Hiện tại Nghê Diễm không giả bộ hồ đồ, thì đến phiên Mộ Hàn giả bộ hồ đồ.
Trên mặt Mạc Thanh Trần nhất thời mất đi nụ cười, trầm giọng nói:
- Mộ Hàn, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngươi cảm thấy kia Linh Hoàng Thúy Vi Đan khỏa có phải là cực phẩm linh đan hay không không quan trọng, chỉ cần chúng ta cảm thấy nó là linh đan là được. Đem nó trả lại tiên phủ, ngươi lập tức có thể đạt được năm mươi ức công huân, nếu ngươi không muốn lấy ra... Vậy chỉ có thể làm ngươi ở lại Vạn Tượng Cốc này! Dựa theo quy củ của Vạn Tượng Cốc, chỉ cần Nghê trưởng lão một ngày không đồng ý đổi, Linh Hoàng Thúy Vi Đan kia sẽ một ngày vẫn là đồ của Vạn Tượng Cốc, mà ngươi, sẽ một ngày không thể rời đi.
Mộ Hàn vẫn như cũ nụ cười đầy mặt:
- Mạc trưởng lão cùng Nghê trưởng lão đừng quên, Vạn Tượng Cốc còn có một quy củ, vật phẩm hư hao chỉ cần bồi thường gấp 10 lần là được!
...
Nghe nói như thế, sắc mặt của Nghê Diễm cùng Mạc Thanh Trần đồng thời đại biến.
Vạn Tượng Cốc đích thật là có quy củ như vậy, này chẳng phải là nói, chỉ cần Mộ Hàn nói một câu Linh Hoàng Thúy Vi Đan kia đã mất, hắn chỉ cần nộp hai mươi vạn công huân làm bồi thường, liền dễ dàng rời Vạn Tượng Cốc, bọn họ những người này nếu như ngăn cản lại, đó là tự tát mặt mình.
Bọn người Cầu Khang cùng Đường Hồng cũng lập tức ý thức được vấn đề trong đó, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Ngay sau đó, Mộ Hàn đã cười dài đem thân phận ngọc bài của mình chuyển qua:
- 108 kiện vật phẩm giá trị năm nghìn chín trăm chín mươi tám vạn công huân, cộng thêm Linh Hoàng Thúy Vi Đan đã bị ta dung, phải bồi thường hai mươi vạn, là 6018 vạn, Nghê trưởng lão, mời!
Sau khi nói xong, Mộ Hàn nhẹ nhàng ném đi, ngọc bài dừng ở trên Công Huân Thạch đối diện, sau đó, liền ở dưới mọi người nhìn chăm chú, công khai đem toàn bộ vật phẩm, kể cả Thái Tiêu Thần Tinh thu vào tâm cung của mình.
- Ngươi...
Nghê Diễm tức giận đến cả người phát run, Mạc Thanh Trần cũng là sắc mặt âm trầm, đường đường Côn Lôn Tiên Phủ Phi Tiên trưởng lão cùng Khảo Công trưởng lão, lại bị câu nói đầu tiên của Mộ Hàn làm cho á khẩu không trả lời được.
Quan trọng nhất là, hiện tại hai người tìm không thấy lý do gì đến gây khó dễ Mộ Hàn!
Nếu là đệ tử tiên phủ bình thường, nếu không chịu giao ra Linh Hoàng Thúy Vi Đan, hoàn toàn không cần nhiều lời, trực tiếp bắt là được. Nhưng Mộ Hàn bất đồng, sau lưng hắn đứng một Cổ Thương Phong, chính là ngũ trọng Hư Kiếp siêu cấp cường giả, ngay cả phủ chủ Phó Tiên Minh cũng vì đó cố kỵ thật sâu.
Muốn đối phó Mộ Hàn, đầu tiên phải đứng ở trong vòng quy tắc của Côn Lôn Tiên Phủ.
Nhưng hiện tại, quy tắc kia lại thành lợi khí của Mộ Hàn, mà chính bọn hắn lại bị chụp đi vào.
Mộ Hàn đã đem Linh Hoàng Thúy Vi Đan thu vào tâm cung, chỉ cần hắn một mực chắc chắn mình đã ăn đan dược, hơn nữa nguyện ý xuất ra hai mươi vạn công huân bồi thường, cho dù tất cả mọi người biết hắn trợn tròn mắt nói dối, nhưng cũng không làm gì được hắn, bởi vì Mộ Hàn là y theo quy củ của tiên phủ làm việc.
Cứ như vậy trơ mắt thả hắn rời đi?
Nghê Diễm cùng Mạc Thanh Trần đều là vạn phần không cam lòng, phải biết rằng Linh Hoàng Thúy Vi Đan kia là cực phẩm linh đan a!
Mộ Hàn có thể nghĩ đến bồi dưỡng cực phẩm linh đan kia đến luyện chế đan dược, bọn họ như thế nào không thể tưởng được? Nếu Côn Lôn Tiên Phủ có thể đem cực phẩm linh đan kia nắm trong tay, lại thêm tài bồi, ngày sau rất nhiều đan dược mà dược sư nhân loại luyện chế không được, cực phẩm linh đan kia cũng có khả năng luyện chế ra đến.
Nhân loại dược sư, cho dù tu vi đạt tới Hư Kiếp Cảnh, muốn luyện chế ra đan dược thích hợp tu sĩ Thần Hải Cảnh dùng, cũng là khó đến cực điểm, xác suất thành công không đủ một thành, nhưng nếu đổi thành cực phẩm linh đan, xác suất thành công liền thật to gia tăng. Nếu thực lực linh đan đủ cường, cho dù luyện chế đan dược thích hợp Hư Kiếp Cảnh cường giả dùng, cũng không phải không có khả năng. Chỗ tốt trong đó, cũng không phải là vài món thánh phẩm đạo khí có khả năng bằng được.
...
Nghê Diễm cùng Mạc Thanh Trần á khẩu không trả lời được, bọn người Cầu Khang lặng ngắt như tờ, trong điện trở nên yên lặng đến đáng sợ.
- Nếu Nghê trưởng lão chẳng muốn động thủ khấu trừ công huân, vậy tự ta đến làm!
Mộ Hàn lẳng lặng nhìn chăm chú Nghê Diễm, Mạc Thanh Trần một lát, đột nhiên cười nói.
- Mộ Hàn, ngươi hủy hoại đạo văn của Vạn Tượng Cốc, ngươi có biết đây là trọng tội!
Thấy Mộ Hàn sẽ xoay người động thủ, Nghê Diễm lại có chút luống cuống kêu to lên.
Vừa nghe lời này, Cầu Khang cùng Đường Hồng đều trợn mắt há hốc mồm, Mạc Thanh Trần cũng là sắc mặt có chút biến thành màu đen, nàng đây chính là trả đũa, nếu không phải nàng lấy Càn Khôn Nhất Khí Bàn thao túng Vạn Tượng Cốc, Vạn Tượng Cốc cũng không có khả năng hủy hoại. Đương nhiên, nàng vi phạm quy tắc Vạn Tượng Cốc chính là sự thật, mà Mộ Hàn hủy Vạn Tượng Cốc đạo văn cũng là sự thật.
Truy cứu xuống dưới, hai người cũng có trách nhiệm. Chẳng qua, muốn lấy biện pháp này lưu lại Mộ Hàn là không có khả năng, nhiều nhất chỉ có thể làm hắn trì hoãn một chút thời gian mà thôi.
- Ha ha...
Mộ Hàn nghe vậy nhịn không được cười ha hả, lập tức trêu tức chỉ vào Càn Khôn Nhất Khí Bàn kia nói:
- Nghê trưởng lão kỳ thật cũng có thể làm cho thánh phẩm đạo khí kia hư hao đổ lên trên đầu của ta... Dựa theo quy củ, hư hao Vạn Tượng Cốc, nhìn trình độ nghiêm trọng bất đồng, bồi thường công huân cũng từ vài nghìn vạn đến vài ức, nhưng mà, nếu có thể đem bộ phận hư hao chữa trị, chỉ cần bồi thường một trăm vạn coi như trừng phạt.
Lúc này, Mộ Hàn cũng không có đi cùng Nghê Diễm so đo nguyên nhân mình hư hao Vạn Tượng Cốc, trực tiếp đem quy củ của Vạn Tượng Cốc bàn đi ra.
- Hai vị trưởng lão, chữa trị Vạn Tượng Cốc đối với ta mà nói, dễ dàng. Nếu như Nghê trưởng lão nguyện ý mà nói, ta cũng có thể giúp ngươi đem cái Càn Khôn Nhất Khí Bàn này chữa trị...
- Ân, hoàn toàn miễn phí!
Nói xong lời cuối cùng, trong lời nói của Mộ Hàn mang theo chút hương vị trêu chọc cùng trào phúng, hắn rốt cục muốn nhìn, tới nông nỗi như vậy, Nghê Diễm cùng Mạc Thanh Trần còn có lời gì có thể nói.
Quả nhiên, Mộ Hàn nói xong, trong điện lại trở nên một mảnh yên lặng.
Khuôn mặt của Nghê Diễm kia âm trầm như nước, sắc mặt chợt thanh chợt hồng, đúng là bị Mộ Hàn một phen quở trách đến cực kỳ khó xử. Đường đường Phi Tiên trưởng lão, lại bị Mộ Hàn không kiêng nể gì cả châm chọc, lửa giận trong lồng ngực Nghê Diễm hừng hực thiêu đốt, nhưng lại không thể động thủ, nàng chỉ có thể mạnh mẽ nhẫn nại.
Sau nửa ngày qua đi, Mạc Thanh Trần rốt cục thở dài một tiếng, đánh vỡ yên tĩnh trong điện, cũng hướng về Cầu Khang nói:
- Cầu Khang, lấy của hắn sáu nghìn vạn công huân.
Sáu nghìn vạn công huân, là giá gốc bao gồm Linh Hoàng Thúy Vi Đan ở bên trong một trăm lẻ chín kiện vật phẩm, cái gọi là bồi thường toàn bộ đều không có tính toán ở bên trong. Một khi đã dùng quy củ tiên phủ lưu không được Mộ Hàn, lại ở trên người Mộ Hàn thu hoạch bồi thường vốn không nên cầm, ngược lại sẽ làm bọn họ càng thêm mất mặt.
- Vâng!
Cầu Khang ngẩn người mới phản ứng đi tới.
Thật sâu liếc nhìn Mộ Hàn, Cầu Khang bước nhanh đi tới Công Huân Thạch, bao gồm hắn ở bên trong tất cả đệ tử tiên phủ cũng đã hiểu được một chuyện thực, đó là...
Mộ Hàn, thắng!
Theo lý thuyết, Nghê Diễm cái Phi Tiên trưởng lão này, mới có tư cách làm ra quyết định như vậy, Mạc Thanh Trần thay nàng hạ mệnh lệnh, có chút bao biện làm thay. Chẳng qua, tuy rằng trong ánh mắt Nghê Diễm tràn đầy tức giận, lại thần kỳ không có ngăn hành động của Cầu Khang lại, hiển nhiên là cam chịu lời nói của Mạc Thanh Trần.
Không qua một hồi, công huân trên ngọc bài của Mộ Hàn thiếu đi sáu nghìn vạn, chỉ còn thừa mười lăm ức một ngàn bốn trăm vạn.
Mạc Thanh Trần nghiêm mặt khoát tay:
- Mộ Hàn, ngươi có thể đi rồi!
- Cáo từ!
Mộ Hàn tiếp nhận ngọc bài, chắp tay liền sải bước về phía ngoài đi ra. Chẳng qua, sau khi ra Vạn Tượng Cốc này, Mộ Hàn cũng không có vội vã rời đi địa bàn của Nghê Diễm, mà là tiếp tục theo đại đạo hướng về phía trước chạy như bay, mục tiêu của hắn là đỉnh núi của Phi Tiên Sơn… Thiên Thư Lâu!