Nhưng mà dị động của "Tử Hư Thần Cung" khiến tâm thần của hắn đại định.
Thời khắc nguy cấp "Tử Hư Thần Cung" bày ra năng lực thôn phệ chân khí của người khác, dường như là bùa hộ mạng mạnh mẽ trong người của Mộ Hàn, mặc dù đối mặt với đối thủ mạnh hơn mình gấp nhiều lần, Mộ Hàn cũng không tối mức không có năng lực phản kháng được.
Tuy nói "Tử Hư Thần Cung" đã giải quyết uy hiếp cho Mộ Hàn, cũng là bảo khố thần bí, thời điểm không đúng lúc thì nó vĩnh viễn không cho biết nó chôn dấu bảo tàng như thế nào, lúc ban đầu "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết" là như thế này, hôm nay cũng như thế.
Hiện tại Mộ Hàn quan tâm nhất là chính là năng lực thôn phệ của "Tử Hư Thần Cung" phải chăng có thể tiếp tục xuất hiện hay không, về phần Mộ Phi Hổ đang suy nghĩ gì hắn hoàn toàn không có hứng thú biết tới.
- Làm càn!
Mộ Phi Hổ vốn đã khó chịu không chịu nổi, nghe xong lời này thẹn quá hóa giận gầm lên một tiếng.
Cơ hồ vừa nói xong tay phải Mộ Phi Hổ như lò xo nhảy lên, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tay đánh vào bả vai của Mộ Hàn, toàn bộ bàn tay hiện ra vết màu đỏ, giống như cái bàn ủi nóng rực (chắc bàn ủi than ngày xưa mới đỏ như vậy ^-^), nhiệt khí tràn ngập cả Ngoại Sự Đường, giống như có thể thiêu đốt không khí.
- Ly Hỏa Liệt Dương Chưởng!
Mộ Phi Vân quá sợ hãi, nói ra năm chữ này!
"Ly Hỏa Liệt Dương Chưởng" chính là công pháp thượng phẩm của Mộ gia, tu luyện tới cực hạn có thể nóng chảy cả vàng là chuyện bình thường, huống chi là tu sĩ Chân Khí Cảnh, không nghĩ tới Mộ Phi Hổ xấu hổ lại dùng công pháp này trên người của Mộ Hàn.
Xem uy thế của hắn thì Mộ Phi Hổ lần này tối thiểu dùng năm thành lực lượng, nếu một chưởng đập xuống thì Mộ Hàn không có khả năng chịu đựng được. Nếu như Mộ Phi Hổ không có chứng cớ, chỉ vì hoài nghi Mộ Hàn là hung thủ mà đả thương người ta, hắn là đại chấp sự Ngoại Sự Đường cũng không cách nào bàn giao được.
- Hô!
Mộ Phi Vân không dám chần chờ chút nào, hai tay như phong tự bế, lập tức đẩy qua Mộ Phi Hổ. Mộ Thanh Sùng cùng Mộ Phi Dương cũng ăn cả kinh, cơ hồ vào thời khắc này ra tay chặn đường, hai đạo thân ảnh như mủi tên phân hai bên trái phải của Mộ Phi Hổ.
- Không nên ngăn cản ta!
Hai mắt Mộ Phi Hổ trợn trừng, râu tóc dựng đứng, thân ảnh giống như u linh, hắn xuyên qua khe hở của Mộ Phi Vân, Mộ Thanh Sùng cùng Mộ Phi Dương ba người, động tác không thay đổi chụp vào vai của Mộ Hàn.
- Mộ Hàn, có tư cách đó hay không ngươi nói không tính, lão phu nói mới tính toán.
- Nhị chấp sự đúng là uy phong thật lớn!
Đang lúc lúc này một tiếng cười lạnh thanh thúy vang lên trong Ngoại Sự Đường, chợt liền có một đạo bóng đen như lưu quang xuất hiện bên người Mộ Hàn. Ngay sau đó một bàn tay trắng nõn trước ánh mắt ngạc nhiên của Mộ Hàn chậm rãi ngăn cản một chưởng của Mộ Phi Hổ đánh xuống.
Ngón tay của người nọ thon dài thật đẹp, óng ánh như ngọc, giống như băng tuyết điêu khắc thành, thậm chí mạch máu dưới làn da cũng có thể thấy rõ. Nó vừa xuất hiện thì Mộ Hàn cũng cảm giác lãnh ý thấu xương, nhiệt độ trongNgoại Sự Đường dường như giảm xuống không ít.
Oanh!
Trong thời gian ngắn hai bàn tay đụng vào nhau, hai luồng chân khí nóng lạnh chạm vào là phân ra ngay, giống như hai ngọn núi thủy triều trong bọt nước của Ngoại Sự Đường dâng lên mạnh mẽ, sau đó tàn sát bừa bãi trong không khí, trong nháy mắt khí tức nóng lạnh tan biến toàn bộ.
Đạp đạp!
Mộ Phi Hổ lập tức lui ra sau mấy bước, rủ xuống mắt xem xét, nhịn không được biến sắc, trong khoảng khắc toàn bộ bàn tay của hắn bị băng bao phủ, tầng tầng điệp điệp, óng ánh như tuyết.
- Thiên Trọng Băng Hoa Quyết!
Mộ Phi Hổ cánh tay phải chấn động, nóng rực chân khí trực tiếp lộ ra, lấy mắt thường có thể đụng tốc độ hướng bàn tay bao khỏa mà đi, mặc dù rất nhanh liền đem tầng kia băng hoa hòa tan, gương mặt âm trầm có thể chảy ra nước.
- Lại là ngươi, không nghĩ tới ngươi lại tu luyện ‘ Thiên Trọng Băng Hoa Quyết ’ thành công!
- Lão gia hỏa, tư vị ‘ Thiên Trọng Băng Hoa Quyết ’ của ta như thế nào?
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại vang lên.
Mộ Hàn chỉ hơi híp mắt lại, lúc này nhìn rõ gương mặt người tới, chính là một cô gái áo đen tuổi chừng ba mươi, khuôn mặt xinh đẹp duyên dáng, dáng người yểu điệu.
Mộ Phi Hoa!
Trong đầu của Mộ Hàn hiện ra cái tên này, đột nhiên xuất hiện ngăn cản Mộ Phi Hổ chính là chấp sự Mộ gia Nội Sự Đường, hơn nữa cũng là nhị chấp sự. Mộ gia là đại thế gia vọng tộc ở Việt quốc, nhưng cũng không phải bền chắt như thép, theo Mộ Hàn biết, Mộ Phi Hoa cùng Mộ Phi Hổ có mâu thuẫn sâu đậm.
- Bái kiến chấp sự.
Suy nghĩ như vậy Mộ Hàn liền khom người thi lễ.
So với lúc đối mặt Mộ Phi Hổ, thái độ của hắn hoàn toàn khác. Mộ Phi Hoa xử sự phi thường công bình, thanh danh trong Mộ gia vô cùng tốt, hơn nữa bất kể nói thế nào thì Mộ Phi Hoa vừa rồi cũng hỗ trợ hắn, cho dù gián đoạn năng lực thôn phệ chân khí của "Tử Hư Thần Cung".
- Dưới tình huống như vậy vẫn có thể trấn định tự nhiên, xác thực không tệ.
Mộ Phi Hoa cười mỉm nhìn qua Mộ Hàn, ngữ khí ôn hòa, nhưng mà ngay sau đó khóe môi của nàng bĩu bĩu.
- So sánh thì lão gia hỏa này còn kém hơn thật nhiều, đường đường là tu sĩ Không Cốc Cảnh đỉnh phong, chỉ vì cháu trai bị chết giận lây sang người vô tội, thật là bội phục. Phi Vân tộc huynh, Mộ Hàn xúc phạm tộc quy, tiểu muội muốn mang hắn về Nội Sự Đường, ngươi cảm thấy như thế nào?
Mộ Phi Hổ hổn hển, hai mắt trợn trừng, gầm lên:
- Mộ Phi Hoa, nơi này là Ngoại Sự Đường, cũng không phải là Nội Sự Đường của ngươi!
Đáng tiếc Mộ Phi Hoa làm như không nghe được lời của hắn, nhìn cũng chẳng nhìn hắn, lúc này như cười mà không cười nhìn qua Mộ Phi Vân.
- Đây là đương nhiên, tộc muội xin cứ tự nhiên.
Mộ Phi Vân cười ha hả, ngoài xấu hổ ra thì hắn âm thầm thở ra một hơi, khá tốt Mộ Phi Hoa tới kịp lúc, nếu không chỉ sợ tạo thành hậu quả không thể vãn hồi được, hiện tại bảo Mộ Phi Hoa mang Mộ Hàn đi, đối với thể diện Ngoại Sự Đường quá khó coi.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn không có khả năng làm như Mộ Phi Hổ tìm lý do lưu Mộ Hàn lại.
- Vậy đa tạ tộc huynh... Tiểu gia hỏa, còn thất thần làm gì vậy, cùng ta rời đi!
"..."
Vài giây sau, Mộ Hàn cùng Mộ Phi Hoa đã rời khỏi Ngoại Sự Đường, nhìn thân ảnh hai người rời đi,sắc mặt Mộ Phi Hổ vặn vẹo, đặc biệt hồi tưởng lại lúc Mộ Hàn đi ra khỏi Ngoại Sự Đường, lườm qua mình đầy trào phúng, làm cho hắn suýt nữa cắn nát hàm răng của mình.
- Đa tạ chấp sự, bằng không thì hôm nay ta muốn đi ra khỏi đây không dễ dàng như vậy.
Bên ngoài Ngoại Sự Đường, Mộ Hàn dừng bước.
- Không cần phải cám ơn ta, ta vẫn nhìn Mộ Phi Hoa lão gia hỏa kia không vừa mắt, hôm nay có cơ hội tốt như vậy, ta sao có thể bỏ qua?
Mộ Phi Hoa khoát khoát tay, trong ánh mắt nhìn qua Mộ Hàn có dị sắc.
Mộ Hàn cùng bọn người Mộ Tinh Viêm xung đột ở ngõ hẻm hắc y nàng cũng biết rồi.