- Mười sáu trận thắng liên tiếp! Thật là mười sáu trận thắng liên tiếp a!
- Thật không nghĩ tới ngay cả Lãnh Thanh đều bại, 'Kim Diễm Long Tướng' của hắn lại không làm gì được La Thành!
- Thực lực của La Thành này cũng quá khủng bố. Linh Trì Nhất Trọng Thiên liền chiến thắng được tu sĩ Lãnh Thanh với thực lực có thể so sánh Linh Trì Thất Trọng Thiên. Chờ hắn đạt đến Linh Trì Thất Trọng Thiên, chẳng phải là cường giả Dương Hồ Cảnh đều có khả năng bị hắn đánh bại?
. . .
Tiếng kêu giật mình vang lên liên tiếp, tâm tình kinh ngạc lan tràn cực kì nhanh chóng trong đám người đang xem cuộc chiến.
- Sư đệ La Thành này, lại cho chúng ta một niềm vui bất ngờ lớn lao! Như vậy xem ra, coi như là ta và sư đệ La Thành luận bàn, chỉ sợ phần thắng cũng sẽ không phải rất lớn.
Kinh ngạc có thừa, Tiêu Cố không nhịn được cười lớn
- Hảo! Hảo, thực lực của Khai Dương Phong chúng ta lại lớn mạnh vài phần.
- Nếu như La Thành nguyện ý, vị trí đệ tử đứng đầu của ta đây cũng có thể cho hắn.
Nếu như đổi thành tu sĩ khác, thấy một sư đệ có năng lực uy hiếp đến địa vị đệ tử đứng đầu của mình, nói không chừng sẽ cảm giác phi thường không thoải mái.Nhưng mà Tiêu Cố cũng là chỉ có vui mừng.
- Tiêu sư huynh, sợ là đối với vị trí đệ tử đứng đầu này của huynh thì hắn không có hứng thú gì.
Ân Vận khẽ cười nói, trong lồng ngực cũng là có chút cảm khái.
- Đúng vậy, với tư chất của hắn, chỉ sợ không được bao nhiêu năm liền có thể đột phá đến cảnh giới Dương Hồ, phỏng đoán thật sự là không có tâm tư gì đảm đương vai trò đệ tử đứng đầu.
. . .
- La sư đệ. . . Lại thắng!
Vẻ kinh ngạc của Yến Thu Mi tiêu tan, trên mặt nở rộ ra một nụ cười làm điên đảo chúng sinh
- Muội nhìn hắn cuối cùng đã thể hiện ra Mộc pháp lực, thật sự là vô cùng khủng bố. Chỉ luận về pháp lực, ngay cả Lâm Ngọc Bạch phỏng đoán so ra đều kém hắn. Mà hiện tại hắn mới có tu vi Linh Trì Nhất Trọng Thiên. Xem ra thực lực thực sự của hắn về mặt Luyện khí có khả năng cao hơn sư phụ Khai Dương Phong Chủ của hắn, trở thành vị pháp sư thứ hai từ trước tới nay cho Chân Vũ Thánh Sơn chúng ta !
- Pháp sư có thể luyện chế Thánh Phẩm Đạo Khí . . .
Tu Diệu Châu vẻ mặt ngạc nhiên khẽ vỗ ngực, hai trái đào tiên run rẩy dao động
- Nhân vật như vậy là không có khả năng áp chế được rồi. Biện pháp tốt nhất chính là giao hảo cùng hắn, mà không phải đắc tội hắn. Cái tên Lâm Ngọc Bạch kia nếu không phải loại người kiêu ngạo hay đi chèn ép kẻ khác, lòng dạ hẹp hòi thì cũng không đến mức khiến cho thủy hỏa bất dung với La Thành sư đệ. Lại càng sẽ không làm Thiên Tuyền Phong xuất hiện thảm bại như vậy, cũng không biết hắn hiện tại hối hận hay không hối hận.
- Muội cứ nhìn sắc mặt hiện tại của hắn là sẽ biết.
Yến Thu Mi nhẹ nhàng cười một tiếng, ngón tay thon thả xinh xắn vừa chỉ về hướng ở ngay bên cạnh
- Hắn đâu phải là một người biết hối hận.
. . .
- La Thành. . .
Lâm Ngọc Bạch sắc mặt xanh mét, trên mặt đầy nét u ám. Nắm đấm xiết chặt đến kêu rắc rắc, cơ hồ là từ kẽ răng phun ra hai chữ này. Hiện nay, thể diện của đệ tử Thiên Tuyền Phong đã bị hung hăng dẫm đạp ở trên mặt đất. Hắn cảm giác ánh mắt của đệ tử Nội Sơn chung quanh nhìn về phía mình tựa hồ tất cả đều tràn ngập sự chế nhạo.
Lãnh Thanh thảm bại, đã khiến cho một tia kỳ vọng cuối cùng của hắn hoàn toàn thất bại.
Nhưng mà, chừng này cũng không khiến cho trong lòng hắn sinh ra chút xíu ý nghĩ hối hận. Phẫn nộ và ghen ghét giống như con rắn độc ra sức gặm nhấm linh hồn của hắn. Với mười lăm trận luận bàn vừa rồi, hắn vốn tưởng rằng chính mình đã có phán đoán chính xác đối với thực lực của Mộ Hàn. Nhưng hiện tại hắn lại phát hiện, chính mình có lẽ đánh giá thấp Mộ Hàn.
Hắn thậm chí có loại dự cảm mãnh liệt. Nếu mà chính mình vẫn không thể đột phá đến cảnh giới Dương Hồ, chờ Mộ Hàn đạt tới Linh Trì Tam Trọng Thiên thì chỉ sợ ngay cả chính mình cũng sẽ không là đối thủ của hắn!
- Người này nhất định phải nhanh chóng loại bỏ!
Lâm Ngọc Bạch ra sức hít một hơi thật dài, rồi mới miễn cưỡng áp chế lửa giận dưới đáy lòng. Trong mắt hiện lên một vẻ quyết đoán . . .
. . .
- Khá lắm La Thành, mười sáu trận, mười sáu thắng!
Xa xa trong Thiên Xu Phong, trong mắt Vệ Sơn hiện lên một nụ cười tán thưởng, bóng dáng đột nhiên biến mất. Mà cơ hồ đồng thời, bên trong tòa điện phủ kia trên đỉnh Thiên Xu Phong cũng vang lên một tràng những tiếng khen ngợi
- Dịch sư huynh, ngươi thật sự là thu được đệ tử khó lường!
- Ai, ban đầu ta cũng chú ý tới La Thành này, sớm biết vậy liền đoạt trước một bước, thu hắn vào Ngọc Hành Phong chúng ta .
- Long sư đệ, viên 'Xuân Vũ Hóa Sinh Đan' kia của đệ lần này là thật sự không giữ được!
. . .
. . .
- Vút!
Giờ phút này, trên Võ Phong Thai, Mộ Hàn cũng thở phào một cái thật dài.
Khi giao đấu với Lãnh Thanh, Mộ Hàn thi triển Lôi Thần Hộ Thuẫn nên lực lượng quả thực tiêu hao không ít. Nhưng mà điều này cũng khiến cho hắn nhận biết càng rõ ràng hơn đối với thực lực của bản thân.
Ở trong dạng trường hợp này, Mộ Hàn không thể sử dụng ba trăm Anh Lôi, không thể sử dụng ba loại lực lượng trình độ cao nhất kim, hỏa, thổ . Cũng bất tiện vận dụng Cửu Long Lôi Vương Đao đích thực, điều này làm cho thực lực của hắn bị giảm đi không nhỏ. Nếu là dốc toàn lực, Mộ Hàn tự tin có thể đánh một trận cùng Lâm Ngọc Bạch là loại tu sĩ Linh Trì Thất Trọng Thiên cực kì tiếp cận cảnh giới Dương Hồ. Nếu có thể dung hợp Hỏa Diễm Sơn Hỏa Linh pháp thân và Vong Linh Thánh Điện Thủy Linh pháp thân, Mộ Hàn vẫn còn có thể biến đổi được mạnh hơn.
- La sư đệ, cầm lấy.
Lúc này, Hỗ Tinh Vân vừa biến mất chỉ chốc lát lại lần nữa đi tới trên Võ Phong Thai, đưa trả lại lệnh bài cho Mộ Hàn mà cười nói
- La sư đệ, ngươi khiêu chiến mười sáu người toàn thắng, cần phải trả tiền bù đắp cho đám mười sáu người Qua Thiện, Lữ Vân Phi mỗi người một vạn Công Huân. Hiện tại Công Huân của ngươi vẫn còn . . . Sáu vạn .
- Đa tạ Hỗ sư huynh.
Mộ Hàn tiếp nhận lệnh bài, cười cười mà hơi khom người chắp tay. Sau khi giao nốt xong bốn mươi mốt nhiệm vụ kia, Công Huân của hắn liền chỉ còn lại có hai mươi vạn. Sau khi đánh một trận chiến thắng với Mặc Vũ Khanh nên chiếm được hai vạn Công Huân. Hiện tại khiêu chiến mỗi một người, Công Huân của hắn sẽ khấu trừ một vạn để bù đắp cho đệ tử Thiên Tuyền Phong bị khiêu chiến.
Nhưng mà, tổn thất về Công Huân thì Mộ Hàn cũng không thèm để ý.
Trận luận bàn này mang đến thu hoạch cho Mộ Hàn thì tuyệt không phải mười sáu vạn Công Huân có khả năng bằng được. Tối thiểu, Lâm Ngọc Bạch sẽ không lại tùy tiện tìm mấy con chó con mèo đến gây phiền toái cho mình giống như trước . Mặc dù phiền toái như vậy đối với Mộ Hàn không sinh ra được uy hiếp gì, nhưng ở mức độ nhiều thì khó tránh khỏi khiến cho người ta sinh ghét.
Thời gian tiếp theo, Mộ Hàn tin tưởng chính mình sẽ được yên ổn hơn không ít.
Trong lúc đang suy nghĩ cân nhắc, Mộ Hàn muốn đi xuống Võ Phong Thai.
- Chậm đã!
Đúng lúc này, một tiếng kêu to đột nhiên lại chấn động vang dội bên tai Mộ Hàn . Mộ Hàn theo bản năng nhìn về hướng đó. Chỉ thấy một đạo bóng trắng từ bên cạnh Võ Phong Thai về phía tây bắn mạnh mà đến, trong khoảnh khắc đã xuất hiện ở cách hơn mười thước. Đúng là một người nam nhân trẻ tuổi tuấn tú, thân hình rắn rỏi, như Ngọc Thụ Lâm Phong.
- Thì ra là Lâm Ngọc Bạch sư huynh.
Mộ Hàn mỉm cười, hắn đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của tên nam nhân trẻ tuổi này. Nưng đồng thời phán đoán ra thân phận của hắn thì cũng lại không nghĩ rằng hắn sẽ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình. Xem ra là bị mười sáu trận thắng liên tiếp của mình kích thích nên không thể không đứng ra cứu vãn mặt mũi. Nếu không hắn cũng rất khó ăn nói đối với đông đảo đệ tử Thiên Tuyền Phong. Dù sao rất nhiều người đều có thể đoán được, nguyên nhân gốc rễ việc chính mình khiêu chiến mười sáu vị đệ tử Thiên Tuyền Phong, kỳ thật chính là Lâm Ngọc Bạch.
Chỉ là ý nghĩ vừa lướt nhanh trong đầu, Mộ Hàn liền mơ hồ đoán được mục đích xuất hiện của Lâm Ngọc Bạch.
- Roạt!
Biến cố đột nhiên này cũng lập tức liền thu hút lại đây, âm thanh ồn ào nổi lên bốn phía, Lâm Ngọc Bạch đúng là vẫn còn ngồi không yên! Lần này đây, mặt mũi Thiên Tuyền Phong bị bôi đen sì. Thân làm đệ tử đứng đầu của Thiên Tuyền Phong, cũng không biết hắn sẽ làm như thế nào để cứu vãn sự tôn nghiêm của Thiên Tuyền Phong.
Ánh mắt đảo qua đảo lại giữa đôi bên Mộ Hàn và Lâm Ngọc Bạch, mọi người hứng thú hừng hực.
- La Thành, ngươi hôm nay thật sự là rất có khí thế đại uy phong.
Lâm Ngọc Bạch nheo mắt, cố nhịn xúc động nện cho kẻ đối diện kia một quyền vỡ đầu mà nói với âm thanh lạnh lùng.
- Đa tạ Lâm sư huynh khích lệ, cái này còn may mà được các vị sư huynh sư tỷ Thiên Tuyền Phong thành toàn.
Mộ Hàn cười híp mắt đáp.
- Ngươi. . .
Lâm Ngọc Bạch bị ngẹn họng quá thể, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một vết ửng hồng. Nhưng lập tức hắn cũng không lại lãng phí miệng lưỡi đôi co mà nói với ngữ điệu trầm xuống
- La Thành, đây là thư khiêu chiến của ta, ngươi tiếp hay là không tiếp?
Trong lúc đang nói, hữu chưởng của hắn khẽ vung lên, một tờ giấy hơi mỏng liền bỗng đột ngột thoáng hiện, mà thổi về hướng đối diện, chữ viết trên mặt tờ giấy như ẩn như hiện.
Lúc này đối với Mộ Hàn thì hắn đã căm giận tới cực điểm. Mười sáu đệ tử Thiên Tuyền Phong Linh Trì Ngũ Trọng Thiên và Linh Trì Lục Trọng Thiên bị thua, tổn hại không chỉ có riêng là mặt mũi Thiên Tuyền Phong mà đối với Võ Các Đạo Hội cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng không nhỏ. Võ Các Đạo Hội chỉ còn cách lúc này không được một tháng, thời gian ngắn ngủi như vậy, những vết thương của đám người Lãnh Thanh không nhất định có thể khỏi hẳn. Việc Mộ Hàn khiêu chiến, rất có thể khiến cho kế hoạch của hắn cướp lấy vị trí thứ nhì Võ Các Đạo Hội bị phá sản.
- Ta không nghe lầm chứ, không ngờ Lâm sư huynh lại hạ chiến thư với La Thành?
- Hắn là tu sĩ sắp sửa đột phá đến cảnh giới Dương Hồ , lại đi khiêu chiến La Thành chỉ là Linh Trì Nhất Trọng Thiên? Thực lực của hắn mà đem so sánh với Lãnh Thanh có thể mạnh hơn rất nhiều lần.
- Lâm Ngọc Bạch, vô sỉ!
. . .
Hành động của Lâm Ngọc Bạch làm cho con ngươi của mọi người đều suýt nữa trợn ngược mà nhảy ra ngoài. Sau khi ngây người chỉ chốc lát, đệ tử Khai Dương Phong vội vàng ồn ào tức giận mắng, mà đám đệ tử Nội Sơn còn lại cũng là vô cùng kinh ngạc, sôi nổi bàn luận ồn ào.
Nhưng mà Lâm Ngọc Bạch cũng là không hề bị lung lay, vẫn cứ lạnh lùng nhìn chăm chú vào Mộ Hàn.
- La sư đệ, không nên tiếp.
Đột nhiên một tiếng chợt quát nổ vang trong thiên địa, bóng dáng khôi ngô vạm vỡ của Tiêu Cố kia bỗng nhiên xuất hiện ở trên Võ Phong Thai. Sau khi kêu một tiếng với Mộ Hàn, đôi mắt tựa như chuông đồng kia hung hăng nhìn chằm chằm vào Lâm Ngọc Bạch
- Lâm Ngọc Bạch, ngươi đường đường là đệ tử đứng đầu Thiên Tuyền Phong lại khiêu chiến đệ tử Linh Trì Nhất Trọng Thiên của Khai Dương Phong chúng ta, thật sự là không biết cảm thấy thẹn! Nếu như ngươi muốn lấy lại mặt mũi từ Khai Dương Phong chúng ta, không ngại đến khiêu chiến ta. Ta đây sẵn sàng tiếp đón!
Ánh mắt của Lâm Ngọc Bạch chỉ là có hơi ngước lên, liếc xéo sang Tiêu Cố mà nói:
- Đối với ngươi ta không có hứng thú.
- Ngươi. . .
Tiêu Cố giận dữ, Mộ Hàn vội vàng kéo hắn mà cười nói
- Sư huynh an tâm một chút chớ nóng vội. Để đệ trước nhìn qua một chút thư khiêu chiến rồi hãy nói sau.
Dứt lời, Mộ Hàn bắt lấy trang giấy đang lơ lửng ở trước người , tức thì nhìn lướt qua. Sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc
- Lâm sư huynh lại muốn luận bàn Luyện khí cùng ta ?
Nghe nói như thế, tất cả mọi người bao gồm Tiêu Cố trong đó đều là ngẩn người.
- Không nghĩ tới Lâm sư huynh còn có hứng thú như vậy. Hảo, ta tiếp nhận chiến thư này, nhưng mà thời điểm luận bàn thì ta đề nghị có khả năng lui lại sau hai tháng nữa.
Mộ Hàn cười dài đáp. Lần này thì Tiêu Cố cũng là không hề khuyên ngăn Mộ Hàn nữa. Lâm Ngọc Bạch là siêu phẩm Đạo Văn Sư, đã từng luyện chế không ít Đạo Khí siêu phẩm ưu tú. Nhưng mà thực lực Luyện khí của Mộ Hàn cũng không yếu, thậm chí còn dùng nguyên liệu luyện chế Đạo Khí cao phẩm để luyện chế ra Đạo Khí siêu phẩm.
Luận bàn tiến hành về phương diện này , Lâm Ngọc Bạch cũng không có ưu thế quá lớn, đến lúc đó ai thắng ai thua, vẫn còn rất khó nói. Quan trọng nhất là, luận bàn như vậy, coi như thất bại thì cơ bản cũng không có nguy hiểm. Tất cả mọi người có hơi kinh ngạc, thì ra Lâm Ngọc Bạch muốn cứu vãn chút mặt mũi cho mình và cho cả Thiên Tuyền Phong tại phương diện Luyện khí.
- Hai tháng sau khi thì hai tháng sau!
Lâm Ngọc Bạch trong mũi nhẹ nhàng "hừ " một cái, liền đã xoay người đi, trong mắt giống như xẹt qua một nụ cười âm u lạnh lẽo .