Mục lục
[Dịch]Vũ Vương - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đây là nơi nào? Vì sao có quân đội chém giết?

Tiếng ấm ĩ chung quanh vang vọng, thân ảnh Mộ Hàn khẽ nhúc nhích, lập tứclo ra khỏi hố sau vài chục thước, đi tới biên giới cái hố, đảo mắt quét qua Mộ Hàn nhìn thấy vị trí của mình và thấy quân đội đen trắng hai bên chém giết, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.

- Kim quốc? Vân quốc?

Ngầm nghe trộm mấy câu nói, trong lòng Mộ Hàn có chút kinh ngạc, mấy năm trôi qua hắn không nói nhận thức phạm vi các quốc gia ở Thái Huyền Thiên Vực rõ như lòng bàn tay, thực sự trên cơ bản đều biết rõ, nhưng "Kim quốc" cùng "Vân quốc" hai nước này chưa nghe qua, chẳng lẽ là nằm trong khoảng mình không biết?

Phải tìm người hỏi mới được.

Ý niệm trong đầu Mộ Hàn khẽ động, con mắt của hắn nhìn qua quân trắng phía sau. Lực lượng tinh thần của Mộ Hàn dù tiêu hao hết khi triệu hoán "Thái Vi Tinh Bàn" nhưng cũng có thể duy trì hắn cảm ứng trong phạm vi nhỏ, vừa rồi chỉ là con mắt quét qua, Mộ Hàn liền phát hiện bốn tu sĩ Đạo Cảnh trên đỉnh núi.

Trong đó có một nam tử mũi ưng tuổi chừng ba mươi, tu vị đạt tới Mệnh Tuyền thất trọng thiên, trong phạm vi chiến trường này thực lực của hắn mạnh nhất.

- Đứng lại!

Mộ Hàn vừa di chuyển bước chân thì có tiếng quát trong hố vang lên.

Quay đầu nhìn lại suýt nữa Mộ Hàn cười phun ra, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặt đầy bùn đất nhìn mình, trong mắt lộ hung quang, giờ phút này hắn chẳng những áo bào trắng trên người dơ bẩn, thậm chí lúc nói chuyện còn có bùn đất văng ra ngoài.

- Ngươi là người nào? Vì sao đánh lén ta?

Lục Huyền hổn hển kêu lên. Trong quá trình tu luyện hơn hai mươi năm của mình, mặc dù không xem như thuận buồm xuôi gió nhưng cũng không gặp được ngăn cản quá lớn, trong tỷ thí luận bàn với sư huynh đệ đồng môn thường xuyên thua không chỉ một lần, nhưng mà chưa bao giờ chật vật như hiện tại.

Trên chiến trường hai quân, trước mắt bao người, hắn đường đường tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh lại bị người ta đánh lén thành công, còn rơi xuống đất chật vật. Việc này nếu truyền về tông phái thì hắn không thiếu bị đồng môn cười nhạo. Đương nhiên nếu hứn biết rõ bị Mộ Hàn rơi xuống đè trúng suýt nữa thổ huyết còn mất mặt hơn nữa.

- Đánh lén?

Đối với tên xui xẻo bị mình đè trúng này Mộ Hàn sớm phát hiện, cũng không có để ý. Một tu sĩ Mệnh Tuyền nhất trọng thiên còn chưa đặt vào trong mắt của hắn.

Nhưng mà lúc này từ trong miệng Lục Huyền nghe lời lẽ hung hăng như thế thì Mộ Hàn không nhịn được cười ra tiếng:

- Được rồi, cho dù ta đánh lén thì ngươi làm thế nào?

Lục Huyền nhe răng cười nói:

- Ngươi quỳ xuống dập đầu xin lỗi, lại chặt hai tay hai chân của mình thì ta không truy cứu nữa, nếu không thì lưu mạng nhỏ lại đây!

Mặc dù Lục Huyền không phát hiện ra khí tức chấn động trên người Mộ Hàn nhưng cũng cảm thấy tên trước mặt là cao thủ, hắn chỉ dùng khí cụ nào đó che dấu đi để ẩn thân không trung tiến hành đánh lén.

Đương nhiên Lục Huyền sở dĩ đưa ra phán đoán như vậy chủ yếu là vì hắn quá hiêu Vân Vô Kỵ và Vân quốc phía sau, biết rõ bọn chúng không có khả năng mời cao thủ Đạo Cảnh trợ trận. Hơn nữa từ tình huống bây giờ có thể nhận ra nếu như Vân Vô Kỵ mời được nhân vật cường đị như vậy thì cần gì đánh lén, càng không đến mức đánh lén thành công mà hắn vẫn sinh long hoạt hô được.

Trong mắt Mộ Hàn bắn ra một đạo hàn mang, cười nói:

- Mạng nhỏ của ta ở đây, ngươi không ngại qua lấy đi.

- Nếu ngươi muốn chết thì ta không khách khí.

Lục Huyền quát một tiếng, trong tay cầm một thanh trường kiếm đỏ hồng, khí tức nóng bỏng bao phủ không gian vài chục thước chung quanh.

Thân ảnh Lục Huyền lao mạnh tới, thân kiếm như cá bơi, mà mũi kiếm mang thoe từng đạo khí kình cuồng bạo.

Trong lòng Mộ Hàn cảm thấy hơi buồn cười, tỏng mắt của hắn tên trước mặt chỉ là con thỏ giương nanh múa vuốt với lão hổ mà thôi. Nếu như lão hổ ngủ, ngáy ngảy thì có lẽ sẽ không thấy con thỏ liều lĩnh, nhưng nếu như lão hổ tỉnh dậy thì con thỏ phải chết rồi.

Hô!

Giơ tay một trảo và kình đạo rung động lắc lư ở mũi kiếm rung tiêu tán, thân kiếm nứt vỡ, nóng bỏng biến mất, về phần bản thân Lục Huyền thì càng lao nhanh tới gần Mộ Hàn, trong chớp mắt liền bị Mộ Hàn nắm vạt áo kéo lên, trong đôi mắt hiện ra khủng hoảng.

- Ta còn chưa tới mức đánh lén ngươi đâu, nhưng mà ta sẽ không cho ngươi hai lựa chọn, cho nên ngươi chỉ có một con đường có thể đi, chính là... Chết!

Mộ Hàn cười nhạt một tiếng, tử quang trong tay lóe lên và Lục Huyền thậm chí không kịp lên lên sợ hãi, thân hình của hắn hóa thành huyết vụ tiêu tán trước mặt Mộ Hàn.

Trong Thái Huyền Thiên Vực dùng bốn đại Thiên Tông thực lực mạnh nhất, mà ở Vô Cực Thiên Tông, Mộ Hàn tự tin nói tông chủ Tiêu Dịch Tiên cũng không phải đối thủ của mình. Tại Sâm La Thần Điện, Vạn Lưu thất trọng thiên Lê Qua cùng Tư Không Như Ý đều trực tiếp hoặc gián tiếp chết trong tay của mình, vậy thì cần gì phải sợ một tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh?

Mộ Hàn thậm chí không có hứng thú ép hỏi hắn, liền trực tiếp giải quyết, nếu như tông phái sau lưng đối phương báo thù thì cứ đánh chết là xong!

Sau một khắc Mộ Hàn liền bay lên trời, bay qua tới gò đất quân trắng.

Lúc nhìn thấy màn này bất kể là đám người Vân Vô Kỵ hay là đám người nam tử áo giáp vàng ở núi nhỏ, hoặc là quân sĩ chung quanh tất cả đều kinh trợn mắt há hốc mồm, quân sĩ trên chiến trường chỉ là người bình thường, một tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh có thể dễ dàng cải biến chiến cuộc, nhưng mà nhân vật như thế lại chết đi nhẹ nhàng như vậy, thậm chí còn không thấy đối phương dùng thủ đoạn gì.

- Người này... Phi thường lợi hại!

Trên núi nhỏ đám người áo giáp vàng hiện ra suy nghĩ này trong đầu. Nhưng ngay sau đó bọn họ cảm thấy bóng người lóe lên và thiếu niên đánh chết Lục Huyền xuất hiện trước mặt, sau đó mỉm cười nói:

- Chư vị, ai có thể nói cho ta biết đây là nơi nào không?

- Nơi này là ‘ Vân Mộng Nguyên ’ biên giới giữa Kim quốc và Vân quốc...

Nam tử áo giáp vàng vô thức nói ra.

- Vân Mộng Nguyên?

Mộ Hàn nhíu mày, hắn chưa nghe qua tên này.

Lúc này nam tử áo giáp vàng giật mình tỉnh táo lại, sắc mặt trở nên khó coi, nói:

- Vị bằng hữu này, nhìn bộ dáng của ngươi có lẽ tu vị đã đột phá đến Vạn Lưu Cảnh? Nhưng mà Vạn Lưu Cảnh cũng không phải vô địch, ngươi có biết mình vừa giết ai không?

- Thật sự là lớn mật, can thiệp chiến tranh của Kim quốc và Vân quốc thì bỏ đi, lại dám giết đệ tử ‘ Kiếm Thần tông ’, ta thấy ngươi không biết chữ ‘ chết ’ viết như thế nào, trong cả ‘ Đại Hạc Thiên Vực ’ người dám làm thế thì cho dù là Vạn Lưu thất trọng thiên cũng hóa thành xương khô rồi.

- Kiếm Thần tông? Đại Hạc Thiên Vực?

Mộ Hàn lập tức há hốc mồm, Hồng Nguyệt Phượng Hoàng lại đưa hắn tới "Đại Hạc Thiên Vực ", đây chính là tân thé giới liền với Thái Huyền Thiên Vực đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK