- Mộ. . . La Thành?
Tiêu Tố Ảnh nghẹn ngào kinh hô, lại suýt nữa đem tên thật củaMộ Hàn kêu lên.
Khá tốt phản ứng rất nhanh, kịp thời đổi giọng, mà Ngư Thanh Liên cũng có chút kinh ngạc, cũng không lưu ý đến Tiêu Tố Ảnh dị trạng, cái này mới không có lộ ra.
Vèo!
Trong khoảng điện quang hỏa thạch, thân ảnh Mộ Hàn đã xuyên việt cửa điện, bay xuống đối diện Ngư Thanh Liên, khom người nói:
- La Thành thấy qua Ngư phong chủ.
Lúc nâng người lên, ánh mắt Mộ Hàn đã rơi vào trên khuôn mặt kinh hỉ kia của Tiêu Tố Ảnh.
- Tố Ảnh, ta trở lại rồi.
Sườn núi Diêu Quang, có một tòa quảng trường nhỏ, Côn Luân tiên phủ Thánh Tử cùng Diêu Quang Phong đệ tử Tiêu Tố Ảnh đính hôn chi lễ sẽ ở chỗ này cử hành.
Tia nắng ban mai vừa lộ ra, đã có vài chục tên Diêu Quang Phong đệ tử ở đó bố trí.
- Tố Ảnh sư tỷ thật sự là có phúc khí, rõ ràng bị La Phù Thánh Tử nhìn trúng.
- Hôm nay chỉ là đính hôn, đoán chừng phải trở lại Bảo Tiên Thiên Vực mới có thể chính thức kết hôn, chậc chậc, tràng diện hôn lễ khi đó đoán chừng sẽ phi thường đồ sộ a.
- Có thể trở thành đạo lữ của La Phù Thánh Tử, Tiêu sư muội thật sự là thăng chức rất nhanh rồi, ngày sau tiền đồ bất khả hạn lượng.
- Nghe nói thời điểm La Phù Thánh Tử hướng phong chủ cầu hôn, Tiêu sư tỷ còn rất không tình nguyện đây này.
- Trang đấy! Nhất định là trang đấy!
...
Thanh âm nói thầm ríu ra ríu rít thỉnh thoảng ở trong sân rộng vang lên.
Tại Chân Vũ Thánh Sơn, cũng không phải là mỗi người cũng như Tiêu Cố đối với La Phù Thánh Tử cường lấy Tiêu Tố Ảnh cảm thấy bất mãn như vậy, tựa như những Diêu Quang phong nữ đệ tử này, lúc nói lên Tiêu Tố Ảnh, trên mặt hiển lộ ra tất cả đều là hâm mộ cùng ghen ghét, ở trong mắt các nàng, một nữ tu sĩ Trung Thiên Vực, có thể trở thành đạo lữ một trong ba đại Thánh tử của Bảo Tiên Thiên Vực Côn Luân tiên phủ La Phù Thánh Tử, quả thực là đại hảo sự như bánh từ trên trời rớt xuống.
Tiêu Tố Ảnh cái người may mắn bị bánh rơi xuống đập trúng này, đối với việc hôn nhân kia kháng cự, ở trong nội tâm các nàng, cũng thành muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, cố làm ra vẻ.
Đương nhiên, cũng trách không được các nàng sẽ có ý nghĩ như vậy, mặc kệ ở cái thế giới gì, nữ nhân một lòng muốn thấy người sang bắt quàng làm họ đều không phải ít, chỉ có điều ở trong thế giới người bình thường, các nàng leo lên chính là quyền thế cùng tiền tài, mà ở trong thế giới võ đạo tu sĩ, các nàng leo lên là cường giả.
Không hề nghi ngờ, có cơ hội trở thành phu nhân của Bảo Tiên Thiên Vực thực lực mạnh nhất Côn Luân tiên phủ Phủ chủ La Phù Thánh Tử, là cơ hội gà hoá Phượng Hoàng.
Trở thành đạo lữ của hắn, không biết là sự tình của bao nhiêu thiếu nữ thiết tha ước mơ.
- Chư vị sư muội, an tâm làm việc, không nên vọng thêm phỏng đoán!
Một tiếng khẽ quát đột nhiên vang lên, những thanh âm huyên thuyên kia lập tức biến mất, thân ảnh Yến Thu Mi xuất hiện ở trong quảng trường này. Các nàng đối với Tiêu Tố Ảnh nghị luận, lại để cho Yến Thu Mi nghe xong có chút không vui, mấy năm qua nàng cùng Tiêu Tố Ảnh đã có chút hiểu rõ, tự nhiên biết rõ nàng là thực không muốn cùng La Phù Thánh Tử kết hôn.
Chỉ là Chân Vũ Thánh Sơn vốn là phân tông cấp dưới của Côn Luân tiên phủ, La Phù Thánh Tử kia làm người được đề cử Phủ chủ, không chỉ có thực lực cường hoành, hơn nữa quyền thế ngập trời, hắn đã mở miệng, Tiêu Tố Ảnh thân là Chân Vũ Thánh Sơn đệ tử, cho dù dù không tình nguyện thế nào, làm sao có thể kháng cự được.
Trốn?
Không nói đến có thể chạy thoát được Xích Thành Thiên Vực hay không, cho dù có thể chạy đi, lại có thể trốn đi nơi nào?
Trong phiến Thiên Vực thế giới này, Bảo Tiên Thiên Vực Côn Luân tiên phủ có thể nói là hoàn toàn xứng đáng bá chủ, chỉ cần La Phù Thánh Tử ra lệnh một tiếng, chỉ sợ tất cả tu sĩ của Trung Hạ Thiên Vực thế giới sẽ điên cuồng hành động, coi như là chân trời góc biển, cũng sẽ đem nàng sưu tầm đi ra.
Thầm than một tiếng, Yến Thu Mi bắt đầu kiểm tra bố trí nơi đính hôn này.
Thời gian lặng yên qua đi, ước chừng lưỡng khắc sau, từng đạo khí tức cường đại bắt đầu từ bốn phương tám hướng hội tụ mà đến, đến trước nhất đều là Chân Vũ Thánh Sơn Dương Hồ cảnh trưởng lão, sau đó là Xích Thành Thiên Vực tất cả thế lực lớn ở dưới các phong chủ đồng hành lục tục chạy tới.
Tuy số lượng khách nhân đến đây xem lễ không nhiều lắm, nhưng đều là một đám người đứng ở đỉnh phong Xích Thành Thiên Vực.
Hôm nay trong phạm vi quảng trường này, ngoại trừ hơn mười tên Chân Vũ Thánh Sơn Nội Sơn đệ tử ra, không ai tu vi là thấp hơn Dương Hồ cảnh.
- Ồ? Ngư phong chủ như thế nào còn không có tới?
- Đệ tử nàng là nhân vật chính hôm nay, tự nhiên không có nhanh như vậy xuất hiện.
- Ngư phong chủ ngược lại là vận khí tốt, thu nhận đệ tử rõ ràng có thể bị La Phù Thánh Tử nhìn trúng. Có thể cùng Côn Luân tiên phủ La Phù Thánh Tử kết thân, đây chính là thiên đại chuyện tốt, tiểu nha đầu Tiêu Tố Ảnh kia, lần này thật sự là trèo lên cành cây cao rồi, ngày sau trở thành Hư Kiếp cảnh cường giả hoàn toàn không có lo lắng.
...
Nói tới Ngư Thanh Liên cùng Tiêu Tố Ảnh, dù là những Dương Hồ cảnh cường giả kia cũng nhịn không được có chút hâm mộ, một bộ thần sắc hận không thể đem nữ đệ tử của mình đều đưa cho La Phù Thánh Tử chọn lựa đạo lữ. Về phần những trưởng lão Chân Vũ Thánh Sơn kia, càng là trên mặt cùng có quang vinh.
Boong boong...
Cũng không lâu lắm, nguyên một đám âm phù thanh thúy đột nhiên ở trên hư không vang lên, đan vào thành một khúc giai điệu ưu mỹ, ở trên không Diêu Quang đỉnh lượn lờ bốc lên. Thanh âm này nhu hòa từ sâu trong tâm linh mọi người kéo qua, tựa như Cửu Thiên đánh xuống tiên nhạc, không ngừng gột rửa lấy linh hồn mọi người.
Lắng nghe nhạc khúc mỹ diệu này, mọi người như ẩm quỳnh tương, như tắm gió xuân.
La Phù Thánh Tử... . . . . lập tức tới rồi!
Cơ hồ mỗi người đều ý thức được tiếng nhạc kia đại biểu cho cái gì, nhao nhao từ trên chỗ ngồi đứng dậy, cười mỉm nhìn về phía xa xa, nhưng trong tươi cười cũng lộ ra vẻ kính sợ.
Một lát sau, hai bóng trắng đột nhiên ở phía chân trời thoáng hiện, sau đó từng bước một đi tới, dường như nhàn nhã dạo chơi, ý thái nhàn nhã. Chỉ có điều trong chớp mắt công phu, khuôn mặt hai người kia liền rõ ràng khắc sâu vào tầm mắt mọi người, dĩ nhiên là hai nữ tử trẻ tuổi, thân mặc áo bào trắng.
Hai người tay nắm mâm gỗ, trong mâm tất cả đặt lấy một kiện nhạc khí kiểu dáng kỳ lạ.
Hai kiện nhạc khí này phảng phất là vật còn sống có được linh tính, hai gã nữ tử hai tay không động, âm phù mỹ diệu lại như nước chảy liên tục không ngừng tự động quanh co khúc khuỷu mà ra.
Vèo! Vèo!
Ở bên trong tiếng xé gió, hai đạo thân ảnh thướt tha kia đáp xuống trên quảng trường.
Phần đông Dương Hồ cảnh cường giả lúc này lại đều lắp bắp kinh hãi, bọn hắn không phải kinh ngạc hai nữ tử tuổi trẻ kia là Dương Hồ tam trọng thiên tu vi, mà là vì nhạc khí trong tay bọn nàng cảm thấy kinh ngạc, hai kiện nhạc khí kia đều là Siêu Phẩm Đạo Khí, hơn nữa ẩn ẩn để lộ ra khí tức Thánh phẩm Đạo Khí mới có thể có được.
Có thể nghĩ, phẩm chất cái nhạc khí kia xuất sắc đến cỡ nào, nếu chúng rơi xuống trong tay tu sĩ tinh thông âm luật, nhất định có thể bộc phát ra uy lực cực kỳ cường đại.
Ngay lập tức về sau, lại là hai nữ tử tuổi trẻ ở phía chân trời hiện ra.
Hai người này cũng là tay nắm mâm gỗ, thướt tha mà đến. Trong mâm các nàng đặt lại không còn là Đạo Khí, mà là hai gốc dược thảo, một cây phiến lá sum xuê, kim chói, rễ cây có chút thưa thớt, bất quá mỗi một đầu rễ cây đều điểm xuyến lấy không ít nhô lên hình dáng viên bi, một bụi khác chỉ lớn bằng bài tay có sáu lá, phiến lá óng ánh sáng long lanh, thậm chí thông qua mạch lạc rõ ràng có thể thấy được dịch chất bên trong.
Dược thảo thấu tràn ra kim, lục hai chủng quang mang óng ánh hoà lẫn, làm cho người hoa mắt thần mê.
- Kim Diệp Châu Liêm!
- Lục Ngọc Thông Tâm Thảo!
Hai người rơi xuống đất, quảng trường lập tức bị thanh âm kinh hô thay nhau nổi lên, không ít người phân biệt nhận ra, lưỡng gốc dược thảo kia đều có thể dùng để luyện chế đan dược thích hợp Dương Hồ cảnh tu sĩ tăng lên tu vi, đối với Dương Hồ cảnh tu sĩ mà nói, đan dược cùng dược thảo có tác dụng đều là thưa thớt vô cùng.