Đó là hai tên nam nhân trẻ tuổi khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi. Một người đến từ Linh Bảo Thiên Tông, có tên gọi là Dạ Minh Châu; người còn lại chính là Triệu Thiên Tùng từ Thần Tiêu Thiên Tông.
Tiến vào không gian phong ấn không lâu, hai người liền may mắn gặp nhau chung một chỗ, vừa lúc kết bạn đồng hành.
- Cái gì?
Bóng dáng Triệu Thiên Tùng đi ở phía trước đột nhiên dừng lại. Trên mặt hiện lên một vẻ hồ nghi. Nhưng ngay sau đó, sự hồ nghi kia liền bị mừng rỡ thay thế
- Dạ sư đệ, hình như lại có người đến .
- A?
Dạ Minh Châu kinh ngạc ngước mắt nhìn lại. Ở cuối tầm mắt lại có bốn hình dáng nho nhỏ màu vàng đột nhiên dần hiện ra. Thấy thế, trên mặt hắn cũng không khỏi lộ ra một nụ cười khẽ. Nhưng chỉ trong tích tắc, nét tươi cười của hắn liền cứng đờ. Bốn hình dáng màu vàng kia đúng là hiển hiện ra thành hình dáng con rắn.
- Đại Địa Ma Long?
Sau khi tiếp thu qua dấu vết hình ảnh kịch chiến bên trong Bạch Liên ấn , tướng mạo của Đại Địa Ma Long đã khắc vào chỗ sâu trong linh hồn bọn họ . Nhưng mà sau khi giật mình ngắn ngủi, Dạ Minh Châu và Triệu Thiên Tùng đúng là đồng thời thốt lên tiếng kêu sợ hãi . Mãnh thú xuất hiện xa xa so cùng Đại Địa Ma Long lại giống nhau như đúc, chỉ là hình thể rút nhỏ vô số lần.
- Đại Địa Ma Long không phải bị phong ấn sao, làm thế nào mà xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ nó đã phá tan phong ấn?
Trong chớp mắt, Dạ Minh Châu lại ngạc nhiên gọi lớn. Trong đôi mắt hiện lên nghi hoặc sâu sắc. Cơ hồ là dùng hết khí lực toàn thân, hắn mới cố kiềm nén sự kích động muốn lập tức quay đầu chạy trốn.
- Không cần sợ hãi, bốn con Đại Địa Ma Long kia chỉ có thực lực Mệnh Tuyền Ngũ Trọng Thiên !
Triệu Thiên Tùng càng trấn tĩnh hơn, lập tức liền phát hiện sự khác thường trong đó
- Có lẽ những Đại Địa Ma Long này là do các trưởng lão dùng thủ đoạn nào đó biến ảo mà thành. Làm như đạo cụ dùng để khảo nghiệm chúng ta .
- Nói đúng.
Nghe Triệu Thiên Tùng vừa nói như thế, Dạ Minh Châu như mới tỉnh lại từ trong giấc mộng . Nghĩ tới chính mình vừa rồi thất thố thì không khỏi có chút xấu hổ. Đã khảo nghiệm của các trưởng lão, đó chính là giết chết toàn bộ bọn chúng. Chúng ta đều là Mệnh Tuyền Thất Trọng Thiên, ứng phó bốn con mãnh thú chỉ Mệnh Tuyền Ngũ Trọng Thiên thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Trong lúc đang nói, Dạ Minh Châu và Triệu Thiên Tùng đã hướng về phía trước mà bắn nhanh đi.
Chỉ trong chớp mắt, cự li giữa hai người và bốn con Đại Địa Ma Long kia đã không đủ hai mươi thước. Trong tiếng xé gió rất nhỏ, từ trong lòng bàn tay hai người đồng thời xuất ra một thanh trường kiếm.
- Vút! Vút! Vút! Vút!
Tuy nhiên, không đợi Dạ Minh Châu và Triệu Thiên Tùng ra tay, đám Đại Địa Ma Long đối diện lại đồng thời hé miệng. Bốn đoàn sương mù đen như mực lộ rõ phun nhanh ra, rồi tức thì tràn ngập lan ra trên không trung. Dạ Minh Châu và Triệu Thiên Tùng lập tức vận chuyển công pháp, vòng bảo hộ do chân nguyên ngưng tụ mà thành lập tức xuất hiện quanh người .
Nhưng điều khiến cho bọn họ không nghĩ tới chính là, màn sương mù xoay tròn mà đến kia lại xuyên thấu qua lớp chân nguyên bảo hộ, trực tiếp chui vào Tâm Cung.
Ngay lập tức sau đó, hai người đúng là chưa kịp phản kháng, liền ngã lăn ra hôn mê.
. . .
- Đại Địa Ma Long?
Ở trong một phiến Hư Vô khác. Lưu Phàm nhìn bóng dáng mãnh thú từ xa xa lao đến như điện xạ , không nhịn được mà cười ra tiếng. Nào có Đại Địa Ma Long nhỏ như vậy, vừa nhìn đã biết rõ là đồ giả. . . Các trưởng lão chẳng lẽ là muốn dùng thủ đoạn như vậy để làm cho chúng ta sợ. Cái này cũng không tránh khỏi là trò rất trẻ con .
Trong miệng thì thào suy luận, Lưu Phàm không có bất cứ né tránh gì. Hắn đợi cho mãnh thú kia xông đến phụ cận thì trực tiếp một quyền nện thẳng về phía trước.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!
Kình đạo điên cuồng mãnh liệt ngưng tụ thành quả cầu, như cơn sấm rơi vào trên đầu mãnh thú. Nhưng lại như trâu đất xuống biển vậy, nó lại không hề tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với Đại Địa Ma Long kia .
Liền vào lúc Lưu Phàm kinh ngạc , một đám khí đen liền phun ra từ trong miệng mãnh thú, chúng xoáy thành cái chụp mà rơi xuống.
- Khói độc, ách, xong đời . . .
Trong đầu chỉ kịp hiện lên đạo tàn niệm này, Lưu Phàm liền rơi vào hôn mê .
. . .
Hình ảnh tương tự, đúng là không ngừng diễn ra ở các khu vực bên trong không gian phong ấn . Đột nhiên gặp phải Đại Địa Ma Long, các đệ tử tứ tông thậm chí không kịp đưa ra phản kích hữu hiệu, liền ngất đi trong khói độc .
- Xoẹt!
Trong hư không mù sương, Mộ Hàn thân như ánh sáng lung linh.
Tuân theo phương hướng vừa cảm ứng được trước đây , Mộ Hàn đồng thời dùng tốc độ cao mà chạy như bay. Hắn cũng đang không ngừng hấp thu Thái Tiêu Thần Lực để ngưng tụ ra đạo Anh Lôi thứ mười lăm.
Cũng không biết trải qua bao lâu, đôi mắt khép hờ của Mộ Hàn bỗng nhiên mở ra.
- Khí tức của Đại Địa Ma Long?
Mộ Hàn kinh ngạc khe khẽ tự hỏi, hai mắt nhìn ra xa xa. Hắn nhướng mày, chẳng lẽ đã đến phong ấn ngọn nguồn phong ấn? Sau khi trôi qua mấy giây có thể đếm được, đôi mắt Mộ Hàn liền mở tròn xoe. Một đạo bóng dáng mãnh thú loại rắn lại đang nhanh chóng phóng đại trong mắt hắn. Đây . . . Đây là Đại Địa Ma Long?
Hắc Ma thần thú kia đã phá tan phong ấn chạy ra? Các trưởng lão dùng thủ đoạn nào đó để kiến tạo ra ảo giác?
Chỉ một thoáng, ý nghĩ của Mộ Hàn nhanh chóng quay ngược trở lại.
- Mệnh Tuyền Ngũ Trọng Thiên?
Nhưng mà Mộ Hàn tức thì liền đã trấn tĩnh. Cho dù Đại Địa Ma Long kia là xuất hiện như thế nào , thì chính là binh đến tướng đỡ nước dâng đất ngăn. Khi hắn chỉ có mười đạo Anh Lôi thì ngay cả tu sĩ Vạn Lưu Nhất Trọng Thiên như Văn Nhân Tinh Nhược và Cơ Vân Thiền cũng không không thèm để ý, huống chi là Đại Địa Ma Long chỉ có thực lực Mệnh Tuyền Ngũ Trọng Thiên?
Theo ý niệm, Mộ Hàn đứng lặng im hồi lâu trong hư không, lẳng lặng nhìn chăm chú vào càng ngày càng gần bóng dáng mãnh thú .
- Vút!
Nó vừa hé miệng, một mảnh sương mù đen kịt nồng nặc quay cuồng bốc ra, phô thiên cái địa áp ép về hướng Mộ Hàn.
- Khói độc?
Mộ Hàn không khỏi nhớ lại hình ảnh cỏ cây héo rũ khi đám người Cổ Thần Âm kịch chiến cùng Đại Địa Ma Long. Lập tức tâm thần hắn hơi hơi ớn lạnh, tức thì vận chuyển Thái Hư Động Thần Quyết, Thiên Anh bên trong Tử Hư Thần Cung lập tức hé miệng ra, lại như cá voi hút nước mà nuốt chửng toàn bộ màn sương mù đi vào.
- Khói độc này không ngờ cũng là lực lượng linh hồn!
Mộ Hàn có hơi kinh ngạc. Vốn là hắn tính toán lại hút khói độc vào trong cơ thể Thiên Anh rồi sau đó phóng ra ngoài, lại không nghĩ rằng bản chất cái đó lại là lực lượng linh hồn.
- Nếu nó là lực lượng linh hồn, vậy là quá tốt rồi.
Tùy theo ý niệm , Mộ Hàn liền bắt đầu tiến hành luyện hóa đối với đám khói độc kia.