải tán, chỉ cần thời gian mấy giây liền biến mất khỏi nhà. Chỉ để lại Mộ Hàn vẫn không nhúc nhích nằm ở trên bậc tam cấp. Trên bộ quần áo vốn sạch sẽ in đầy dấu chân và bụi đất, khuôn mặt xinh đẹp sưng lên một cục u rất lớn, lộ trên da thịt ở những chỗ khác cũng là khắp nơi có thể thấy được những vết bầm tím hoặc xanh hoặc đỏ.
Cho đến lúc sẩm tối, Mộ Hàn bé nhỏ hôn mê suốt hồi lâu mới chậm rãi mở mắt.
Hắn lại nằm dưới mái hiên đến khi màn đêm buông xuống thì mới giống như khôi phục được một chút sức lực. Hắn cắn răng chống hai tay mà lắc la lắc lư đứng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự quật cường.
Thu hết những hình ảnh này từ đầu tới đuôi vào trong mắt, tâm thần Mộ Hàn vẫn không có nửa phần dao động. Trước sau như người ngoài cuộc đứng lẳng lặng quan sát.
Những tình cảnh tương tự không ngừng diễn ra tại thành Liệt Sơn, tại Mộ gia . . .
Mộ Hàn chỉ là nhìn, trong lòng thủy chung vẫn tĩnh lặng như chiếc giếng xưa.
Thời gian mỗi một ngày trôi qua, Mộ Hàn bé nhỏ cũng là từ từ lớn lên, sáu tuổi! Bảy tuổi! Tám tuổi. . .
- Mộ Hàn, ngươi không có Tâm Cung, không có khả năng tu luyện võ đạo!
Khu vực Nhất Trọng viện Tuyển Phong, mấy trăm đứa trẻ khoảng tám tuổi tụ tập chung một chỗ kiểm tra đo lường thiên phú bẩm sinh để tu luyện võ đạo. Khi đến phiên Mộ Hàn lúc còn bé thì giáo thụ võ đạo Mộ Thiết Tâm lại buông ra một câu như sấm sét giữa trời quang mà hung hăng nện hắn rơi xuống đất. Bỗng chốc liền đánh nát bấy bao nỗi chờ mong trong lòng hắn về điểm này .
Vô số ánh mắt kinh ngạc, đùa cợt nhìn lại đây. Mộ Hàn lúc nhỏ sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu run rẩy tựa hồ tùy thời đều có thể ngã xuống đất ngất đi.
- Mộ Hàn, ngươi cũng không cần khổ sở quá mức. Tại Thái Huyền Thiên Vực chúng ta, những người không thể tu luyện võ đạo cũng có không ít, thế nhưng bọn họ đều sống được thật tốt. Không thể tu luyện cũng đành không tu luyện vậy, nhưng có khả năng học lấy một tay nghề khác, sau này cũng vẫn có thể đặt chân ở thành Liệt Sơn.
Mộ Thiết Sơn bùi ngùi than nhẹ, thương xót mở miệng an ủi. . . Mộ Hàn lúc nhỏ lại không hề lên tiếng, chỉ là đi bước một ra khỏi viện Tuyển Phong.
Mấy ngày sau đó, tiểu Mộ Hàn được nhận việc nhẹ quét dọn viện Tuyển Phong. Mỗi ngày hắn đều kéo cái chổi nặng trịch quét sạch mặt đất lồi lõm không bằng phẳng . Cho dù là trời gió hay mưa, rạng sáng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bóng dáng gầy yếu kia bên trong viện Tuyển Phong. Ngoài những lúc quét dọn viện Tuyển Phong ra, Mộ Hàn lúc bé đã điên cuồng rèn luyện cho thân thể của mình, dẫu đó chỉ là tranh thủ một đường cơ hội xa vời kia, chờ mong chính mình có thể có một ngày bước vào con đường võ đạo.
- Nhìn kìa! Tiểu tạp chủng kia lại chạy ra ngoài thành rèn luyện đó!
- Đứa ngốc này, cho rằng ra sức rèn luyện như vậy là có thể trở thành tu sĩ võ đạo sao. Thật sự là hy vọng hão huyền!
- Có lẽ buổi chiều đi ngoài thành chờ đợi, nện cho hắn tỉnh lại. Ngày ngày chạy đi chạy lại ở trong thành , thật sự là mất mặt xấu hổ, làm hại Mộ gia chúng ta cũng thường xuyên bị người khác cười nhạo. . .
Tình cảnh bị mấy đứa bé cùng lứa tuổi Mộ gia ngăn cản, bị đánh đến sưng mũi sưng mặt thường xuyên xuất hiện. Nhưng Mộ Hàn lúc nhỏ lại trước sau vẫn không có lùi bước. Những trận mưa to tầm tã như trút nước sau giờ ngọ, những buổi cuồng phong gào thét lúc sẩm tối, dưới ánh mặt trời chói chang nóng bức tàn khốc, những khi trời đông giá rét lạnh như băng đến thấu xương . . . thì bóng dáng của Mộ Hàn lúc bé vẫn không ngừng chạy đi chạy lại không ngớt giữa trong thành ngoài thành.
Cho dù thằng bé trong hình ảnh kia đã gặp phải điều gì, thì Mộ Hàn trước sau vẫn không hề dao động . . .