- Hôm này là ngày thứ hai mươi lăm ?
Võ Cực Điện, âm thanh của Mộ Hàn vang vọng trong "Tử Hư Thần Cung" . Hiện nay, Mộ Hàn coi như là có Thần Phẩm Tâm Cung, cũng không nhịn được mà có cảm giác đặc biệt đã cố hết sức. Như vừa mới rồi, hắn phí sức chín trâu hai hổ mới lôi về được một đám "Linh Võ Tiên Nguyên" mà kéo vào Tâm Cung. Cả quá trình ít nhất hao phí không sai biệt lắm suốt một ngày, quả là cực kỳ gian nan.
- Có lẽ là như vậy?
Tiêu Tố Ảnh cũng hơi khó có thể xác định nói thầm một tiếng, chợt liền hưng phấn bảo
- Tổng cộng tất cả 'Linh Võ Tiên Nguyên' lớn nhỏ đã đạt đến số lượng một trăm mười một đám. Mộ Hàn sư đệ, hiện tại cho dù chúng ta bị tiễn đưa ra ngoài, thì con số này tại Chân Võ Thánh Sơn chỉ sợ cũng là xưa nay chưa từng có.
Và so sánh với Mộ Hàn, Tiêu Tố Ảnh không phải gánh chịu áp lực, trái lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhưng mà nếu như nàng nghĩ chuyện rời khỏi Tâm Cung của Mộ Hàn, thì ngay trong giây lát đi ra ngoài liền sẽ phải đón nhận áp lực cũng tương đương như Mộ Hàn. Mặc dù là nàng không hề bắt giữ "Linh Võ Tiên Nguyên" nữa, nhưng áp lực cũng sẽ không hề có một chút suy giảm. Với thực lực rất khó chịu đựng được, dự đoán ngay lập tức sau đó liền sẽ bị mạnh mẽ tống ra ngoài.
Cho nên, tại "Linh Võ Pháp Giới" này, Tiêu Tố Ảnh và Mộ Hàn có thể nói là quan hệ cùng tiến cùng lui.
- Chẳng những là xưa nay chưa từng có, nói không chừng vẫn là sau này chẳng có ai.
Mộ Hàn cũng bất giác cười một tiếng
- Sư tỷ, cho dù như thế nào, chúng ta đều phải lại chống đỡ một hồi. Cho dù lại gian nan, cũng không thể chủ động bỏ cuộc.
Trong lúc nói chuyện, Mộ Hàn lại lần nữa phấn chấn tinh thần, lực tâm thần lại phóng ra khỏi Tâm Cung.
Ngày thứ hai mươi lăm, ngày thứ hai mươi sáu ... ... . . .
Ngày thứ hai mươi chín !
- Thành công
Ngày thứ ba mươi, sau khi dùng thời gian gần hai ngày mới đưa được đám "Linh Võ Tiên Nguyên" thứ hai trăm mười bốn vào Tâm Cung, Mộ Hàn sắc mặt tái nhợt. Những giọt mồ hôi hột lớn to bằng hạt đậu cứ từng giọt từng giọt chui ra từ trong lỗ chân lông , thấm ướt đẫm trang phục, nhìn qua giống như là hắn vừa mới đi lên từ trong hồ nước .
Mà sau khi thành công bắt giữ đám "Linh Võ Tiên Nguyên" kia, áp lực Mộ Hàn đang gánh chịu lại tăng mạnh lần nữa. Loại cảm giác bị đè nén mãnh liệt lại như cơn sóng mãnh liệt mênh mông liên tục không ngừng như nước cuồn cuộn mà đến, giống như phải dồn ép thân hình Mộ Hàn thành cái bánh thịt. Càng giống như muốn chèn ép linh hồn Mộ Hàn thành phấn vụn.
- Mộ Hàn, còn có được hay không?
- Ta lại thử một cái.
Mộ Hàn cắn răng vận chuyển công pháp, lực tâm thần liên xông đi ra ngoài. Nhưng vừa mới rời khỏi Tâm Cung, tâm thần liền bị áp lực đang quay cuồng ập tới nghiền cho nát vụn. Trong tích tắc này, thể xác và tinh thần của Mộ Hàn đều đã bị chấn động mãnh liệt. Cả người và linh hồn vốn là miễn cưỡng chống đỡ cũng không chịu đựng nổi nữa.
Áp lực hào hùng giống như cơn sóng lớn lúc vỡ đê, cuồn cuộn mà vào.
Một trận đau đớn khó có thể nói ra thành lời từ sâu thẳm trong linh hồn vọt tới. Mộ Hàn thậm chí ngay cả "hừ" đều còn không kịp hừ một tiếng, liền ngã lăn ra hôn mê bất tỉnh. Còn thân hình hắn thì bị loại áp lực kia bao bọc tầng tầng lớp lớp bao bọc kín. Trong nháy mắt đã sáp nhập vào phiến hư không của Võ Cực Điện này, rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Đi ra ngoài rồi! Bị đưa đi ra ngoài rồi!
Động tĩnh bên trong Võ Cực Điện, lập tức khiến cho đám người xa xa bên trong tiểu đình dừng chân chú ý. Trong lúc tức thời, tiếng thán phục liên tiếp không ngừng vang lên trong tòa tiểu đình.
- Suốt ba mươi ngày này chính là vượt rất xa ra ngoài dự liệu của lão phu .
- Số lượng hai trăm mười bốn đám 'Linh Võ Tiên Nguyên" mỗi người đều có thể được phân đến một trăm, bọn hắn trong thời gian ngắn nhất định sẽ đột phá hai ba Cảnh giới nhỏ.
- Bọn hắn thiết lập kỷ lục, đệ tử hậu bối Chân Võ Thánh Sơn chúng ta sợ là cũng không người nào có thể làm lung lay.
- Dịch Phong Chủ Ngư Phong Chủ, các ngươi, . . .
- Xôn xao xôn xao ...
Nói đến Dịch Chân Nhân và Ngư Thanh Liên, mọi người mới phát hiện bọn họ đã sớm không có bóng dáng, hiển nhiên là vào lúc trong nháy mắt hai người đệ tử bị mạnh mẽ tống xuất đi ra ngoài thì cũng rời khỏi "Linh Võ Pháp Giới" ...
- Sư phụ?
Hoảng hoảng hốt hốt, cũng không biết đã trải qua bao lâu, Mộ Hàn rốt cuộc thức tỉnh lại. Hắn vừa mới mở mắt ra, gương mặt của Dịch Chân Nhân liền rơi vào trong tầm mắt.
Mộ Hàn ngẩn người, chợt nhảy bật dậy, tức thì nhanh chóng đảo mắt, lúc này mới phát hiện chính mình đã trở lại trong điện Huyền Dương trên đỉnh Khai Dương Phong . Mà lúc này đang ngồi ở chính giữa điện phủ, ngoại trừ mình và sư phụ Dịch Chân Nhân ra, còn có bóng dáng thướt tha của Ngư Thanh Liên.
- Tỉnh là tốt rồi, cảm giác trong người như thế nào?
Dịch Chân Nhân hơi nâng tay khẽ vuốt chòm râu trắng như tuyết, trong ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ .
- Sư phụ, đệ tử rất tốt.
Mộ Hàn cảm kích gật gật đầu với Dịch Chân Nhân. Sau khi thức tỉnh dậy, hắn mới phát hiện trên người mình chẳng những không có bất cứ khó chịu gì , ngược lại là toàn bộ chân nguyên và tâm thần đều đã trở nên tràn đầy. Nhìn thấy trên nét mặt Dịch Chân Nhân vẫn còn có vẻ mệt mỏi, Mộ Hàn biết, nguyên nhân này hẳn là do sư phụ ra tay giúp đỡ. Nếu không phải như thế, sau khi Mộ Hàn bị mạnh mẽ tống xuất ra ngoài, mặc dù không đến mức có tổn thương gì, nhưng tuyệt đối sẽ không phải dạng vừa tỉnh liền đã khôi phục.
Ngư Thanh Liên chăm chú nhìn Mộ Hàn, có hơi vội vàng hỏi:
- La Thành, Tố Ảnh đâu? Nàng thế nào ?
- Ngư Phong Chủ xin yên tâm, Tiêu sư tỷ đang ở trong Tâm Cung của đệ tử. Nàng ấy không có bất cứ vấn đề gì, đệ tử liền để cho nàng đi ra.
Mộ Hàn vội vàng đáp. Lập tức, sự chú ý của Mộ Hàn liền quay lại vào bên trong Tâm Cung của mình. Thiên Anh khẽ nhúc nhích, bóng dáng Tiêu Tố Ảnh liền xuất hiện ra. Thân thể Mộ Hàn lấy tâm thần ngưng tụ mà thành cũng xuất hiện tiếp theo ở đối diện Tiêu Tố Ảnh, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
Nhìn thấy Mộ Hàn, Tiêu Tố Ảnh liền liền vội vàng hỏi:
- Mộ Hàn sư đệ, chúng ta đã trở lại Chân Võ Thánh Sơn ?
- Đúng vậy.
Mộ Hàn gật đầu cười nói
- Sư tỷ, sư phụ ta và Ngư Phong Chủ bọn họ còn đang ở bên ngoài chờ. Chúng ta trước cứ phân chia những 'Linh Võ Tiên Nguyên' này rồi hãy nói sau.
Những "Linh Võ Tiên Nguyên" này phải ở bên trong Tâm Cung Mộ Hàn mới có thể chia cắt. Nếu mà trước tiên đưa Tiêu Tố Ảnh đi ra ngoài rồi mới đưa "Linh Võ Tiên Nguyên" cho nàng thì sẽ phi thường khó khăn. Bởi vì, bọn chúng vừa đến bên ngoài, tiếp xúc cùng linh khí thiên địa thì sẽ lại trở nên mạnh như rồng như hổ.
Ở trong Tâm Cung của Mộ Hàn, nếu phải chia tách "Linh Võ Tiên Nguyên " ra thì có thể nói là rất dễ dàng. Chỉ là ý nghĩ có hơi khẽ động, hai trăm mười bốn đám "Linh Võ Tiên Nguyên" đã chia làm hai phần, chẳng những mỗi phần có số lượng như nhau mà tỉ lệ lớn nhỏ tất cả "Linh Võ Tiên Nguyên cũng tương đương.
Mộ Hàn cười hỏi ︰
- Sư tỷ, ngươi chọn phần nào?
- Tùy tiện chỗ nào cũng đều được.
- Được rồi.
Trong ý niệm của Mộ Hàn , trong đó một phần giống như bị thúc giục đã nhanh chóng vọt tới hướng Tiêu Tố Ảnh. Nàng chỉ cần mở Tâm Cung ra, liền dễ dàng thu hơn một trăm đám Linh Võ Tiên Nguyên vào. Thu hoạch lớn lao thế, khiến cho Tiêu Tố Ảnh không nhịn được cười tươi như hoa.
- Mộ Hàn sư đệ, đa tạ. Nếu như không phải ngươi giúp đỡ thì lần này ta có thể luyện hóa hai mươi đám 'Linh Võ Tiên Nguyên' liền phi thường không tệ .
Tiêu Tố Ảnh đưa mắt nhìn sang Mộ Hàn, trong mắt nhung trong xanh vời vợi như làn thu thủy hiện ra một chút cảm kích. Đối với tu sĩ cảnh giới Linh Trì mà nói, thu hoạch lần này thật sự là quá lớn.
- Sư tỷ khách khí , nếu như không phải hợp tác với tỷ thì ta dự đoán cũng chỉ có là số lẻ này.
Mộ Hàn ha ha cười một tiếng
- Sư tỷ, bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi ra ngoài!
Chỉ trong nháy mắt, dưới cái nhìn chăm chú của Dịch Chân Nhân và Ngư Thanh Liên , có một bóng trắng hơi lóe lên. Bóng dáng lả lướt thướt tha kia của Tiêu Tố Ảnh liền không hề dấu hiệu mà hiện ra ở bên trong điện Huyền Dương này. Quả đúng là duyên dáng yêu kiều, phong thái cực kì thùy mị.